Chương 25: The Top Secrets

Chào đại gia đình *tung bông* ~ Tui biết là tội tui đáng chết lắm (_ __")

Đại nhân đại lượng bỏ qua cho tui đi nhen \(≧▽≦)/ tui hứa sẽ cố gắng để không ngâm thêm nữa

Chúc mừng sinh nhật của một người đặc biệt đối với tui *tym bay*

Tóm tắt phần trước:

Sự xuất hiện của Adriana Lima - Quỷ nữ - Quái kiệt nối khố của Alessandra Ambrosio như mở ra thêm nhiều bất ngờ thú vị đằng sau câu chuyện tình yêu tam - tứ giác lằng nhằng giữa những con người tài năng xuất chúng, bản lĩnh tuy nhiên lại khuất phục trước thứ gọi là " Power of Love"

Alessandra sau lần gặp mặt đầu tiên với cô gái kiều diễm mang trên mình hương tuyết tùng lạnh lẽo bí ẩn đã để lại chút vấn vương trong lòng Tổng Tài siêu cấp vũ trụ hành tinh. Và lần gặp chính thức thứ hai, một tình huống trớ trêu khiến cô phải dở khóc dở cười đó là nàng tiên nữ tóc vàng kiêu sa đã có 1 sự hiểu lầm nguy hiểm với nghề nghiệp của Ambrosio. Trước khi kịp giải thích, nàng đã đi mất; nhanh như lúc nàng xuất hiện. Bỏ lại một Aless ngẩn ngơ, ngốc nghếch.

Sau chuyến đi chơi ở Puerto Rico, Candice Swanapoel nhận ra tình yêu mãnh liệt của mình với vị ân nhân thuở bé, và hạnh phúc khi tình yêu đó được đáp lại. Chỉ là... thái độ thay đổi liên tục của Alessandra khiến Swanepoel cứ phải băn khoăn lo lắng bản thân đã làm gì sai để Aless khó chịu. Dĩ nhiên, câu hỏi này trừ nhân vật chính thì chẳng ai hiểu được nguyên nhân sâu xa là gì.

Lẽ dĩ nhiên, cái cách mà Aless đối xử với Swanepoel không lọt khỏi đôi mắt tinh quái của một người - Miranda Kerr nghĩ rằng nàng phải cho cô 1 bài học, để biết trân trọng những điều mà Aless đang có trong tay.

Tại Boston, cặp đôi oan gia Bảo mẫu suốt ngày cãi nhau - đúng hơn là Taylor thường có những cơn giận dỗi vụn vặt bởi Karlie không giành nhiều thời gian cho nàng, về điều này thì rõ ràng bởi khi Aless và Swanepoel đi nghỉ dưỡng đã giao lại quyền điều hành tạm thời cho cô giáo Karlie.

Nhân lúc đôi tình nhân trục trặc với nhau, Elsa Hosk chớp lấy cơ hội dùng lời lẽ ngọt ngào ra sức níu kéo Taylor trở về bên mình. Martin Buchan trong lúc nóng giận đã nặng lời với Elsa- và đó cũng là dấu hiệu cho thấy cuộc sống của anh sau này sẽ không còn dễ dàng như hiện tại nữa.

Trong nhà giam, Joshua Kushner cùng bộ hạ của cha gã toa rập tìm cách ly gián Karlie - Taylor, trong cuộc nói chuyện, chúng đã đề cập đến đứa em trai ruột của Taylor Swift và có lẽ đây sẽ lại là đối tượng mới để bọn chúng trả thù.

Taylor vẫn cứ làm mình làm mẩy mỗi ngày, chuyện cứ tưởng vụn vặt cho đến một ngày, một đứa trẻ xuất hiện trước lối vào Tổng hành dinh của đại tập đoàn danh tiếng The Swift.

May mắn thay đây cũng là Ngày Tổng tài đại nhân trở về còn giám đốc Nhân sự ở lại New York để giải quyết một số vấn đề công ty con. Nhờ vậy, mới có người cảm thông suy nghĩ của Taylor khi Swift tiểu thư ngỡ ngàng nhìn người yêu của nàng ôm chầm lấy đứa trẻ gọi cô bằng mẹ.

Sự im lặng của Taylor vào khoảnh khắc hai mẹ con Karlie dắt tay nhau ra khỏi công ty cũng là dấu chấm hết của một câu chuyện tình yêu vốn nhiều sóng ngầm

Tiếp theo đây, hãy xem các nhân vật sẽ làm gì với mớ rắc rối của riêng mình?

Chap 25: The Top Secrets

~ ~ ~ o0o ~ ~ ~

- Nè, trưa hồi qua bà hỏng có mặt ở sảnh, nếu không bà đã té ngửa với cái vụ này rồi. *nhiều chiện 1*

- Ểh? Vụ gì vụ gì? Kể nghe coi mấy má ~ :v *nhiều chiện 2*

- Biết Karlie Kloss không? Con nhỏ ất ơ ngoài đường tự nhiên được Ngài Swift cất nhắc vào làm cố vấn cho Giám Đốc Swift đó !

- HẢ? cái con nhỏ mà lên nắm tạm quyền Chủ Tịch của Ms. Ambrosio á? *nhiều chiện 3*

- Yup! Chính là Nó. Trưa ngày hôm qua, nó dắt con nó vô công ty mình nè. Trời quơi ta nói nó chấn động bốn phương trời, mười phương đất luôn dị hà ~ (ಥ⌣ಥ)

- RÌA LÝYYYY??? (⊙_⊙) *nhiều chiện xung quanh tụ lại*

Cạch

Tiếng đáy cốc chạm xuống mặt bàn làm đám người đang bàn chuyện người khác giật mình, để rồi nhìn qua thì hỡi ôi...

Tổng Tài đỉnh đỉnh đại nhân chứ gì? =_= bày đặt màu mè, Amb Tổng thì nói Amb tổng cho rồi...

- Ms. LIMA!!!!

À dạ vâng... *bẽn lẽn* hì hì em bị 'bé cái nhầm' \(≧▽≦)/ thì ra người nãy giờ nghe hết câu chuyện lại là Devil aka CEO của The Swift - Vermont : bạn nối khố của Tổng Tài đại nhân và cũng là 1 trong 2 Ác nhân của The Swift Headquarter một thời :3 Một điều chắc một ăn mười là Lima chưa bao giờ ngán ai (Mô phật ~ ) , có thể Alessandra sẽ hành động kiểu phớt lờ nhưng bỏ lại sự kinh hãi cho mấy nhân vật "lỡ làm điều sai trái" - ở Adriana, cô nhất định không bỏ qua như Aless.

Quỷ nữ cũng đã từng nói thẳng với Ác ma rằng cô không thể nhẫn nhịn được nếu chứng kiến cảnh tụm năm tụm bảy nói xấu người khác, cô chả bao dung được như bạn thân của cô đâu!

- Các anh, chị nộp lại cho tôi bảng tên, rồi dọn đồ ra khỏi đây!

Gòy, nguyên bầy xác cmnđ luôn :v hạnh phúc rồi cứ từ từ mà tận hưởng na~

____________________

Phòng Chủ Tịch

27/05 - 10:05' AM

Tổng Tài đại nhân nheo mắt nuốt trọn từng lời bạn thân của cô trình bày.

Thực tình, vấn đề nhân viên có thói quen bàn tán sau lưng người khác, Aless cũng đã nghe và nghiệm chứng rồi. Chỉ là ... cô lại không nghĩ rằng nhân viên dưới cấp mình lại có thể bỏ dở công việc cho những thói hư tật xấu đó.

Ngẫm lại, nếu không có Adriana, chắc có lẽ Aless sẽ không nắm được tình hình kịp thời.

Phải hiểu là The Swift hoạt động dưới hình thức băng chuyền, công việc luôn đầy ắp chỉ một người va vấp thì có thể cả hệ thống không ít thì nhiều cũng sẽ chịu ảnh hưởng. Đằng này lại là cả MỘT NHÓM người. Bảo sao Tổng Tài siêu cấp đỉnh đỉnh đại nhân có thể làm ngơ?Lần trước họ xì xầm vào giờ nghỉ trưa. Còn lần này thì ngang nhiên trong giờ làm việc

- Chị không nghĩ cưng lại để cho hiện trạng này tồn tại đấy, Aless!

Adriana ngán ngẩm lắc đầu, tấm bảng tên trên ngực cô cũng động đậy theo đà chuyển động của khổ chủ. Alessandra thở hắt một cái, hơi ngẩn đầu nhìn bạn thân chí cốt đang nhởn nhơ 'thị phạm' mình

- Vậy bồ thử gợi ý xem mình nên làm gì với bọn họ? Trong cái nhóm mà bồ đuổi việc thì vài người rất có năng lực. Nếu đuổi hết, tuyển dụng lại chắc gì đã như ý mình? Còn giữ lại thì những người bị sa thải khác sẽ xầm xì này nọ. Well, Giám đốc Lima có sáng kiến gì không đây?

Chị Đại trề mỏ, hứ lên một tiếng

- Xì chuyện nhỏ như con 'xỏ' ~ Ngày mai nhóm nhân viên đó sẽ đến trụ sở để thanh lý hợp đồng. Mình cho tất cả làm 1 bài test, ai vượt qua được thì mình giữ lại. Nhưng mà quên, cái chuyện bọn họ nói với nhau là sao? Karlie Kloss, là con bé người yêu của Taylor đó à? Cô ta có con riêng?

Rồi. Lại nữa.

Thiệt tình là Tổng tài đại nhân chả hề thích đả động tới cái chủ đề này chút nào (╯_╰)

- Thôi mình đừng khui nó ra nữa. Từ qua đến nay Taylor cứ im lặng chẳng nói gì với mình. Chẳng thà lỡ gây ra tai hoạ hay gặp vấn đề khó nghĩ nó lại lôi mình vào giúp giải quyết như trước đây, chứ im ỉm khó chịu quá!

