Có lẽ là Ngụy Lệ quá muốn buôn bán với người trẻ tuổi kia.
Không tự chủ được mà dùng sức hơi mạnh.
Trần Lạc Thần không ngờ rằng Ngụy Lệ lại thô lỗ như vậy, đầu không cẩn thận đυ.ng phải nóc xe, kêu lên một tiếng đau đớn.
“Nếu như cậu còn không chịu đi ra ngoài, tôi sẽ gọi bảo vệ đó.”
Ngụy Lệ cau chặt mày nói.
Trần Lạc Thần ôm đầu đi ra, con mẹ nó chứ!
Anh không ngờ được mình đang yên tĩnh xem xe ở bên trong, vậy mà lại bị người phụ nữ này bỗng nhiên lôi ra bên ngoài.
“Tôi là đến đây để mua xe mà, tại sao xem một chút cũng không được chứ?”
Nói thật thì lúc này Trần Lạc Thần đã ôm một bụng lửa giận rồi.
“Mua xe ở trong cửa hàng của chúng tôi, cậu có thể mua được chiếc xe nào đây? Tích lũy chút kiến thức thì thôi đi, còn không biết tốt xấu mà không chịu buông tha.”
Vì lấy lòng đôi nam nữ trẻ tuổi ở sau lưng, giọng nói của Ngụy Lệ có chút lớn.
Thu hút không ít người đang vây xem cửa hàng xe 4S.
Có điều đôi nam nữ trẻ tuổi kia lại cực kỳ hưởng thụ.
“Ông xã, cậu ta đã ngồi vào dòng Rambo sang trọng, em cũng không muốn mua Rambo nữa đâu. Haiz, thật là mất hứng mà.”
Người phụ nữ kia đứng ở một bên thêm mắm dặm muối mà nói.
Chiếc Reventon này chắc chắn không phải người bình thường có thể mua được.
Bọn họ có thể mua được Gallardo cũng không tệ!
Nhưng mà đối với dòng xe sang trọng nổi tiếng như thế này, nếu như không được trải nghiệm thì thật sự quá đáng tiếc.
Người nào cũng có lòng hư vinh, cho dù là người giàu hay là người nghèo, giống như là không gièm pha người khác vài câu thì không thể hiện được rốt cuộc cô ta giàu đến cỡ nào.
Ngụy Lệ hơi cúi đầu với đôi nam nữ: “Thật sự xin lỗi, tôi lập tức xử lý tốt thôi.”
Cô ta quả thật hối hận đến nỗi ruột gan cũng muốn xanh hết, vì đã để cái tên nghèo kiết xác này đi vào.
Nhưng mà Ngụy Lệ vừa mới quay đầu lại, lại phát hiện Trần Lạc Thần trực tiếp rời đi.
Không phải là đi ra phía cửa.
Mà lại trực tiếp đi về phía phòng quản lý.
“Đó là phòng quản lý, cậu làm cái gì vậy hả, cậu quay lại đây cho tôi ngay.”
Ngụy Lệ tức giận dậm chân.
Bạn suy nghĩ thử xem.
Đầu tiên là bị cái tên nghèo kiết xác này gây chuyện một trận ở đây, ít nhất thì cũng đã gây ra một loạt ảnh hưởng, người chịu trách nhiệm chính lại là mình.
Thứ hai thì sao, chắc chắn là cậu ta muốn đến phòng quản lý để tố cáo mình.
Dưới hai áp lực to lớn, quản lý chắc chắn sẽ trách mắng mình vì đã gây ra nhiều phiền phức như vậy.
Mà cộng thêm việc nếu như hôm nay không thể bán được một đơn, vậy thì cũng thật sự quá thảm thiết rồi.
Mà đợi đến lúc cô ta đuổi đến thì đã chậm rồi, Trần Lạc Thần đã bước vào.
“Cô Ngụy Lệ không cần phải để ý đến đâu, hôm nay chúng tôi định mua chiếc Gallardo, cho dù cô có bị phản ánh đi nữa thì tôi cũng có cách để cho quản lý của các cô không xử phạt cô.”
Người đàn ông cười ha hả.
“Cảm ơn anh.”
Ngụy Lệ cúi đầu nói lời cảm ơn.
Lại nói đến Trần Lạc Thần đang xoa xoa cái đầu đau nhức của mình đi tới phòng làm việc của quản lý.
Trong phòng làm việc có một người trung niên đang nghiêm túc xem báo cáo tiêu thụ năm nay.
