Chương 63: Động phòng hoa chúc (21+)

Ôm nhau chán chê, anh lại giúp cô cởi bớt y phục trên người. Bạch Ngân Hy thở phào nhẹ nhõm.

- Anh đi tắm đi, người thật hôi....

- Làm gì có....._ Lưu Trạch Nguyên kéo cổ áo lên ngửi ngửi.

Bạch Ngân Hy buồn cười.

- Em đùa anh đấy. Anh tắm trước, em còn phải tẩy trang .

- Ừmm.

Lưu Trạch Nguyên tùy ý đi vào nhà tắm đồ cũng không thèm mang theo. Bạch Ngân Hy bắt đầu tẩy trang: mắt, môi rồi mặt. Tẩyo trang xong xuôi Lưu Trạch Nguyên vẫn chưa tắm xong. Cô đi đến chỗ đống quà cưới còn chưa khui nhặt lên một hộp quà, là của Phương Huỳnh My, cô mở ra....là một bộ váy ngủ màu đen rất sεメy còn có một tấm thiệp chúc động phòng vui vẻ. Bạch Ngân Hy cắn môi nhịn lại tiếng cười. Đúng là nghịch ngợm nhưng cũng hợp lý, từ khi cô quay về đến giờ trong lòng lấn cấn nhất chính là Lưu Trạch Nguyên không hề "chạm" qua cô. Nói không để trong lòng là nói dối, cô từng tâm sự với Phương Huỳnh My. Cũng từng đặt ra nghi vấn là vì anh hết yêu rồi sao? Nhưng đều không đúng. Anh vẫn chiều chuộng yêu thương cô như thế nhưng tuyệt nhiên chỉ ôm cô ngủ không hề động chạm đến chuyện chăn gối. Bạch Ngân Hy rất rõ, trước khi xảy ra chuyện cưỡиɠ ɠiαи đó, Lưu Trạch Nguyên là một người tôn trọng các giá trị truyền thống, dù anh không quan trọng trinh tiết như những người đàn ông thời xưa nhưng anh xem tìиɦ ɖu͙ƈ dựa trên tình nguyện và cảm xúc khắc cốt ghi tâm. Bạch Ngân Hy không dám đối anh mà hành động bạo liệt như với Phó Chính Đình. Cô sợ anh sẽ ghê tởm, sẽ ghét bỏ cô.

- Nghĩ gì vậy?

Lưu Trạch Nguyên đi ra thấy cô ôm bộ đồ ngủ mặt thẫn thờ. Anh ôm cô từ phía sau bên dưới chỉ quấn một cái khăn tắm. Nước trên tóc nhiễu xuống mặt cô

- Hửm.... Anh sấy tóc đi, đừng để tóc ướt, em đi tắm.

- Ừmm....

Lưu Trạch Nguyên rất nghe lời, tự sấy khô tóc tồi đi ra ngoài giường ngủ cuốn tấm lụa gom mấy loại hạt rải đầy giường lại, đổ vào một cái hộp giấy rồi mới lót lại mảnh vải lụa về chỗ cũ. Lưu Trạch Nguyên đi tới đi lui nhìn xung quanh phòng dán đầy chữ hỉ màu đỏ trong lòng vui vẻ. Anh rút dây màn xem thử màn tròn lớn hai bên giường, màu sắc mờ ảo, nữa kín nữa hở rất phong nhã. Đột ngột một bàn tay mảnh khảnh hơi lành lạnh từ phía sau vòng đến ôm chầm lấy anh. Ngón tay lạnh lẽo chạm lên cơ bụng săn chắc của anh. Lưu Trạch Nguyên xoay người lại nhìn Bạch Ngân Hy nhỏ nhắn yêu mị trong bộ váy ngủ lụa màu đen viền ren chỉ che được nữa ngực và vừa phủ qua khỏi mông to, cả lưng trần trụi có mấy sợi dây đan chéo phần bụng cũng là ren xuyên thấu

- Trạch Nguyên......

Cô ôm anh, dán cả thân người sát vào cơ thể anh

- Anh đây

- Trạch Nguyên......anh vẫn còn yêu em nhiều như lúc trước không?

- Anh yêu em còn nhiều hơn ngày trước. Mỗi ngày đều yêu em nhiều hơn một chút....Suy nghĩ cái gì đó?

- Anh không chạm vào em.....e còn tưởng.....

- Tưởng anh không yêu em nữa?

- Ừm......ân

Lưu Trạch Nguyên cong lưng xuống hôn lên vành tai cô thì thầm nói. Mỗi đυ.ng chạm của anh đều khiến cô rùng mình tê dại.