Adriana gật đầu đăm chiêu, cô cũng hiểu tâm tư Aless, bởi cô cũng có một đứa em gái, nhưng Miranda thì không giống Taylor, xảy ra bất cứ chuyện gì thì nó lại giữ riêng một mình tự tìm cách xử lý; chẳng hề phiền phức tới cô dù Lima luôn luôn yêu thương và muốn bù đắp cho Miranda.

- Bồ không thích thì mình xếp gọn chuyện này lại một góc, sau này khi đã xong xuôi, nhất định kể rõ với mình nhen. Tuy nghe không trọn vẹn nhưng cũng đủ chi tiết để mình hoàn thành câu chuyện này rồi. Lo cho cái vụ sinh nhật nữ hoàng đi kìa. Bồ định chừng nào sẽ đi? Taylor trong tình trạng hiện thời liệu có tham dự được không?

Aless tròn mắt nhìn Lima

- Không mang nó theo thì còn chí nguy hơn đấy. Biết đâu ở nhà nhàm chán quá cô gái trẻ nghĩ ra trò gì hay ho để giải trí ví dụ như nhảy xuống biển vào lúc 2 giờ sáng thì người nông rân biết phải nàm thao ~ Đẻ đền chắc hông kịp đâu hả?

- Haiza ~ Nói ra thiệt là đao lòng. Chứ chị là chị thấy né tránh không ổn chút nào. Nói chung sắp tới 2 chị em cưng đi du lịch cho vui vẻ, công việc ở đây cứ để chị lo *vỗ ngực*

Nói ra câu sung mãn đó, Quỷ nữ Lima chưa hề lường trước cái "sự việc" là ngoài chị em quyền lực Aless - Taylor vắng mặt ở Trụ sở; thì Angel thánh thiện thơ ngây phòng Nhân Sự cũng được "sếp" Ambrosio cho nghỉ ngơi 2 ngày - tức là cùng lúc CEO Vermont phải thế chỗ cho 3 bạn quản trị viên cấp cao *hơ hơ *

Riêng phần Tổng tài siêu cấp vũ trụ hành tinh dù khổ tâm chuyện đứa em họ của mình và lo sốt vó cho công cuộc chuẩn bị quà tặng trong buổi lễ sinh nhật Nữ hoàng thì cũng đang cười thầm trong bụng bởi cái viễn cảnh cô bạn chí cốt của mình đầu bù tóc rối lăn xăn chạy qua chạy lại mấy cái văn phòng.

" Cuối cùng thì mình cũng trả được thù, Adri à, thiệt là cực khổ cho bồ rồi ~ " ( ' ▽ ' )

Knock .... Knock ....

Tạm ngưng sự khoái chí giây lát để hướng mắt ra ngoài cửa, trợ lý Martin lễ độ chào CEO Lima, rồi quay sang thầm thì với sếp của mình.

Trước ánh mắt cú vọ tò mò của Adriana, Tổng tài đại nhân mỉm môi gật đầu. Đoạn, Martin lại chào Adri lần nữa rồi xoay gót sải bước ra ngoài.

- Cái...

- Xin lỗi bồ ở lại chơi nhé, mình có chút việc ra ngoài.

Chặn ngang họng Quỷ nữ, Ác Ma chộp cái túi xách phóng như bay ra khỏi phòng với nụ cười tinh quái. Hà hà, chơi ác thật. Chủ tịch không có mặt ở văn phòng, Adriana "chơi" với ai =_=

Đuổi khéo thì nói cho rồi. Xí, làm như cô thèm ở lại lắm í ~

Adriana nổi điên tháo chiếc giày đặt lên bàn Aless. Khập khiễng bước ra

Đi một hồi không biết nghĩ sao thì quay lại nhặt lên. Mang lại vào chân

- Này nhé Aless, tớ mà không giữ thể diện cho cậu thì chiếc giày này đã an vị chờ cậu về rồi đấy. Hừ!

Tự nhiên giữa phòng chủ tịch đại tập đoàn danh tiếng lại có một sinh vật vừa đi vừa lèm bèm gì đó.

Nội dung thì có vẻ như quan tâm đến bạn bè lắm

Chứ sự thật thì ai mà biết ra sao

Mà chắc mang 1 chiếc bị mỏi (ღ˘⌣˘ღ)

_____________________

Bãi đỗ xe Tầng hầm

Có một đôi nam nữ đang lén lén lút lút làm trò xằng bậy...

Póccccc

* dép bay*

Uả xí lộn lộn, là Tổng Tài đại nhân và cậu trợ lý Buchan *phewww~ *

Vụ này kì à nha, đường đường là đương kim chủ tịch, mắc cái mớ gì phải lén lút vậy chớ?

- Đây thưa chủ tịch, Dr. Ellingson. Đây là vị bác sĩ được vinh danh trong danh sách 50 người trẻ thành đạt nhất Hoa Kỳ năm ngoái đấy ạ! Khó khăn lắm tôi mới đặt được cái hẹn chiều nay cho Chủ Tịch. Chúng ta không nên trễ giờ trong lần gặp đầu tiên.. .

- Thôi thôi, cho tôi xin. Cậu dặn dò hệt như tôi đi xem mắt ấy -"-

- Dạ, thì tôi sợ...

- Được rồi, hiểu rồi. Cậu nhớ kỹ phải giữ mồm giữ miệng. Không được hé môi cho bất kì ai biết nghe chưa?

Ambrosio quay đầu lại dặn dò trước khi đóng sập cửa xe, cắm chìa khoá phóng xe đi.

Aigoo~ Nói ra thì dài dòng.

Chuyện là Aless sau chuyến du lịch về, cảm thấy khó hiểu về tình cảm của bản thân. Cái chính, là hôn cũng hôn Candice rồi. Vào sanh ra tử cũng vào sanh ra tử rồi. Nhưng sao cái cảm giác vẫn thiếu thiếu gì đó mà chính cô còn không gọi tên được. Nếu chỉ nhiêu đó thì chẳng đủ khiến Tổng tài đại nhân phải cuống cuồng ra lệnh cho trợ lý thân tín Martin đi book hẹn với bác sĩ TÂM LÝ đâu nếu như chẳng phải cái thứ "thiêu thiếu" mà cô đang thiếu lại tìm thấy ở một người không liên quan đến chuyện "thiếu" giữa cô và Candice (nói hồi hỏng hiểu mẹ gì luôn ಥ_ಥ ) ... Í !!!! Chết cha, hớ rồi (_ __")

Ừ thôi lỡ rồi thì cho nó "ghẻ" luôn đi :3

Nói toạc móng lợn ra là Amb Tổng lẫy lừng chốn "giang hồ" suốt bao năm qua với cái thần kinh thép nay đã quy phục đầu hàng tìm đến "Thái Y" để nhờ cứu vớt hộ cho cái thần kinh đang rối như tơ vò của mình . Lạ một nỗi lại "rối" bởi cái chuyện mà trước đây cô đã từng mạnh miệng nói sẽ chả dại gì chui đầu vào.

À há, thế là có người đã bắt đầu "dại" :v

Kíttttttttt....

Bánh xe phanh gấp tạo nên mấy vệt cháy khét dưới mặt đường, Amb Tổng há hốc mồm nhìn Tóc Vàng (hình như vậy) đang bước xuống Parking (mà) vẻ mặt lạnh băng như sương khói

"Cô ấy đến đây để làm gì? Chẳng lẽ cô ấy là nhân viên của The Swift mà mình thì lại chưa nắm hết ư? Hay là... Cô ấy rút cuộc cũng nhận ra mình là ai và đến để nói lời xin lỗi, sau đó đề nghị làm bạn, rồi thì... hè hè ...(ღ˘⌣˘ღ) "

Cứ thế, trong xe có một người thoả sức tự sướиɠ, hầy, nếu mà nói Tổng tài đại nhân ảo tưởng sức mạnh thì chắc là không đúng, bởi lẽ với điều kiện hiện có thì đến Hoa Hậu Hoàn Vũ hay đương kim Nữ Vương của một cái quốc gia nào cũng chả thoát khỏi sức hút của cô.

Không tin hả? Giỡn quài, dù gì người ta cũng thuộc dòng dõi "lá ngọc cành vàng", "con ông cháu cha" chứ bộ vừa sao?

Phía bên ngoài nàng tiểu thư kiều diễm kia chẳng mảy may hay biết bất cứ hành động nào của mình cũng đều bị "tỉa sạch" , ung dung mở cửa xe bước vô.

Vừa nhìn thấy người đẹp xuất hiện, Tổng tài đại nhân quên bén mất cái "đại sự" mà trợ lý Buchan đổ biết bao tâm sức vào. Mừng húm leo xuống xe - mặc kệ cái việc là xe của Amb Tổng đang lấn chiếm cả cả lòng đường Parking, hí hửng xách điện thoại chạy tới định bụng nếu Tóc Vàng có hối lỗi muốn mời cô bữa tối thì sẽ rộng lượng mà "miễn cưỡng" chấp nhận

Ai dè...

Ta nói, cuộc sống không lường trước điều gì, tình yêu có thể đến rồi đi mà chả cần quy tắc nào hết ráo. Bởi vì cái quy tắc chả có nên là Amb Tổng còn không ngờ rằng có một ngày cô lại trở thành bị hại của một kẻ trân tráo ... Xí khoan, dùng từ này liệu có hợp với một quý cô lịch lãm kiêu sa không nhỉ?

Mà thôi kệ tía nó, chính bởi Ambrosio đang shock hoàn toàn nhìn cục cưng nạm hột xoàn hàng độc của mình bẹp dí dưới bánh của chiếc siêu xe mà lần đầu nhìn thấy chủ nó, trái tim cô đã chuyển sang trạng thái vận động khác.

- AHHHHHHHHHHH !!!!