Nhìn thấy Trần Lạc Thần bước vào, đầu tiên là ông ta sửng sốt.
Lập tức đứng dậy.
Nom cách ăn mặc của người trẻ tuổi này cũng không nổi bật, nhưng mà là một người quản lý cửa hàng, khí chất tuyệt đối phi thường.
Đặc biệt là ông ta nhìn thấy ánh mắt của người trẻ tuổi này lộ ra vẻ sắc bén.
Cũng không dám quá ngạo mạn.
“Chào cậu, tôi có thể giúp gì được cho cậu?”
“Hừ, tôi muốn mua xe, nhưng mà nữ nhân viên tiếp thị của ông chẳng những không cho tôi xem xe, mà còn ra tay với tôi, đây chính là thái độ phục vụ của cửa hàng các người đó hả?”
Trần Lạc Thần nói thẳng.
Nói thật thì ngày hôm nay liên tiếp gặp phải trắc trở, bây giờ thế mà lại bị một nhân viên tiếp thị nữ cứ đòi lôi ra ngoài, trong khi mất mặt thì Trần Lạc Thần đã nổi giận ở trong bụng.
Quan trọng là ngày hôm nay anh phải mua được chiếc xe này.
“Vậy hả? Vậy quý khách, cậu đã nhìn trúng chiếc xe nào rồi?”
Quản lý trung niên là một người rất gian xảo, vừa nhìn một chút liền có thể nhìn thấy được người này không giống như là người có thể mua được Rambo, cho nên bị nhân viên tiếp thị nữ xem thường cũng là chuyện bình thường.
Anh đến đây phản ánh, đơn giản cũng chỉ là lấy lại mặt mũi thôi.
Cho nên câu đầu tiên mà quản lý trung niên nói chỉ là hỏi anh đã nhìn trúng chiếc xe nào rồi.
“Reventon, chiếc xe đua hàng đầu có giá trị năm mươi bốn tỷ.”
Trần Lạc Thần từ tốn nói.
“Hahaha, cậu này, chiếc xe kia…”
“Bộp.”
Quản lý trung niên còn chưa dứt lời, Trần Lạc Thần trực tiếp ném tấm thẻ đen của mình lên trên mặt bàn.
Sau khi cầm lên nhìn kỹ, sắc mặt của người quản lý trung niên thay đổi liên tục.
Đương nhiên là ông ta biết tấm thẻ đen này rồi.
Trên toàn thế giới, có rất ít người có thể sở hữu được.
“Trong thẻ còn lại sáu mươi tỷ, mua chiếc xe này chắc vẫn còn dư chứ nhỉ?”
Trần Lạc Thần khiêm tốn nói.
“Đúng vậy, đương nhiên là dư rồi.”
Mặc dù là ngoài miệng nói như vậy, nhưng mà trong lòng của quản lý trung niên vẫn có chút nghi ngờ.
Bởi vì có nhìn thế nào đi nữa, người trước mắt này cũng không giống là người nắm giữ thẻ đen.
Chắc không phải là nhặt được ở đâu đó chứ?
Lúc này, sau khi nở một nụ cười hối lỗi với Trần Lạc Thần.
Ông ta lập tức mở một thiết bị ra, quẹt thẻ một cái.
Ngay lập tức, một chuỗi thông tin hiện ra trên máy tính của ông ta.
“Cho hỏi tên của cậu là gì?”
Quản lý trung niên nổi lòng tôn kính, cung kính hỏi.
“Trần Lạc Thần!”
“Cậu Trần, lúc nãy tôi đã mạo muội rồi, thật sự có lỗi với cậu quá.”
Nghe nói như vậy, quản lý trung niên trực tiếp đi vòng qua cái bàn đến trước mặt của Trần Lạc Thần, khom lưng cúi đầu.
“Tôi tên là Vương Cường, tôi sẽ phục vụ cậu Trần hết mình.”
Sau khi đã xác nhận thông tin, Vương Cường đổ mồ hôi hột.
Người trẻ tuổi ở trước mắt mặc quần áo có vẻ mộc mạc, thế mà lại là người nắm giữ thẻ đen.
Chắc chắn là có xuất thân từ một gia tộc lớn.
Đến lúc đó, đừng nói là chiếc xe năm mươi bốn tỷ này của bọn họ, xem như là chiếc xe có giá ba trăm tỷ người ta cũng có thể mua được.
Mẹ kiếp! Rốt cuộc là nhân viên tiếp thị nào đã làm ra chuyện tốt, thế mà lại không có mắt nhìn như vậy.
