Chương 2

Nguyên chủ vì bản tính nhút nhát, không hiểu chuyện đời nên sau khi vào nhà họ Bách đã gây ra không ít trò cười, trở thành cái gai trong mắt mọi người, có danh phận cậu chủ nhưng không có thực quyền, ngay cả người làm trong nhà cũng dám bắt nạt.

Một tháng trước, ông cụ Bách qua đời, Bách Nhậm Đạo vừa tiếp quản gia nghiệp đã lập tức sắp xếp một cuộc hôn nhân thương nghiệp cho nguyên chủ.

Nguyên chủ sau khi biết chuyện đã hiếm hoi cãi nhau một trận với người nhà họ Bách, kết quả trong lúc giằng co bị người ta cố ý xô ngã, đầu đập vào cạnh bàn bất tỉnh, lúc này mới để Bách Tục xuyên vào cơ thể.

-- Ting ting.

Thang máy lên thẳng tầng cao nhất của bệnh viện.

Mùi thuốc sát trùng nồng nặc lại ập đến khiến Bách Tục hơi choáng váng.

Bách Nhậm Đạo liếc mắt ra hiệu cho vợ là Tiền Thục Linh, sau đó ra lệnh cho Bách Tục đang đứng ở góc tường: "Đi thôi, hôm nay cậu không có quyền từ chối."

Hai vợ chồng dẫn đầu bước ra khỏi thang máy.

Bách Tục cố gắng kìm nén cơn choáng váng, giả vờ ngoan ngoãn đi theo sau.

Phòng bệnh đặc biệt trên tầng cao nhất chỉ dành cho những người có điều kiện, nói trắng ra là dùng chi phí y tế đắt đỏ nhất, nguồn lực tốt nhất để chăm sóc những bệnh nhân giàu có.

Trước cửa phòng bệnh cuối hành lang, vệ sĩ sau khi xác nhận kỹ càng thân phận của Bách Nhậm Đạo mới cho bọn họ vào: "Lão phu nhân, tổng giám đốc Thương, tổng giám đốc Bách đến rồi ạ."

Bách Tục đứng ở phía sau, lặng lẽ quan sát mọi thứ trong phòng bệnh -

Căn phòng rộng lớn được ngăn thành hai khu vực bởi một tấm kính trong suốt.

Ở khu vực nghỉ ngơi bên ngoài, một bà lão đang nhắm mắt ngồi trên ghế sofa, tay lần tràng hạt bằng gỗ đào thượng hạng, miệng lẩm bẩm điều gì đó.

Đứng bên cạnh bà là một người đàn ông trung niên mặc vest lịch lãm, lúc này đang khom lưng cung kính nói với bà lão: "Mẹ, nhà họ Bách đến rồi ạ."

Chỉ một cái liếc mắt, Bách Tục đã đoán ra thân phận của hai người.

Là bà cụ nhà họ Thương, và con trai trưởng Thương Vận của bà.

Bách Nhậm Đạo và Tiền Thục Linh thay đổi thái độ cay nghiệt lúc ở thang máy, gần như nịnh nọt bước tới chào hỏi.

Bách Tục không để ý đến màn chào hỏi cố ý lấy lòng này, ánh mắt cậu xuyên qua lớp kính trong suốt nhìn vào người đàn ông trẻ tuổi đang hôn mê trên giường bệnh -

Gương mặt gần như hoàn mỹ, sống mũi cao thẳng, dù là sắc mặt nhợt nhạt vì bệnh tật, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến dung mạo của đối phương.

"..."

Đôi mắt vốn dĩ bình tĩnh của Bách Tục bỗng lóe lên một tia hứng thú, nhưng rất nhanh sau đó đã ẩn giấu vào sâu trong con ngươi.

Người đàn ông đang nằm trên giường bệnh trước mắt, chính là đối tượng kết hôn thương nghiệp của cậu -

Cậu ba nhà họ Thương, Thương Diên Kiêu.