Cất lên tiếng thét hãi hùng

Trời đất ơi cục cưng cục vàng của chuỵ, tại thao chúng ta lại phải chia lìa trong hoàn cảnh đắng phèo như thế này chớ? (-̩̩̩-̩̩̩-̩̩̩-̩̩̩-̩̩­̩___-̩̩̩-̩̩̩-̩̩̩-̩̩̩­-̩̩̩)

Vầng, bạn khóc tức tưởi, khóc tơi tả, khóc tàn tạ ...

Hờ , nói quá chút thôi mà ( ' ▽ ' )

Nhưng thiệt ra, phản ứng dữ dội của "nạn nhân" đã kinh động đến "hung thủ" . Nói tới đây, xin ngắt ngang một đoạn để hiểu rõ ngọn ngành lý do mà người đẹp lại xuất hiện ở nơi này

Nửa tiếng trước ...

- Xin hỏi, quý cô cần chúng tôi giúp đỡ gì sao ạ?

Cô thư ký chủ tịch lịch sự mỉm cười sau vài khắc choáng ngợp với nhan sắc của vị nữ khách vừa đến

Bằng chất giọng ngọt như mía lùi, nàng - tạm gọi là Tiên Nữ ( theo cách cảm thụ văn học của Ambrosio :v) nhẹ nhàng đưa ra tấm danh thϊếp của mình.

- Tôi muốn gặp Chủ Tịch của tập đoàn này.

- Xin hỏi, quý cô đã hẹn trước chưa ạ?

Tiên Nữ từ tốn lắc đầu. Hầu như tất cả ánh mắt đều dõi theo nàng một cách đầy sùng bái

- Xin.. lỗi.. Thật ...ra là...

Nữ thư ký khổ sở nhăn nhúm mặt mày bởi câu từ chối quen thuộc mỗi ngày nay lại trở nên khó khăn để bật ra khỏi miệng. Quý cô này có cái vẻ mong manh và thánh thiện tới mức không một kẻ phàm trần nào đủ tàn nhẫn để có thể khiến cô cau mày. Nói ra lời tổn thương với một người đẹp thiệt khó quá sức khó ~

- Tôi hiểu rồi. Không làm khó cô nữa, ngày mai tôi sẽ quay lại. Như thế này, có phải là đã đặt hẹn không? Tôi không cần dài dòng, vài phút cũng được. Mong cô giúp đỡ !

Nói xong Tiên Nữ xoay người đi, cô thư ký thở đánh "phewww~ " vì thoát khỏi sự tác động tâm lý mạnh mẽ từ vị khách lạ lùng. Cô kiểm tra lịch trình và tìm ra một khoảng thời gian trống giữa cuộc họp sáng mai và giờ nghỉ trưa. Tự nhủ nếu Chủ Tịch Ambrosio có nổi giận thì sau khi gặp vị khách này, bảo đảm sẽ chẳng còn hơi sức đâu mà giận nữa. Cứ nhìn mấy ánh mắt ngưỡng mộ dõi theo từng bước đi nhẹ bỗng, uyển chuyển của nàng thì đã đoán trước được kết quả rồi mà.

Đó là chuyện của nửa tiếng trước, còn bây giờ, đích thị là chuyện của nửa tiếng sau - tức thực tại

Quay lại mớ rắc rối hỗn độn dưới kẹt bánh xe và một con người lẫy lừng đang thét be be như đứa trẻ ở hầm đỗ nhé~

Tiên Nữ sẽ chẳng hay biết tí gì những điều "man rợ" nàng đã làm nếu không bị mớ âm thanh đinh tai nhức óc phát ra từ đằng sau xe, liếc nhìn gương chiếu hậu, có một người phụ nữ đang chống nạnh quay lưng lại với xe nàng. Cái điệu bộ hách dịch của người phụ nữ đó phần nào cũng khiến nàng cảm thấy ghét. Nói đoạn, mở cửa bước xuống, tiến lại gần

Vừa ra khỏi góc khuất, nàng điếng hồn nhìn cái mớ chèm nhẹp dưới bánh xe mình. Dù chúng có rời rạc hay hỗn độn thế nào, Tiên Nữ vẫn nhìn ra rằng đây thực sự là một khối tài sản không nhỏ. Ác đạn hơn - chính nàng gây ra. Hiểu ra vấn đề, nàng chân thành dợm mở lời xin lỗi và xin được đền bù thì cái người khổ chủ đột nhiên quay lại.

- Cô...

Tổng tài siêu cấp vũ trụ hành tinh biết rõ mười rõ mười mươi rằng Tóc Vàng đang tới gần nên cố ý quay lưng lại nhằm tạo vẻ bí ẩn và rõ ràng là mưu kế thành công. Sau khi thành công thì cô cũng bị choáng váng... à nói đúng hơn là CHOÁNG NGỢP.

Người gì đâu nhìn xa đã ngất ngư lại gần càng đẹp muốn xỉu o(╥﹏╥)o

Tiên Nữ thoáng giật mình nhưng ngay sau đó nàng mỉm cười làm đôi mắt cong lên thành hình vầng trăng, cái con người đối diện thì xác định lung linh là lên luôn :v

- Chào cô, không ngờ Hoa Kỳ lại nhỏ đến vậy.

- Miss Ambrosio, can I help you?

Được người đẹp mở lời chào, thôi thì ta chào lại cho rồi, bày đặt "giữ giá" nên tính để người ta chờ chút xíu mới lên tiếng. Nào ngờ hai anh chàng trực bãi đổ đã lật đật nhào tới chen ngang câu chuyện tình lâm ly bi đát tâm lý xã hội đen này rồi

Bị trở tay không kịp. Tổng Tài đại nhân vì giữ hình tượng chẳng lẽ quay sang "Cút chỗ khác, không thấy tôi đang tán gái à? " . Nhưng mà vấn đề ở đây không chỉ đơn giản là kỳ đà cản mũi, cứ quan sát thái độ của Tiên Nữ Tóc Vàng thì chắc lại có chuyện gì nữa rồi đây

Nàng vốn ngay từ đầu mặc định cô gái mạnh mẽ kia làm cái công việc mà phụ nữ trên thế giới này "dễ có mấy tay" . Gặp lại bên này tuy có chút ngạc nhiên, chỉ kịp chào hỏi chưa nói được gì thì hai anh trai đô con từ đâu xuất hiện, lại còn nói chuyện với cô gái đó bằng thái độ kính nể. Té ra, cô ta làm nhân viên văn phòng - nhìn sơ thì có vẻ chức vụ không nhỏ, tại làm sao không nói rõ ra cho nàng biết? Gặp nhau vài lần cơ mà? Chỉ có thể quy về một kết luận rằng: Nàng bị lừa. Và cô ta thì là một kẻ dóc tổ không hơn không kém.

Suốt mấy ngày qua lòng ngưỡng mộ của nàng đặt sai vị trí. Có vẻ như chưa từng xảy ra chuyện tương tự, chả trách nàng không thể chấp nhận cái việc mình bị dắt mũi một cách dễ dàng. Đồng ý là ngay từ đầu cô ta không có tự nhận làm công việc giữ xe, tất cả đều do nàng suy đoán.

Nhưng ngay lúc này, khi con người ta đứng trước chữ Hớ , đứng sau chữ Quê thì cái lí luận lập lờ còn nghĩa lý gì đâu a~

- Hè hè, đúng là hữu duyên năng lý , thiên tương ngộ ... thiệt hổng thể tin có ngày gặp cô ở đây

Bạn Chủ Tịch cả khối kiến trúc hoành tráng bối rối líu cả lưỡi, nói năng lung tung lộn xộn, biết có gì đó sai sai nhưng với cái thần trí rối ren như tơ vò , bạn còn biết nó sai chỗ nào đâu.

Tiên Nữ từ nãy giờ đã suy nghĩ thấu đáo cái gọi là "Kiếp nhân sinh" thành thử nóng máu quay ngoắt chả thèm ử ư một lời trong ánh mắt hốt hoảng của Alessandra

- Ê ê khoan đã, chưa nói hết mà sao đi vội vậy???

Nàng quay ngoắt lại, tặng cho cô một cái liếc lạnh buốt mới nhẩn nha từng lời

- Cô im lặng tận hưởng lời khen ngợi của tôi, chẳng thà nói ra từ sớm. Loại người không thật thà, tôi chẳng có hứng thú. Chào!

Bộ não thông minh hoạt động hết công xuất, chỉ vài giây cô đã hiểu là người đối diện hiểu lầm rồi. Nhưng mà, bị xúc xiểm nặng lời, trước nay con gái cưng nhà Ngài Bộ Trưởng chưa từng trải. Bắt cô chấp nhận thật khó, đó là còn chưa kể tới điện thoại cô vừa bị huỷ hoại từ người xúc phạm mình. Hai anh chàng vệ sĩ đánh hơi được mùi rắc rối - kinh dị hơn là nó bắt nguồn từ hai anh chàng - đã lẳng lặng làm lơ lỉnh sang chỗ khác

- Này, thế thì đền điện thoại cho tôi xong thì đi đâu tuỳ ý cô!

Amb Tổng chống tay ngang hông chỉ xuống đất, Tóc Vàng ngoái lại, ném cho cái nhìn khinh khỉnh:

- Không đền! (¬_¬)

- Á à gây rối rồi tính chuồn à? Tôi nói cho mà biết, cô không bồi thường thiệt hại là không xong với tôi đâu.

Aless bốc hoả, cô nhịn nãy giờ rồi nha, đừng có thấy cô hiền mà làm tới nha !!!(≧σ≦ ) (mô phật )

Cười khẩy một cái để chấm dứt cuộc đối thoại đủ mọi cung bậc sắc thái , Thủ phạm thản nhiên khom người chui vào xe nổ máy phóng đi. Bỏ lại ánh mắt sững sờ, ngỡ ngàng của nạn nhân vì cái con người gan cùng mình dám đối đầu với cô.

- NÀYYYYYYYY!!! HAI CÁI NGƯỜI KIA, ĐẾN ĐÂY TÔI BẢO. CÔ TA LÀ AIIIIII ????