- Ngày trước là anh cưỡng bức em. Làm em tổn thương, làm em chịu sỉ nhục của Đại cô mẫu.....mỗi một lần nhớ đến đều như dao ngâm vào tim anh. Anh sợ.....anh sợ nếu còn chạm vào em thì em lại rời đi....anh sợ em sẽ nhớ lại kí ức đó.....sẽ ghê tởm anh....

- Trạch Nguyên.... không phải....em sẽ không.........em yêu anh như vậy... Em chỉ muốn là của bốn người các anh. Cả đời không giao du với nam nhân nào nữa....kết bạn cũng không.....

- Tiểu nương tử....anh muốn động phòng.

- Lang quân....hôm nay thϊếp đến câu hồn chàng đi......

Bạch Ngân Hy cong môi yêu mị giả giọng như mấy bộ phim cổ trang trêu anh. Lưu Trạch Nguyên cười ra tiếng. Hôn xuống môi cô, anh mυ"ŧ mát hai cánh môi mềm liếʍ qua rồi dùng răng hết day cắn môi trên lại nút vào môi dưới. Lưỡi chen qua hàm răng trắng đều như bắp nếp liếʍ đến từng chân răng, anh dùng cái lưỡi nam tính liếʍ lấy hàm trên mấy lần rồi dùng đầu lưỡi chọc chọc vào từng ngõ ngách trái phải trên dưới đâm vào đến cổ họng cô mấy lần, anh lùi lại đuổi bắt cái lưỡi của cô vờn nhau trong khoang miệng rồi kéo qua khoang miệng mình mυ"ŧ vào, nước bọt không kịp nuốt xuống tràn ra ngoài chảy xuống cằm rồi chảy thành hàng xuống cái cổ bạch ngọc của cô.

Bạch Ngân Hy bị hôn đến quay cuồng hai mắt mơ hồ nhìn chằm chằm sóng mũi thẳng tắp của anh. Lưu Trạch Nguyên tháo khăn tắm vứt xuống đất rồi với tay kéo màn tròn khép lại. Môi vẫn còn gặm nhấm môi lưỡi của cô. Tiếng mυ"ŧ lưỡi chụt chụt kíƈɦ ŧɦíƈɦ thính giác của hai người Lưu Trạch Nguyên đẩy cô ngã xuống giường rời môi cô ra thở dốc.

- Ha...anh ...hưmm....cướp hết hơi thở của em rồi....

- Ngốc........

Lưu Trạch Nguyên lại hôn xuống gặm cắn cái cằm xinh đẹp của cô xuống cổ thon thon liếʍ qua từng tất da thịt mυ"ŧ vào, Bạch Ngân Hy ngày càng thở không thông

- A....ư.....ưʍ.....

Anh mυ"ŧ lấy mấy dấu hickey trên cổ và xương quai xanh đẹp đẽ. Anh liếʍ lên vùng da mềm mại.

- Ân.....thật đẹp.....

- Ư...ưʍ...để lại dấu như vậy sẽ bị cười

- Xấu hổ rồi.......?

- Anh.......ân.....xấu xa.....

Lưu Trạch Nguyên cong đuôi mắt bắt tay cô giơ lên cao cúi xuống liếʍ nên nách trắng mịn thơm tho của cô. Trên người Bạch Ngân Hy toả ra mùi hương hoa rất quyến rũ. Cứ như mỗi lỗ chân lông đều có mùi thơm vậy. Anh tuột vai áo ngủ xuống hai bầu nhũ bật ra đầu nhũ bị kíƈɦ ŧìиɦ mà dựng đứng. Anh cuối xuống ngoạm lấy an ủi một tay xoa nắn bên còn lại thành đủ hình thù hết kéo rồi day, hết day rồi nhéo rồi gãi lên.

Một tay vuốt ve dần xuống bụng dưới rê đến mông bóp lấy mấy cái rồi vén váy lên tới bụng, anh sờ đến đùi trong mơn trớn xương chậu của cô, sờ đến háng cô, rồi miết lên hoa huyệt. Bạch Ngân Hy rên lên.

- Ư......ân....đừng miết........

- Đến qυầи ɭóŧ cũng không mặc....còn kêu anh đừng miết....em là đồ khẩu thị tâm phi.

- Ưʍ.....aaaaaa........đau......

Lưu Trạch Nguyên đâm hai ngón tay đi vào, khe huyệt căng ra Bạch Ngân Hy đau đớn kêu lên.

- Mấy hôm không làm liền thu lại nhỏ như lúc đầu.....em đúng là tuyệt phẩm.

- A......ân......ngô

Bạch Ngân Hy ưỡn ngực nhận lấy sự khıêυ khí©h bên dưới hạ thân. Tay anh luân động ra vào ngón tay co lại móc vào thành u huyệt chật chội miệng ngậm vυ" cô mυ"ŧ lấy lưỡi điêu luyện đá đầṳ ѵú qua lại

- Ân.....ư.....ưʍ.....

