Cuối mùa thu, Thẩm Thủy Yên gặp được đứa nhỏ kia, mặc quần áo cứu trợ rách rưới, cả người nhếch nhác bẩn thỉu, nhưng đôi mắt lại sáng đến kinh người. Thằng bé co rúc nơi góc khuất trong con hẻm nhỏ để tránh gió, ngẩng đầu nhìn cây ngô đồng lớn phía sau bức tường.
Lá khô vàng sẫm chậm rãi rơi xuống, có thể nghe thấy tiếng vang giòn giã khi chúng chạm xuống mặt đất. Thẩm Thủy Yên nhìn cảnh tượng này bỗng nảy lên cảm giác hài hòa khó giải thích.
Giống như, đứa trẻ này sinh ra là của mùa thu.
Thẩm Thủy Yên mới tốt nghiệp, đang là giáo viên tiểu học. Có lẽ bởi ảnh hưởng của nghề nghiệp, anh không nhẫn tâm nhìn đứa trẻ này bị bỏ rơi. Trong lòng anh, tất cả trẻ em đều xứng đáng được yêu thương, chăm sóc, anh không thể hiểu nổi tại sao có những ông bố bà mẹ sẵn sàng vứt bỏ con ruột của mình.
Thân là nam Beta bình thường, sống trong xã hội này giống như ong thợ, anh muốn chăm chỉ làm việc, cưới một nữ Beta dịu dàng thiện lương, an ổn sống qua ngày. Nhưng ngay giây phút này, quỹ đạo cuộc sống vẫn luôn vững vàng của anh bị lệch một góc không nhỏ.
Cúi người nhìn đứa bé kia, ánh mắt tinh khiết sáng ngời mang theo phòng bị, Thẩm Thủy Yên cố gắng để giọng mình nghe dịu dàng nhất có thể:"Nhóc có muốn về nhà với chú không?"
Đứa nhỏ nhìn chằm chằm người đàn ông đang cong mắt cười, vỏ bọc băng lạnh răng rắc vỡ từng chút một. Nụ cười này quá mê hoặc, cũng rất ấm áp, đứa nhỏ vẫn sợ bị tổn thương, cúi đầu nỉ non:"Ừm."
Đứa bé được ôm vào phòng tắm, mê man nhìn người đàn ông dịu dàng đang chăm chú gội đầu cho mình, dường như chưa hiểu rõ tình hình, tay nhỏ nắm chặt mép bồn tắm, nét mặt căng thẳng.
"Ba mẹ nhóc đâu?"
"..." Đứa bé mím chặt môi, lắc lắc đầu.
"Nhóc tên gì?"
"...Hàn."
"Chỉ nhớ một chữ này? Vậy chú đặt cho nhóc tên mới được không?" – Thẩm Thủy Yên dừng động tác, bắt đầu suy nghĩ, "Lấy họ Thẩm của chú đi. Hừm, chú nhặt được nhóc vào mùa thu, sau này gọi nhóc là Thẩm Thu Hàn, nhóc thấy thế nào?"
Nhìn đứa nhỏ vẫn mơ mơ hồ hồ, Thẩm Thủy Yên cười:"Không sao, cứ từ từ, sau này chúng ta là người một nhà nha."
Sau Thẩm Thủy Yên hỏi chuyện mới biết đứa nhỏ đã tám tuổi. Anh hơi giật mình, đứa bé gầy gò nhẹ cân, nhìn qua cũng chỉ năm, sáu tuổi. Thẩm Thủy Yên đau lòng, dùng khăn tắm to bọc Thẩm Thu Hàn lại.
Đứa bé tắm rửa sạch sẽ xong xinh đẹp vô cùng. Cả người trắng trẻo non nớt, ngoại trừ cơ thể hơi gầy, cả người toát ra vẻ tinh khiết như thiên sứ. Tóc hơi ướt dính lên trán, đôi con ngươi màu nâu nhạt mang theo chút nghi hoặc nhìn kỹ người đàn ông tốt bụng trước mặt.
Thẩm Thủy Yên cẩn thận sấy khô tóc, mặc quần áo cho đứa nhỏ rồi ôm nhóc đến phòng cho khách.
"Đêm nay nhóc ngủ ở đây nha ~" – Thẩm Thủy Yên cười cười, xoa mái tóc mềm mại của đứa bé:"Tiểu Hàn ngoan."
Anh vừa đứng lên, góc bị một bàn tay nhỏ kéo lại, lộ ra đoạn eo thon gầy trắng nõn.
Đứa nhỏ hốt hoảng rụt tay lại, cúi đầu, ấp úng:"Cháu..."
Thẩm Thủy Yên mềm lòng, quay người sờ sờ hai má của đứa bé:"Sợ sao? Vậy tối nay chú ngủ cùng nhóc được không?"
Anh tắt đèn, tháo kính mắt, ôm Thẩm Thu Hàn vào ngực:"Ngủ ngon mơ đẹp nha, Tiểu Hàn."
Thẩm Thu Hàn ngửi mùi sữa tắm thơm dịu trên người Thẩm Thủy Yên, thần kinh căng thẳng dần bình tĩnh lại, nhóc bám lấy phần áo trước ngực của anh, nhắm mắt.
"...Ba ba."
Bây giờ, nhóc lại có nhà rồi.
Năm tuổi ba mẹ qua đời, đứa nhỏ này đã quên mất "nhà" là gì. Một đứa bé gầy còm làm bạn cùng chó hoang mèo dại, nằm trong bãi rác ăn cơm thừa canh cặn qua ngày. Ngay khi đứa trẻ ấy sắp từ bỏ, ánh mặt trời ấm áp xuất hiện, bao phủ lấy đứa bé đáng thương.
Có lẽ, đây chính là định mệnh.