* lắc lắc*

- HAI CẬU BỊ SA THẢIIIII !!!!!

Dân gian có câu "Giận cá chém thớt", Ambrosio "chém thớt" vì sơ sẩy để "con cá" lặn mất tăm; đành thất thểu leo vào xe đi đến điểm hẹn. Hầy, cô trễ mất nửa tiếng cho cái cuộc tái ngộ không mấy gì tốt đẹp. Điên tiết chắc phải xả hết lên vị bác sĩ này thôi ~

= = = = = = = = = = = = = = =

Tiếng nhạc xập xình trong không gian mờ ảo nhạt nhoà ánh đèn màu, cô gái tóc vàng liên tục nâng ly uống cạn rồi lại rót đầy. Không gian bao quanh vắng tênh chỉ mỗi mình cô đơn độc thả mình vào nỗi sầu mà người nào vướng vào hẳn hành xử cũng không khác.

Một người nàng trao hết niềm tin

Một người nàng giành tất cả hy vọng

Một người nàng giao cả trái tim

... Tổng cộng là ba người *pặp* Xin nhỗi em đùa cho bớt căng thẳng T_T

Lại đang tâm phô bày trước mắt thiên hạ cái ngờ nghệch cả tin của nàng, đứa bé đó lại chính là thứ sắc bén cắt đứt sợi dây liên kết tình cảm giữa cả hai.

Chẳng thà cô ta nói trước với nàng, rằng cô ta đã lập gia đình, vì bất cứ lý do nào đó. Để nàng tập làm quen, để nàng tập chấp nhận... Đằng này...

Yêu Karlie, bản thân Taylor đã biết bao lần hạ mình, biết bao lần cái tôi của The Emper lẫy lừng chả là gì cả. Thế mà, ngang nhiên che giấu một bí mật xấu xa sau lưng nàng. Và rồi chính nàng chẳng thể khóc thành lời, nước mắt cũng chẳng thể rơi. Lòng nàng chỉ còn lại sự trống trải. Trống vì niềm tin đã bị cướp mất đi rồi.

[Brrzzzzz ]

[ Taylor, em phải giữ gìn sức khoẻ. Không được uống nhiều. Tôi xin lỗi... ]

Bật cười chua chát , nàng tắt ngóm điện thoại cho vào túi xách. Karlie vẫn đến Trụ sở làm việc như thường ngày, may mắn thay bởi Candice hiện đang ở Los Angeles, chừa lại vị trí trống bên phòng Nhân Sự theo nghĩa đen và vô hình chung, phòng CPO trở thành nơi "lưu trú" tạm thời của Cố vấn Kloss.

Cô biết mình đang làm tổn thương Taylor , một mối tổn thương sâu sắc không dễ gì xoá mờ. Ngoài những tách trà an thần, những mẫu phân tích thị trường mà cô thức cả đêm hoàn thiện đặt mỗi ngày trên bàn Taylor, và ánh mắt xót xa dõi theo hình bóng gầy gò xanh xao ra vào Trụ sở - cô chẳng đủ can đảm để đối mặt nàng.

Karlie thường đậu xe ở góc đường từ tờ mờ sáng, chờ đợi Taylor Swift ra khỏi nhà, bám theo và chỉ an tâm trở về khi được tận mắt trông thấy nàng bước vào nhà. Tình yêu của cô đối với nàng hệt một kẻ sinh tình ôm mối tương tư to lớn đến độ chỉ mong nhìn thấy người mình yêu mỗi ngày - dù chỉ trong thoáng giây. Những điều đó, Taylor cảm nhận tất cả hoặc giả nàng đã quá lạnh lùng hờ hững mới chẳng "cảm" ra.

- Hi, chào bồ. Trùng hợp thật.

Taylor giật mình vì vừa có ai đó khều lên vai nàng, cái chất giọng trầm đυ.c này sao quen thế ...

- Rei ?!?

Đôi mắt đen sẫm của cô gái long lanh dưới ánh đèn nên dù có- che mặt bằng chiếc khăn tay và cái mũ lưỡi trai quen thuộc, Taylor vẫn biết rằng cô đang mỉm cười vì vẻ sửng sốt của nàng

- Sao, bất ngờ lắm hả? Mình ngồi đây có phiền không?

Gương mặt vẫn giữ nguyên nét kinh ngạc, nàng chỉ biết gật đầu vô thức. Rei mỉm cười kéo ghế ngồi xuống. Búng tay gọi cậu Bartender và nói nhanh tên một loại thức uống; đoạn, quay sang nhìn Taylor bằng ánh mắt giễu cợt

- Ngọn gió nào đưa một người đang yêu đến nơi sầu đời thế này?

Taylor Swift bỗng chốc đổi ngay thái độ. Liếc Rei một cái bén ngót (¬_¬ )

- Sau câu chào hỏi đã móc họng. Bồ là cái loài gì vậy? Chỉ xuất hiện mỗi khi mình trong tình cảnh nhếch nhác. Lúc cần thì chả thấy đâu!

Bạn hờn dỗi. Rei bật cười khùng khục. Vầng, gọi là "khùng khục" tức là như khùng ấy -.-

- Chuyện của bồ mình biết nên cố tình sang đây để xem bồ còn là người không, hay đã hoá thú mất rồi.

Taylor giật nảy, quay sang mắt tròn xoe

- Sao bồ biết? Louis bép xép cho bồ chứ gì? Cái thằng nhóc này...

- Hơ, làm như bồ không nổi tiếng vậy. Bồ hắt hơi một cái là bên mình biết ngay. Mà thôi, dẹp vấn đề tại sao mình biết đi. Mình nhớ có người yêu sống yêu chết, bỏ bê cả đồng bọn. Thế thì hà cớ gì buồn bực ngồi đây nốc tì tì huh?

Nhắc tới nỗi buồn, Swift tiểu thư lại rót rượu vào ly, chưa được nửa chừng thì Rei đã giữ tay nàng cản lại.

- Này, mình chẳng có nhiều thời gian đâu mà ngồi đây nhìn bồ uống rượu nhé.

- Ơ, thế bồ đến để làm gì?

Nàng nghi ngờ, nếu Rei đề cập đến vấn đề hoà giải thì Taylor nhất định sẽ quát cho cô ấy một trận.

- Đua xe đi.

- Hả?

Nàng có nghe nhầm không? Nghĩ sao rủ người chán đời có cồn trong người như nàng đi đua xe? Cô ấy không sợ nàng toi đời thì cô ấy xác định với papa nàng chắc (⊙_⊙)

- Mình nói là đua xe. Đua sang Somerville rồi vòng về. Okay?

Rei đề nghị, The Emper hoang mang dễ sợ. Đúng là điếc không sợ súng mà, nàng sực nhớ một chuyện

- Đoạn hầm trên đường sang ấy hình như đang sửa chữa. Hay chúng ta để lần sau heng :3

- Đâu có được, bồ đang buồn. Mình không muốn nhìn thấy bồ say xỉn. Thay vì vậy để mái tóc xoã tung trong gió còn hay hơn. Hầm sửa thì mình vòng đường rừng, thế mới cảm giác mạnh chứ. Go go~~

Rei phấn khích đấm tay vào không khí, bên cạnh mặt Taylor ỉu xìu. Cụt hứng, cô ngồi xuống quơ ly cocktail uống cạn. Chỉ tay vào Bartender

- 1 Lambor

Cậu chàng gật đầu trong khi tung hứng mấy chai rượu một cách đầy ngẫu hứng. Bắt đầu xếp những chiếc ly Martini thành dạng tháp tầng, rồi rót Galliano cháy bừng bừng xuống tháp ly ấy tạo thành 1 cây lửa xanh ngùn ngụt cháy giữa không gian mờ nhạt ánh đèn.

Rei đưa ống hút vào bên dưới lớp khăn bịt mặt, hút cạn mớ hỗn hợp trong chiếc ly đặt dưới cùng trước khi dung dịch lửa cháy lụi.

- Bồ rõ ràng là sợ chết.

- Gì mà sợ? Tôi mà sợ áhhhh???

Taylor tự ái quá xá, chỉ là... chỉ là nàng không muốn cãi lời Karlie, đυ.ng đến tay lái khi đã uống nhiều rượu

- Vậy chứ sao từ chối? Bồ ham vui lắm mờ. Chỉ có cách giải thích duy nhất là bồ lái kém hơn xưa, nên cứ tìm cớ thoái thác.

Rei nheo mắt nốc rượu trong chai của Taylor, khıêυ khí©h

- Không có, tại vì... tại vì...

Hết "chỉ là" tới "tại vì" , Rei liếc sơ đã hiểu rõ vấn đề, nhưng trò chơi này vui mà, dừng lại ở đây thì hơi sớm

- Tại vì sao ? Lại liên quan đến Cô giáo ấy à?

Cô hấp háy mắt, nàng nhăn nhó không đáp

- Thay đổi 180 độ vì một người. Còn yêu như thế, nếu kết thúc có phải lãng phí lắm không? Nếu đã không nghiêm trọng thì chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá thành không; quan trọng là cùng nhau đối mặt rồi tìm cách giải quyết vẹn cả đôi đường. Bồ ngồi đây ngày nào cũng say mèm, người còn lại có vui vẻ gì. Nói đi thì cũng phải nói lại, vấn đề trước đây bồ chưa gặp phải, khó trách hành xử thế này. Mình vẫn giữ lập trường đó, nếu là mình, có 1 hay vài chục đứa mình cũng chịu hết, vui nhà vui cửa mà lo gì.

