Chương 1355

Trần Lạc Thần không thể tưởng tượng được tâm trạng của Linh Châu ra sao, nhưng anh có thể cảm nhận được rằng sự khao khát với thế giới bên ngoài của Linh Châu như thê nào.

Nhưng đó là nói như vậy, còn lại Trần Lạc Thần không muốn Linh Châu đi ra ngoài, bởi vì thế giới bên ngoài còn nham hiểm hơn cõi thần tiên này, và Trần Lạc Thần cũng không muốn người khác tìm thấy được một nơi tồn tại như tiên cảnh này.

Hơn nữa, trong đó có nhiều ngọc sâm ngàn năm tuổi như vậy, nếu bị người ngoài phát hiện, nhất định sẽ gây chấn động, nhất định sẽ mất kiểm soát.

Một số thứ tốt nhất nên giữ nó ở trạng thái tốt nhất, đừng cố phá vỡ nó.

Mãi đến tận đêm khuya, Trần Lạc Thần mới dựa vào ghế ngủ.

Trần Lạc Thần ngủ rất an tâm và an yên, đây là giấc ngủ thoải mái nhất của anh trong khoảng thời gian này, anh ngủ đến rạng sáng.

“Ngươi tỉnh rồi sao?”

Vừa tỉnh dậy, Trần Lạc Thần đã thấy Linh Châu đang ngồi trước mặt.

“Chà, ngươi cũng dậy sớm hơn cả ta nữa chứ!”

Trần Lạc Thần ngạc nhiên nhìn Linh Châu nói.

“Ừ, thê là ngươi đã tỉnh, vậy thì ta sẽ đưa ngươi rời khỏi đây!”



Sau khi Trần Lạc Thần tỉnh dậy, Linh Châu hướng về Trần Lạc Thần rồi đề nghị.

Trần Lạc Thần đương nhiên không có ý kiến, nghĩ cả đêm chưa về, e rằng Chu Nặc cùng những người khác đều gấp gáp lo lắng cho mình.

Nói xong, Linh Châu duỗi tay kéo tay Trần Hạo, trực tiếp nhảy ra, rồi cùng Trần Lạc Thần bay đi.

Linh Châu đưa Trần Lạc Thần đến một con đường rợp bóng toàn cây.

“ngươi liền nơi này, cứ đi vậy sẽ ra khỏi đây!”

Linh Châu chỉ con đường rợp bóng cây trước mặt ra lệnh cho Trần Hạo.

“Cảm ơn ngươi 1 nghìn lẽ 1 đêm qua!”

Trần Lạc Thần cảm ơn Linh Châu rồi bước vào con đường rợp bóng cây.

Trong phút chốc, ánh mắt Trần Lạc Thần thay đổi rất lớn, anh phát hiện mình không còn ở chốn thần tiên nữa mà đã xuất hiện ở một khu rừng dưới chân núi Linh Sơn.

Trần Lạc Thần thấy huyền diệu vô cùng, nhưng anh biết đây là bí mật của riêng mình, nên không thể nói cho ai biết.



Trần Lạc Thần đi không bao lâu, liền đi ra khỏi rừng cây, trước mắt Trần Lạc Thần chính là doanh trại dóng tạm thời, không ngờ lối ra này lại ở trước ngay doanh trại.

Trần Lạc Thần trở lại doanh trại, nhìn thấy Lăng Quần cùng những người khác đang nghiêm nghị thảo luận trong lều, hoàn toàn không để ý Trần Lạc Thần trở về.

Một lúc sau, Chu Nặc đột nhiên nhìn ra khỏi lều, trong lòng sững sờ, bởi vì Trần Lạc Thần lúc này đứng ở trước mặt cô không hề hấn gì.

“Trần Hạo!”

Một giây sau, Chu Nặc đột nhiên hét lớn một tiếng.

Nghe thấy tiếng hét của Chu Nặc, Lăng Quần và những người khác trong lều đều quay đầu lại, ánh mắt nhìn sang.

Chu Nặc hai mắt ướŧ áŧ, xông lên lập tức ôm chặt lấy Trần Hạo.

Lăng Quần và những người khác cũng vội vàng chạy ra ngoài, bọn họ kinh ngạc nhìn Trần Hạo.

“Trần Hạo, anh … anh không sao chứ? Anh có bị thương không?”

Chu Nặc ôm Trần Lạc Thần một hồi, liền nhanh chóng nhìn Trần Lạc Thần từ trên xuống dưới, quan tâm hỏi, vì sợ Trần Lạc Thần bị thương.

Trần Lạc Thần lắc đầu, cười đáp: “Ta không sao, ta không có bị thương!”