Cô tê dại, ôm lấy đầu anh ấn xuống bầu ngực ưỡn lên muốn nhét cả vυ" vào miệng anh. Lưu Trạch Nguyên nhếch môi cười nham hiểm cô gái này lúc có mặt trời là thiên thần lúc tắt mặt trời là yêu nghiệt. Làm anh yêu đến chết đi sống lại.

- Á......ưʍ.....anh.....á....a....á....

Lưu Trạch Nguyên thấy cô bị ngón tay đâm gần lêи đỉиɦ liền buông cô ra tay cũng rời khỏi hạ thân cô. Bạch Ngân Hy hớp lấy không khí khó chịu uốn éo. Anh vuốt ve thân thể cô hôn xuống bụng dưới của cô .....

- Muốn không.....hửm....?

- Ân....hah...muốn...ưʍ...Trạch Nguyên

- Đến đây.....liếʍ cho anh đi....được ko.

Bạch Ngân Hy ngồi dậy đè anh nằm xuống giường định lùi lại thì bị anh nắm lấy. Anh sắp xếp cô nằm lên người anh úp mặt xuống hạ bộ của anh, hoa huyệt của cô đối diện chóp mũi anh, anh hôn lên dâʍ ɖịƈɦ nhỏ giọt xuống cái cằm nam tính. Bạch Ngân Hy hơi sợ liền cự quậy.... Lưu Trạch Nguyên ôm lấy mông cô vuốt ve đùi cô trấn an

- Đừng náo.....chưa thử qua tư thế này sao .......hửm?

- Ưʍ.....chưa từng......

- Không sao...đừng sợ...liếʍ cho anh đi

Bạch Ngân Hy cúi xuống cầm lấy thân gậy hôn lên rồi đưa cái lưỡi ôn nhuyễn liếʍ lên đầu khấc đang rỉ nước dùng móng tay gãi gãi lỗ nhỏ rồi ngậm vào miệng, cái miệng cái lưỡi mềm mại bao bọc lấy phân thân điêu luyện liếʍ ɭáρ đầu hơi nhấp nhô lên xuống.

Lưu Trạch Nguyên ngâm lên thoải mái một tiếng rồi áp hoa huyệt xuống đưa lưỡi liếʍ lấy dâʍ ŧɦủy̠ tràn lan của người yêu

- A.....anh.....đừng liếʍ.......a....ân....

Lưu Trạch Nguyên coi như không nghe thấy anh cắn nhẹ lên hoa môi rồi mυ"ŧ lấy hoa hạch của cô một đạo dâʍ ɖịƈɦ lại chảy xuống.

Cô cầm lấy hai viên tinh hoàn của anh xoa nắn rồi lại dùng răng cạ cạ lên thân gậy đầu lưỡi đâm vào lỗ nhỏ mυ"ŧ vào như mυ"ŧ kem

- Arg....liếʍ thật giỏi. Miệng trên miệng dưới đều giỏi như vậy....

- A....anh....nói bậy.....ân

Bạch Ngân Hy nhả ra nói xong lại ngậm vào nhấp nhô đầu lên xuống đế gậy thịt vào sâu hơn trong khoang miệng cô nhưng dù cô cố bao nhiêu thì cũng chỉ ngậm vào được một phần ba chiều dài cây gậy lớn. Cự long của anh màu tím hồng không có sạm đen như Phó Chính Đinh cũng ko thô to đến dọa người nhưng vẫn đc tính là hàng khủng lại dài hơn một chút còn hơi cong nhẹ.



Lưu Trạch Nguyên đâm sâu cái lưỡi vào trong u huyệt liếʍ lên vách thịt mềm mại đàn hồi, cái lưỡi điêu luyện như con rắn nước lắt léo chui sâu vào bên trong liếʍ quanh một vòng rồi rút ra da^ʍ vào hút lấy mật ngọt. Bạch Ngân Hy thần hồn điên đảo ôm chặt mông anh rêи ɾỉ không ngừng.

- Á....ân.....a...anh....ko được....á

Lưu Trạch Nguyên liên tục thực hiện chu kỳ như vậy hông bên dưới thúc cự vật sâu đến cổ họng Bạch Ngân Hy. Cô nuốt tiếng rêи ɾỉ vào bụng mυ"ŧ lấy cự long đang thúc vào. Bạch Ngân Hy chảy nước mắt mông run rẩy cô phun ra thủy dịch lên đầu lưỡi của anh, anh hút lấy như hút nước uống. Răng cô cọ mạnh lên đầu khấc, anh đẩy vào miệng cô cự vật giật giật bắn ra tịch dịch vào miệng cô. Bạch Ngân Hy bị mùi tanh của tϊиɦ ɖϊƈh͙ dọa cho suýt nôn ra nhưng cô vẫn cố nuốt xuống tinh hoa của anh.