Taylor như không tin vào tai nàng, từ bữa xảy ra vấn đền đến nay nàng sợ đến mức chẳng dám đối mặt với nó; lẩn tránh ánh mắt quan tâm của chị họ nàng. Chung quy nàng chưa muốn thừa nhận rằng chuyện Karlie có con riêng đã phá huỷ hoàn toàn cái mơ ước về đứa con đầu lòng của cả hai. Cứ nghĩ sau này giữa những khoảnh khắc ngọt ngào của nàng và cô, xuất hiện một đứa trẻ chả phải con nàng. Lại là kết quả tình yêu giữa người nàng yêu với một người khác. Thử hỏi làm cách nào đường đường là tiểu thư con gái rượu của Ngài Swift nổi tiếng lại đi nuôi con người khác, chấp nhận Karlie là phải chấp nhận cả đứa trẻ đó. Thế nhưng, trong từ điển nàng trước nay không có khái niệm bao quát cả con người khác. Nàng khó khăn vượt qua bởi cú shock lần đầu đối mặt, và vì chính nàng không tìm ra được mấu chốt vấn đề nằm ở đâu. Không nghĩ cho Karlie - bởi cô cũng đang sợ hãi một vấn đề : Cara - con gái cô không chấp nhận Taylor.

Taylor mải suy nghĩ đã không để ý Rei thanh toán tiền thức uống rồi lỉnh đi mất. Chỉ để lại tờ giấy hẹn gặp lần sau. Tất nhiên mấy lời Rei nói tuy mơ hồ nhưng cũng đã rõ ràng vẽ ra vấn đề, thiết nghĩ chẳng còn gì để nán lại club này nữa. Nàng quyết định ra về. Lúc đó, là 19h14'

...

..

.

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

Đạp thắng trước cánh cổng đồ sộ nhà chị họ, chờ đợi lớp màng thép dày đặc mở ra, Taylor ngoảnh nhìn lơ đãng ra ngoài cửa xe. Bắt gặp một dáng người cao gầy khoanh tay tựa vào bức tường ướt sũng, co ro trong chiếc áo măng-tô to sụ. Nàng nheo mắt và rồi thảng thốt nhìn ra đấy là người mà nàng vẫn đang né tránh mấy ngày qua

.

.

- ...

Cơn mưa lất phất để lại chi chít giọt nước bám đầy trên kính cửa xe, bàn tay căng thẳng siết chặt vô lăng và đôi mắt vẫn đang dõi về nơi xa xăm cố định bên ngoài màn mưa đen sẫm

- Sao phải làm thế.

Đôi môi nhoè nhoẹt son khẽ mấp máy, người bên cạnh cúi đầu hai tay siết vào nhau

- Chừng nào chưa được nhìn thấy em an toàn bước vào nhà. Có chờ bao lâu cũng chẳng là gì cả.

- ...

Nàng nuốt ực cục nghẹn ở cổ, những lời thật lòng này, liệu nàng còn có thể tin ?

- Cảm ơn em.

Taylor thoảng giật mình.

- ... Vì đã không uống quá chén.

Và nàng bật cười khẩy sau khi hiểu ra hàm ý .

- Nếu không còn gì để nói, thì về để tôi còn vào nhà.

- ...

Và họ lại ngồi bên nhau trong tĩnh lặng. Ánh đèn vàng vọt bên trong xe không thể nói thay nỗi nhớ nhung, sự uất nghẹn và lời xin lỗi mà họ giành cho nhau.

Giây lát, Karlie đưa tay mở cửa xe bước ra ngoài, dường như cô đã muốn nói gì đó với nàng. Nhưng Ánh mắt lạnh lùng đó đã làm tinh thần cô chùng bước.

Còn nàng, đã suýt buột miệng thốt thành lời níu giữ cô ở lại.

... Nếu rượu không khiến nàng nghẹn ứ chẳng thành lời

Kềm lại tiếng thở dài, Swift nhấn ga thêm sâu

Dù lòng nàng ngay lúc ấy chỉ muốn sà vào lòng cô mà khóc, khóc cho thoã hết những giận hờn, khóc cho dấu yêu bị ngăn cách những ngày qua.

Nhưng có lẽ, hình bóng đứa trẻ chập chững gọi mẹ vẫn không thể thoát khỏi đầu nàng. Để rồi cả hai con người lại lui về giữa hai bờ ranh giới

Taylor hiểu, rồi họ sẽ trở lại với nhau, bởi nàng còn yêu cô rất nhiều. Tuy nhiên, trước khi điều đó xảy đến, nàng muốn mình phải học cách chấp nhận, nàng muốn biết bản thân có thể vứt bỏ tự tôn, vứt bỏ ước mơ để xem đứa trẻ đó như con ruột nàng không - có khi, chính nàng còn phải hạ mình để mong nó chấp nhận.

Một điều chắc chắn rằng: Taylor rất sợ phải giữ con nít! >o<

= = = = = = = = = = = = =

- Ms. Swanepoel, đã lâu không gặp. Thật vinh hạnh cho chúng tôi khi được đích thân Giám Đốc Nhân Sự của trụ sở chính đến để chỉ dạy!

- Không dám, đây mới là vinh hạnh của tôi khi được làm việc với những nhân viên giỏi của tập đoàn.

Candice mỉm cười, khéo léo đáp lại lời ca ngợi của Giám Đốc điều hành Ngân Hàng The Swift chi nhánh San Diego

Phải nói là khí khái tác phong của Nhân sự tiểu cường khi ra ngoài giao tiếp với xã hội thật sự rất bản lĩnh. Thế mà chả hiểu sao, cứ đối mặt với Tổng Tài đại nhân, thì cái khí chất đó biến mất như mớ không khí trong khinh khí cầu í . Ví dụ như giờ nè, mới vô bàn công chuyện chưa được nửa tiếng thì nàng đã nhận ngay 1 cuộc gọi của Ác Ma, "quạt" cho nàng một trận vì cái tội nộp báo cáo trễ, trong khi trước đó cô ta đã gật đầu với cái đề xuất của nàng - là đi đánh giá tình hình những công ty con rồi về mới làm báo cáo.

Nàng tức mình lặp lại câu đó, thì cô ta mới "ừ ừ, ờ ờ tôi quên" rồi ngắt máy cái rụp ="=

Tưởng được yên thân, trời đất ơi mới giở bản đánh giá nhân sự ra, chưa kịp coi hết một hàng đã bị gọi lại. Nội dung thì cũng y xì cái ban nãy. Thế là Thiên thần hiền hoà thánh thiện phải "nén lòng" hạ giọng lặp lại thêm lần nữa. Bên kia "ừ ừ" xong cúp cái rụp

Tưởng vậy chưa đủ ứa gan, vừa mới giở tới khúc giữa xấp hồ sơ, cái con người đen xì đáng ghét kia lại gọi thêm lần nữa. Khỏi phải nói, máu tràn lên não, nãy giờ nàng hiền quá hả? Tưởng ăn hϊếp được một hai lần thì làm quài hả? Vừa vừa phải phải thôi nha. Ức chế bỏ xừ rồi nè !!!! 凸(`⌒'メ)

Vầng, mấy cưng đọc được cái gì thì đó cũng là cái mà nàng quát vô trong điện thoại, Pi ét (PS) thêm câu "có để cho người khác làm việc không hả? Ỷ làm Boss rồi muốn gì được đó hả? ". Ta nói lúc nàng bỏ điện thoại xuống cũng là lúc đám nhân viên há mỏ mắt trợn trừng như nuốt phải dây thun - nhìn nàng ngưỡng mộ dzới mức độ Nô oăn (no.1) =)))

Xờiiii ơi dỡn quài, giám đốc Nhân sự mà dám nạt Chủ Tịch như con hỏng đẻ (mà thiệt có đẻ ra đâu) , đủ để nguyên team đội lên đầu rồi. Ai biểu ... ủa mà ai biểu cái gì mới được, CEO Ambrosio Nhân đức đóng ngoặc có tiếng mờ (๑>◡<๑)

Suốt buổi sáng, nàng gần như tắt chuông điện thoại. Xém xíu nữa bỏ qua cú điện thoại của mommy nàng. Được cái Angel cộc tính nhưng mà hiếu thảo, dù bực mình muốn chết vì công việc cứ bị ngắt ngang dưng nàng vẫn ngọt như chè khi nói chuyện với mommy - càng làm nhóm nhân viên ở LA thêm ngưỡng mộ.

...

Giờ nghỉ trưa

Hiếm khi có "thanh tra" thân chinh đột xuất, các thành phần quản trị Ngân hàng TS chi nhánh San Diego hết lòng mời mọc nàng bữa trưa, nhằm giữ vững vai trò "cầm cân nảy mực" của mình, Candice một mực khước từ. Thiệt ra, di chuyển suốt từ New York sang San Diego rồi nhảy vào công ty làm việc luôn - bộ trâu bò hay sao mà làm không biết mệt, biết nghỉ?

Nguyên buổi sáng đã bị phá bĩnh không biết bao nhiêu lần là coi như cái kế hoạch đánh nhanh rút gọn, tranh thủ xử lý công việc thật nhanh để có thêm 1 ngày nghỉ coi như đi toong. Và có lẽ chí ít nàng Thiên sứ đáng thương cũng còn được tầm 1 ngày để nghỉ ngơi trước khi bay về tiếp tục vai trò đứng trên vạn người mà bị đè đầu cưỡi cổ bởi một người - à không. Đúng lý ra là 2 người.

Sở dĩ có câu sau là tự vì trong lúc nhởn nhơ cá vàng *Ai nhắc Ali đó* [má ơi làm như có mình má là cá Vàng zậy -.-] _ lơn tơn thước tha bước tới quầy lễ tân lấy chìa khoá. Cầm chắc tấm thẻ từ mở cửa trong tay - bước vững vàng về phía thang máy - dồn người tới trước chuẩn bị bước vô - Thì...

- CANDICE !!!!!!