“Hôm nay tôi muốn mua chiếc xe Reventon kia, làm phiền quản lý Vương rồi.”
Trần Lạc Thần nhìn thấy thái độ của Vương Cường không tệ, cũng khách khí nói một câu.
Sau đó trực tiếp quay người đi ra ngoài.
“Vâng, cậu Trần.”
Vương Cường lau lau mồ hôi ở trên trán, xoay người lại lấy thẻ đen kia ra, lập tức bắt đầu liên hệ với bên quản lý tài vụ.
Sau khi Trần Lạc Thần đi ra ngoài.
Đúng lúc bọn người Ngụy Lệ đang thử xe Reventon.
Mặc dù biết rõ là đôi nam nữ trẻ tuổi này cũng không mua, nhưng mà khách hàng giàu có như thế này, đương nhiên Ngụy Lệ phải thỏa mãn tất cả yêu cầu của khách hàng rồi.
Đang giới thiệu xe với bọn họ.
“Wow, ông xã, chiếc xe này thật là đẹp quá đi, không hổ là xe sang trọng có giá trị năm mươi bốn tỷ. Ông xã, lúc nào thì chúng ta mới có thể mua được chiếc xe này đây?”
Người phụ nữ mới vừa ngồi vào đã yêu thích chiếc xe thể thao này rồi.
Chẳng những là vẻ ngoài lóa mắt, nội thất ở bên trong càng ấn tượng hơn, hoàn toàn thông minh, hoàn toàn tự động, cấu hình cao cấp hàng đầu.
Quả thật là phụ nữ thì đều không thể cưỡng lại nổi.
“Vậy thì phải còn chờ đến lúc anh kế thừa tài sản của ông già trong nhà…” Người đàn ông nở một nụ cười gượng gạo.
“Em mặc kệ đó, ông xã, dù sao thì lúc còn sống em nhất định phải ngồi lên được chiếc xe thể thao này. Ôi chao, ông xã, anh mau nhìn xem, cái tên nghèo kiết xác kia lại đến đây nữa rồi, còn đang vỗ vỗ đầu xe nữa kìa.”
Người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt nói.
Ánh mắt liếc nhìn về phía Trần Lạc Thần đã đi vừa mới quay lại.
Bây giờ Trần Lạc Thần đang xem đèn pha của ô tô.
Mà lúc này, lực chú ý của người đàn ông và Ngụy Lệ đều đặt ở trong xe, vừa nhìn thấy Trần Lạc Thần.
Đầu tiên là Ngụy Lệ hơi gấp gáp: “Ha ha, cậu còn tới đây làm gì nữa? Còn không mau đi đi, cậu cho rằng cậu đi tố cáo tôi thì tôi sẽ sợ cậu à?”
“Đúng vậy đó, bây giờ lòng hư vinh của con người cũng lớn như vậy, cũng không nhìn xem thử đây là một nơi như thế nào…”
Người đàn ông giơ đồng hồ ở trong tay lên rồi nói.
Trần Lạc Thần lạnh lùng nhìn về phía Ngụy Lệ: “Cô này, việc cô làm không chỉ là ngành tiếp thị, mà còn là trong ngành dịch vụ, nếu như có một ngày cô phát hiện người bị cô đuổi đi mới là khách hàng lớn nhất của cô, đến lúc đó cô sẽ không cảm thấy xấu hổ hả?”
“Haha, cậu thật là hài hước quá đi, chỉ dựa vào cậu à? Được rồi được rồi, tôi chờ đến ngày đó đây. Bây giờ cậu có thể đi ra khỏi đây rồi.”
Ngụy Lệ nhìn Trần Lạc Thần với ánh mắt giống như là nhìn một người bị thiểu năng, vẻ xem thường ở trong mắt không cần nói cũng biết được.
Trần Lạc Thần bất lực gật đầu cười một tiếng: “Không cần chờ đến ngày đó đâu, bây giờ đã có thể rồi.”
“Cậu Trần, tôi đã gọi hết tất cả nhân viên có liên quan đến cấu hình xe, bảo đảm ngày hôm nay có thể hoàn thành nhiệm vụ giao xe cho cậu.”
Đúng vào lúc này, quản lý trung niên dẫn một đám người đi tới, mang theo dụng cụ lớn nhỏ, chạy thẳng về phía của Trần Lạc Thần.
Mà hai mắt của Ngụy Lệ liền trừng lớn lên.
Đôi nam nữ trẻ tuổi ở một bên càng không thể tưởng tượng được mà nhìn cảnh tượng ở trước mắt…