Một cái hỗn tạp âm ồn ào kinh khủng khϊếp đập thẳng dô trong bản mặt nàng, Ôi thần linh ơi cả bầy người như ong vỡ nhốn nháo bu đen bu đỏ bên ngoài khách sạn. Mấy anh chàng vệ sĩ cao to hộ pháp mặt mày nhăn nhúm khó khăn giữ chân bọn họ để cái đám ong vỡ tổ ấy không túa vào bên trong gây khó chịu cho khách hàng

Cơ mà nội cái âm thanh như đấu trường La Mã tràn ngập vũ khí "MIRANDA KERR ! I LOVE YOU!!! " cũng đủ để mấy anh mấy chị, mấy cô mấy chú hốt đồ gom vô vali - trả phòng - zong sang khách sạn khác rồi. Lạ cái, họ vẫn ở lại . Bởi vì, có một thứ hấp dẫn hơn cái chuyện ồn ào

Đó chính là:

- TÍA MÁ ƠI TUI ĐƯỢC Ở CHUNG KHÁCH SẠN VỚI MIRANDA KERR!!!

Vầng thì ... =o=

- Ơn giời, cậu đây rồi~~~

Quay trở lại với nàng thiên sứ tóc vàng ngay đơ cán cuốc, hai con mắt mở to, chết đứng như Từ Hải trong cái ôm nồng nhiệt của Đại Minh Tinh siêu cấp - kiêm chân dài đại gia (ღ˘⌣˘ღ)

Flash...

Flash...

Chộ khi không được chụp hình ké hà =))

Dẫu bị dồn tới dồn lui ở phía ngoài, mấy cái ống kính tele vẫn nháy sáng liên tục. Chụp đủ thứ trên trời dưới đất, chỉ cần có 1 tấm hình của Miranda Kerr ăn bún riêu thôi là số báo ngày mai đảm bảo doanh số liền. Mà ta nói cái gì càng có giá càng hiếm, khó khăn lắm mới được bám đuôi, được chụp ảnh Miranda dù ở khoảng cách xa, nên mấy tay Paparazzi có chết cũng phải chụp cho được. Nhưng với tình trạng chen tới chen lui dư lày, cầm cái máy ảnh còn không vững nữa lấy gì chụp? o_O

Tranh thủ lúc nhóm vệ sĩ đuối sức lơi tay, một gã paparazzi nhanh tay chộp được một tấm hình của Đại Minh tinh, mà ghê gớm hơn - Miranda Kerr đang hôn một cô gái *ĐÙNG - sét đánh*

Scandal này, bảo đảm sẽ gây chấn động cả giới showbiz và truyền thông. Tuy chỉ là một tấm ảnh chụp xéo , lại ngay góc khuất thành thử không rõ mặt cô gái lạ kia. Nhưng dư luận sẽ chao đảo, sure điều này luôn!

Hỏi sao dám chắc hả? Thì chính ngày mai nè, tấm hình lên ngay trang bìa, cư dân mạng sẽ truy lùng danh tín cô gái may mắn được Miranda Kerr vô tình - hay cố ý hôn. Và ta da~ Cuộc sống của Thiên thần chắc hẳn khó mà bình yên.

Haizzz, nhưng dù sao. Thì đó cũng là chuyện của ngày mai. Hôm nay biết còn sống không mà lo chi xa xôi dữ vầy ~

Tia flash dính 2 bạn trẻ vừa tắt thì cũng là lúc biệt đội cơ động hỗ trợ vừa đến, dĩ nhiên là tống cổ hết đám paparazzi ra khỏi phạm vi 200m và luôn tiện giải tán luôn cả đám đông.

Còn 2 nhân vật của chúng ta thì sao nhỉ? Sau màn ôm ấp nhiệt thành, Kerr gia ngây thơ tỉnh bơ lôi nàng về phòng mình (trời hỡi~ )

.

Phòng President , tầng 4

- Buông tôi ra, tôi bảo buông tay tôi ra cơ mà. Cô bị điếc hả!!!!

Candice vừa dùng dằng vừa liên tục giãy nảy khiến nàng SuperStar vất vả lắm mới lôi nàng yên vị trên giường của mình. (⊙_⊙)

E hèm ... Có ý gì hông vậy má, mời con người ta vô phòng chơi mà đẩy ngồi lên giường ?!?

- Cô vẫn chẳng thay đổi gì cả, hung dữ như ngày nào. Sau bao ngày xa cách, đó là cái thái độ giành để thể hiện sự vui mừng khi bạn bè gặp lại nhau à?

Nàng liếc Candice, con gái họ Swan trừng mắt nhìn nàng chằm chằm.

- Nè, cô có công nhận hai mình có duyên không? Hay cô nhớ tôi quá nên cất công đi tìm vậy hả?

Candice tức thì trợn ngược mắt hăm doạ, Đại minh tinh nhăn răng cười cầu hoà. Tay vẫn lúi húi pha thức uống.

- Tôi hy vọng là cô không bị dị ứng với coconut milk ?

- Tôi không dị ứng. Và cũng không cần cô mời nước. Gặp lại là vui rồi, tôi đang bận việc, tạm biệt!

Nói dứt câu, nàng bật dậy bước thoăn thoắt ra cửa. Mới vừa đặt tay lên nắm cửa, giọng Miranda đã vọng ra

- Tôi cho cô chọn đấy, mở cánh cửa đó ra đi. 1 là cuộc đời nở hoa, 2 là cuộc sống bế tắc. Cho cô chọn!

Show bộ mặt tưng tửng đáng ghét, tay lắc lắc hai chiếc ly chứa chất lỏng xanh nhạt mát mắt, Miranda Kerr ung dung ngồi xuống thành ghế bành.

Candice Swanepoel thở hắt, bỏ tay khỏi nắm cửa. Nàng chán nản quay lại, ngồi xuống đối diện

- Gặp lại cô thì cuộc đời tôi nằm ở phương án thứ 2 rồi. Vốn dĩ đâu có được chọn lựa?

Bạn nhún vai giật ly cocktail trên tay Miranda, ực một cái.

- Nói năng cẩn thận, cô đừng có thấy tôi thích cô rồi lên mặt. Thương thì thương mà dạy thì dạy à

- Cô nghĩ cô là ai mà đòi dạy tôi? Hoang tưởng!

Nàng bặm môi liếc Đại Minh tinh, Miranda cũng vừa gì. Cố tình rướn người tới trước, kề sát mặt Candice chọc ghẹo

- Là ai thì khi nãy hành động của cô đã thừa nhận cả rồi

- Này này , cô nói vớ va vớ vẩn gì đấy...

- Cô không chịu trách nhiệm?

- Này khoan... khoan tôi đã làm gì chứ?

Giám đốc Nhân Sự của đại Tập đoàn danh tiếng đang bị áp đảo bởi một Đại minh tinh xinh đẹp, thông minh, tài năng mà lại còn giàu có nữa. Thường thì Kiều Nữ phải khuất phục dưới trướng Đại gia, chứ đâu ra mà ngược ngạo thế kia? Ngộ nhờ~

- Tôi không biết, cô phải chịu trách nhiệm dẫn tôi đi chơi để bồi thường

- Hoang đường. Tôi không cố ý, hà cớ phải...

- Ai thèm quan tâm cô cố ý hay không

- Tôi KHÔNG CÓOOOO!!!

- Cô CÓ!

Vầng, de ra xa từ từ thì trong phòng giờ chỉ còn tiếng tranh luận qua lại giữa một cái đầu vàng và một cái đầu nâu..

Í ~ Rồi rốt cuộc, hồi nãy có hun nhau hông hay chỉ là nhìn lộn???

Có trời mới biết ('・_・')

~ ~ ~ o0o ~ ~ ~ o0o ~ ~ ~

Duỗi chân gác lên chiếc ghế rộng dài gần như giống một chiếc giường của khoang First- Class, Alessandra gãi gãi đầu nhìn ra bên ngoài thông qua tấm màn hình LED trước mặt.

Ngắm mây ngắm núi chán chê, cô rút chiếc hộp nho nhỏ xinh xinh màu đỏ, tháo vòng dây nơ màu hồng mở nắp hộp ra. Bên trong là một viên ngọc Lục Bảo xanh nhạt và một tấm thϊếp mời - mời đến dự buổi tiệc sinh nhật lần thứ 89 của Nữ Hoàng Elizabeth II

Vốn có mối thâm giao bằng hữu từ xưa đến nay, hầu như mỗi dịp lễ tiệc Hoàng Gia, Alessandra thường được mời tham dự với tư cách khách mời danh dự - bởi cha nàng vốn dĩ là cháu họ của Nữ Hoàng - còn bản thân nàng cũng khá thân thiết với cả Hoàng tử William lẫn Henry trong khoảng thời gian họ du học ở Mỹ.

Thϊếp mời lần này mời cả Taylor, nhưng với tâm trạng hiện tại, Aless hiểu rằng cô em họ của mình nên ở nhà thì tốt hơn cho cả nó lẫn buổi tiệc này.

Đọc lại tấm thϊếp mời thêm một lượt xong, cô rảnh rỗi chẳng việc gì làm, bèn mường tượng giá như thu xếp được công việc để dư dả thời gian thăm thú thì hay biết mấy. Chung quy chỉ bởi cô đã tiêu phí những ngày nghỉ phép hiếm hoi của cả năm để sang Puerto Rico rồi, giờ nghỉ nữa thôi thì nộp đơn nghỉ việc luôn cho khoẻ! (¬_¬)

XOạch

Trong lúc tay vô tình vơ ngang xấp tạp chí làm chúng rơi xuống đất, cô khom người với tay nhặt lên. Một hình ảnh đập thẳng vào mắt khiến bàn tay cô cứng đờ ...

.

.

- Candice... chị ấy...

Taylor đớ lưỡi hai mắt dán chặt vào tờ tạp chí hàng tuần đang cầm trên tay. Phản ứng của nàng kéo theo sự chú ý của mấy vị sếp khác trong phòng họp. Dĩ nhiên, đâu thể thiếu Chairman tạm thời - Lima *nhếch môi*

Bởi thà cô đừng có dòm qua, chứ liếc qua chi để rồi hai bên thái dương mồ hôi chảy thành dòng.

Đứa em gái của cô đang chình ình trên trang bìa, chuyện thường ngày ở huyện thôi. Ngày xưa Adriana luôn mua những tờ báo có em gái mình về cất giữ xem như 1 niềm tự hào, nhưng càng về sau này, cô bỏ mặc thói quen đó vì phòng làm việc nhà cô còn chỗ nào để chứa nữa đâu. Cũng như việc Miranda Kerr lên báo dày đặt tới mức tạo thành thói quen cho người thân mất rồi. Và CEO Lima cũng không còn sở thích sưu tầm hình ảnh em mình nữa, chỉ bởi, hễ nhà cô có khách, họ đi WC mà đi nhầm vào phòng làm việc của khổ chủ thì y như rằng kiếm cớ "chuồn về" càng nhanh càng tốt.

Thử hỏi nguyên phòng nhìn đâu cũng ra ảnh của một người. Có giống một kẻ sát nhân bệnh hoạn hay một fan cuồng không? - Có!

Mà thoy quên đi, so ra cả trăm tấm ảnh ở nhà chị Đại còn chả bằng một góc tấm hình này. Kể cả tấm ảnh cưới của Miranda với chồng cũ. Adriana thiệt không ngờ một ngày - Quỷ nữ nổi danh The Swift lại phải cúi đầu khuất phục - phải hạ mình thừa nhận rằng... Miranda đi với con gái mới thiệt là đẹp *tung hoa* (¯▽¯)~*

Chèn ơi đâu ra được cái gia đình có 2 đứa con gái: vừa bản lĩnh, vừa đẹp, vừa giỏi, vừa giàu mà cũng vừa... buê đuê hay vầy nè *thích toá* :3 :3

Ơ cơ mà... Thế giới có biết bao nhiêu người phụ nữ đẹp sao lại chọn ngay cái người bông đã có chậu thế hảaaaa ? *lật bàn* (╯°□°)╯︵ ┻━┻

Trái với thiên hạ, Adriana sau khi biết em gái cũng gay giống mình, chẳng những không buồn còn cảm thấy thích thú. Chỉ có điều, em cô chọn không đúng người cmnr ~.~

Một bên là bạn chí cốt, hạt muối share đôi, hạt đường giữ ăn một mình - vs - một bên là em gái cùng mẹ khác cha nhưng tình như ruột thịt . Cả hai, Lima đều xem như người nhà, bảo cô chọn một bỏ một - xin nhỗi, cô không làm được. Nói một cách đầy hào khí thì e hèm *sửa lại cổ áo* ... ừm *nhìn thẳng vào máy quay* ... " Xin lỗi, chuỵ méo làm được!!! " - Méo làm được nghe chưa? Mắc con moẹ gì cứ bắt chuỵ chọn lựa quài zậy? Chuỵ không chọn! Không chọn!!! *lắc lắc cổ thằng camera man*

Dạ chuỵ bình tĩnh giùm tụi em, có ai bắt chị chọn lựa gì đâu mà (_ __") Thanh niên cứng kiểu gì hung hãn thế ...

NÓI CÁI GIỀ????

Dạ hông, nô tỳ có lỗi~ *tự tát* (-̩̩̩-̩̩̩-̩̩̩-̩̩̩-̩̩­̩___-̩̩̩-̩̩̩-̩̩̩-̩̩̩­-̩̩̩)

Hầy, trở lại trở lại thực tế. Tuy buê đuê chưa bị lộ, nhưng trong con mắt tinh tường sáng quắc và cái gaydar thính như mũi cún của Adriana thì Alessandra Ambrosio và Candice Swanepoel nếu mà nói chỉ là đồng nghiệp thì đúng là xược mỹ. Ngắt ngang cái từ "xược mỹ" này, chính cả bản thân người tường thuật còn hỏng hiểu nổi thì lấy gì mấy cưng hiểu há há ~ *chạy đi*

Chuyến nghỉ mát ở Puerto Rico không có sự góp mặt của Taylor Swift, nhưng sự vụ sau đó thì nàng lại biết. Cũng chả phải Ambrosio nhiều chuyện, căn bản là có quá nhiều chuyện mà thôi :3

Nhờ vậy, nàng mới hiểu cảm giác của Adriana khi cô đực mặt ra ngó trân trân cái bìa.

Thiệt ra, Taylor thích Miranda Kerr nhiều lắm. Dĩ nhiên là như một người mà nàng ngưỡng mộ. Gọi thần tượng thì cái sĩ diện con gái rượu Ngài Swift không cho phép. Còn thực tế thì hình như đúng là như vậy :))

Một bên là Thần tượng, một bên là chị họ cũng thần tượng. Thế gian này sao lại sinh ra quá nhiều con người giỏi giang để Taylor bấn loạn mà nghiệt cái là để họ đối đầu nhau. Bắt thân phận fan gơ như nàng phải chọn lựa?

Cùng thời điểm này, tại San Diego có hai con người vẫn chìm sâu vào giấc ngủ chưa hay biết gì, thiệt tình! lệch múi giờ nên có nhiều chuyện hay ho nhỉ? :))

Lia camera về lại First-class, lia về cái đầu bừng bừng lửa của kẻ- mà- ai - cũng - biết - là - ai - đấy. Hiện tại trên gương mặt mỹ miều góc cạnh đã xuất hiện những sắc trắng của tuyết tan, sắc vàng của nắng hạ, chút lạ của tím mộng mơ mà quạch tẹt ra là Master siêu cấp đỉnh đỉnh đại nhân đang tức muốn ... khóc luôn đây.

Nghĩ sao, nói chuyện với cô thì quát tháo (hỏng biết ai quát ai), nói chưa xong đã cúp cái rụp (Amb Tổng gặp vấn đề về hồi ức :v ) tỏ vẻ ta đây bận bịu lắm. Dè đâu, lén phéng sau lưng mình. Ai không chọn, chọn ngay cái cô minh tinh chảnh chọe yêu sách khó lòng đã bao phen làm khổ cả ekip The Swift.

Alessandra đã tin tưởng cô ta hoàn toàn, không cho người theo giám sát. Để cuối cùng, lòng tin của mình bị phản bội. Cô nhất định phải cho cô ta biết tay !

Nói là làm, Tổng Tài đại nhân bóc điện thoại trên ghế ngồi, cho chiếc Black Card vào khe thẻ và nhấn số gọi cho Giám Đốc Nhân Sự.

.

.

Tiếng chuông điện thoại đánh thức Swanepoel trong cơn say ngủ mê mệt. Không mệt mới lạ, cả buổi chiều phải lếch thếch theo sau Miranda Kerr giống như cực hình đối với nàng. Cô ta mua cái quỷ gì mà lắm thế nhỉ? Ta da~ câu trả lời là cô ấy mua cho nàng. À, mua TẶNG nàng. Và giờ thì cô lại lấy cái quyền tặng quà cho người khác rồi mặc định người ta là nô ɭệ của mình.

- Ngủ cũng không yên thân !

Nàng Angel lồm cồm bò dậy, với tay mở ngăn kéo tủ đầu giường, thọc tay vào lôi ra chiếc điện thoại modern đắt tiền áp vào tai

- Gì nữa đây? Cô không thể nào sống mà không làm phiền tôi hả?

Ambrosio tròn mắt, hôm nay cô ta ăn gan trời rồi mới dám nói chuyện với cô bằng cái giọng lè nhè đó.

- Cô đã làm gì thế hả?

Candice giật mình, tỉnh hẳn O.O

"Giọng nói này... chẳng lẽ... "

Nàng hoảng hồn lật điện thoại xem lại

"AMBROSIO AHHHHH "

Mặt mày cắt không còn giọt máu, Thiên Thần biết, Thiên Thần vừa nhờn với Ác Ma rồi

- Đổng Sự Trưởng, xin lỗi... tôi nhầm người. Cô... cô gọi cho tôi có chuyện gì sao?

Alessandra nheo mắt nặn ra những tia hiểm độc

- Cô chưa xem báo sáng nay chứ gì. Đọc đi rồi viết kiểm điểm cho tôi! Chờ tôi về, thì cô tiêu đời đấy!

Candice nuốt đánh ực. Cái kiểu đe doạ này không thể coi thường, nhất là nó phát ra từ kẻ thù không đội trời chung với nàng.

- Đổng sự trưởng, tôi không làm gì sai cả. Tại sao phải viết bản kiểm điểm?

Nàng bỗng cảm thấy ấm ức. Công việc bận bịu bù đầu bù cổ, tận mấy loại báo cáo chưa hoàn thành. Giờ thêm cái kiểm điểm, mà ngặt nỗi nàng làm gì để cô phật lòng?

- Đã sai lại còn già mồm.

- Ms. Ambrosio, cô ăn nói cho cẩn thận. Tôi phải làm gì sai tôi mới tự kiểm điểm, ngược lại. Tuyệt đối KHÔNG!

Aless giận muốn điên lên, cô ta sai mà còn chối leo lẻo. Cái thể loại "trên bảo dưới không nghe" này nhất định khi về lại Mỹ, cô phải "thanh trừng" cho sạch hết!

- Cô giỏi lắm. Cứ chờ đó, ngày tàn của cô sắp đến rồi đấy Candice Swanepoel !!!

Nói xong, cô ngắt máy. Rút thẻ cho lại vào ví. Mắt gườm gườm nhìn ra bên ngoài.

Cô chỉ còn không quá 2 tiếng nữa cho sự tức giận của mình thôi. Ngay khi máy bay hạ cánh, trên môi Ambrosio phải tồn tại nụ cười...

= = = = = = = = = = = = =

Đưa tay kéo lại hai vạt áo vừa bị gió luồng sang, Taylor Swift lại đánh mắt về ngôi nhà cách đó không xa. Trời vẫn còn tờ mờ chưa sáng hẳn.

Hôm nay là sáng Chủ Nhật, nàng không phải đến văn phòng. Nhưng giấc ngủ chập chờn tỉnh thức lúc cây kim giờ chỉ vào khoảng trống giữa số 3 và con số kế tiếp dẫn đến chuyến du ngoạn dạo mát vào lúc trời chưa có một tia nắng hừng đông nào.

Nàng lên xe và chỉ biết chạy. Không mục đích, không mục tiêu cuối cùng.

Và rồi vô thức dừng lại trước căn nhà ốp gỗ với mớ ánh sáng vàng vọt hắt ra từ ban công quen thuộc.

Nơi này, đã có những buổi chiều tà nàng đón đưa một người nào đó.

Chắc chẳng ai biết, nàng vẫn thường lẳng lặng bám theo. Chờ người đó bước chân vào nhà, mới an lòng quay bước. Dáng người mỗi ngày chờ nàng trước cửa và dừng lại bên ngoài khi nàng vào trong, Taylor biết cả, nàng biết rõ và cảm nhận rõ tình yêu mà người đó giành cho nàng. Và nàng chọn cách tương tự để hồi đáp lại tình cảm ấy. Mỗi buổi chiều, chiếc xe lẳng lặng chạy qua cánh cổng thép, yên lặng chờ đợi điều gì đó rồi lại trở ra. Lại lần theo dấu bánh xe hằn trên cát để đến trước một căn nhà khác. Con đường này, lối mòn này ngày qua ngày như mòn thêm trước tình yêu thương của hai con người chỉ biết âm thầm dõi theo nhau mà chẳng nói nên lời.

Liếc mắt vào đồng hồ đeo tay. 5h50' AM

Vẫn còn quá sớm cho một ngày nghỉ êm đềm.

Taylor xuống xe. Chọn băng ghế đá bên dưới tán cây rộng ở góc khuất công viên đối diện căn nhà ấy. Ngồi xuống và bắt đầu ngẫm nghĩ về những triết lý cho cuộc sống bản thân mình.

Mấy cơn gió tinh nghịch thi thoảng lại thổi tung mái tóc loà xoà, thốc từng cơn se lạnh vào cơ thể gầy gò của cô tiểu thư si tình. Hai tuần, nửa tháng, mười bốn ngày - họ chỉ gặp nhau, trao đổi những vấn đề công việc và ... chấm hết. Đối với nàng, sự căm ghét từ bao giờ đã thay vào bằng nỗi nhớ nhung. Cũng đôi lần khi nhìn vào đôi mắt ấy, trái tim nàng như bị bóp nghẹn, chỉ muốn vỡ tung thành nghìn mảnh. Nhưng rồi, nàng tự nhủ với bản thân, gượng mình đứng dậy bởi không tự thương mình thì sẽ là ai đây?

Lại một ngọn gió lạnh buốt lướt qua, nàng co mình nhớ đến hơi ấm trước đây bản thân đã từng dựa dẫm. Giờ chỉ mỗi nàng trơ trọi. Đôi tay lạnh giá chỉ biết đan vào nhau, còn trông chờ vào thứ gì nữa?

Nàng khóc tự bao giờ, khóc mà chính mình còn chẳng tự hay biết

Nước mắt ấm nóng có lẽ sẽ sưởi ấm được lòng nàng. Trái tim tổn thương sẽ thôi đau rát.

Nàng mặc kệ bản thân, nàng chẳng quan tâm thứ gì sẽ đến nữa. Ngay cả cái hình dáng nhỏ bé, e dè đang dần tiến lại gần nàng

* giật giật *

Taylor ngưng khóc. Hình như có thứ gì động đậy dưới chân

Nàng không nói mình gan dạ, nhưng ma quỷ vốn là vấn đề tâm linh mà từ bấy lâu nay nàng không định nghĩa.

Dù mở mắt ra có là một gã bặm trợn hôi hám, hay là một con thú bé nhỏ lang thang. Nàng thời cũng phải đối mặt.

Buông hai bàn tay vẫn đang úp trên mặt, lau khô đi những giọt nước mắt đọng lại trên khoé mi. Taylor sững sờ nhìn sinh vật bé bỏng với đôi mắt to tròn đen láy đang mở to quan sát mình.

Biết là kỳ nhưng vẫn phải nhắc, Taylor Swift là thiên tài. Đường nét của đứa trẻ này, chính là đứa trẻ xuất hiện ở trụ sở nửa tháng trước. Nàng nhận ra ngay từ đôi mắt thông minh và vầng trán bướng bỉnh. Lần trước tuy quan sát từ xa, lại ở tít trên cao. Nàng vẫn nhận ra đây là con gái của người nàng yêu và là ranh giới chia cắt cả hai . Tại sao nó lại có mặt ở đây? Vào giờ này?

Có một cảm giác khó chịu len lỏi vào tâm hồn nàng. Đứa bé vẫn ngây thơ nhìn nàng chăm chăm, đến lúc nàng toan mở miệng xua nó đi bỗng đột nhiên đôi môi chúm chím mấp máy

- Cô bị đau bụng hả?

Taylor bất ngờ, nàng ngỡ ngàng nhìn nó. Không hề nao núng, con bé tiếp tục hỏi với cái giọng ráo hoảnh, tay vung vẩy chiếc xô và đồ xúc cát

- Cô đau bụng đến khóc luôn chứ gì. Cara biết mà. Cara cũng hay như vậy để bắt mommy ở nhà với Cara. Bộ mommy cô cũng hay bỏ cô ở nhà một mình lắm hử?

Con bé nhíu mày, khiến gương mặt nghịch ngợm của nó giống một bà cụ non

- Trời gió máy không hà, cô đi về đi. Không mommy cô 'oánh' đòn á!

Cô nhóc làm mặt xấu, hai tròng mắt cái trên cái dưới.

Nhìn khuôn mặt tếu táo với đôi mày rậm, hai con mắt lanh lợi đang làm trò. Taylor không kềm lòng, bật cười xoa đầu nó:

- Con tên là Cara?

Cara gật đầu, đu ghế đá nhảy loi choi

- Sao giờ này con ở đây? Mommy với Daddy con đâu mà để con ăn mặc phong phanh vậy ra ngoài?

Con nhóc dừng tay, nhún vai như người lớn, chỉ tay về căn nhà mà Taylor vốn dĩ đã đoán được câu trả lời.

- Daddy đi bán muối. Mommy còn ngủ, Cara trốn đi chơi. Thời trang là không có phân biệt thời tiết, vả lại, Cara theo dòng 'hai phát-sừn' nên chắc cô không hiểu (ღ˘⌣˘ღ)

Cái bộ mặt kênh kênh cộng với cái kiểu tinh tướng của con bé khiến nàng khó khăn lắm mới không đưa tay bẹo má nó một cái.

- Con bao nhiêu tuổi rồi?

Con bé giật mình, quay sang thè lưỡi theo một cách biếm hoạ nhìn phát tức cười

- 5 tuổi. Mommy nói Cara lớn rồi, trước khi nói gì cũng phải uốn lưỡi 7 lần. Mà hả, Cara uốn 1 hồi cái quên sạch hết trơn ( ' ▽ ' )

Nhóc con vừa nói vừa vô tư ngồi xuống bãi cát đưa tay xúc cát cho vào xô. Swift tiểu thư cảm thấy đứa trẻ trước mặt nàng khá thú vị, không như những đứa trẻ cùng trang lứa, về cả cách nói chuyện lẫn tư duy - dường như nó khá giống nàng. 1 từ thôi: LẠ . Kềm lòng không đặng, nàng lại tiếp tục dò hỏi

- Daddy có hay về thăm con không?

Buông muỗng cái đang xúc dở, Cara ngoảnh sang nhìn nàng bằng ánh mắt hoang mang

- Làm sao Daddy về thăm Cara được?

Giờ tới lượt Taylor "Hồ Quỳnh Hương"

- Sao con bảo, cha con đi bán muối ??? (⊙_⊙)

- Xời ơi, ông ấy "tử" rồi . Cô ngốc quá đi mất!

Cara đứng dậy phủi tay, vỗ vỗ nhẹ lên vai Taylor.

- Cô hết đau bụng chưa?

- Ừh. Nhờ nói chuyện với con, mà cô quên mất cơn đau bụng. Cảm ơn con, Cara!

Nàng mỉm cười. Con bé gục gặc đầu rồi xoay lưng ngồi chồm hổm trên đống cát. Tiếp tục trò chơi, miệng không quên đáp lại

- Không có chi đâu cô. Mình là con người với nhau, san sẻ được gì thì san sẻ. Mommy dạy Cara phải biết lắng nghe và giúp đỡ những người xung quanh. Nhất là phụ nữ trẻ, đẹp!

Nàng há hốc mồm. Karlie dạy con kiểu gì kì vậy @@

- Mà cô không biết đâu, mommy con gentleman lắm. Thấy phụ nữ nào đẹp đẹp mà gặp khó khăn là giúp liền hà. Có khi đưa giúp về nhà xa tít tắp mà vẫn hớn hở...

- Thật chứ?

Nàng hỏi mà gằng giọng, máu ghen trong người phụ nữ ai chả có. Lại tới dịp để l*иg lộn lên rồi đây ="=

"Hay lắm Karlie, chị hay thật... Gentleman đồ... "

- Ấy ấy nhưng cô đừng hiểu lầm. Mommy con không phải loại người háo sắc, mà chỉ là hay thương người...

" Vậy thì được... "

Nàng gục gặc

- ... mà đặc biệt là goá phụ với phụ nữ trẻ chưa kết hôn.

"Cái.. WHATTTT??? " *nhảy dựng*

Thì ra Karlie là loại người như vậy. Nếu ngày hôm nay Taylor không được "tiếp chuyện" với con gái của cô ta, thì chắc không hề biết những chuyện thuộc hàng "thâm cung bí sử" như thế này

- Mà Cara tiết lộ bí mật động trời - thần đất lở này cho cô nghe nhé..

Tiểu Yêu nhí tới gần đưa tay che miệng nói thầm vào tai Taylor

- ... Mommy con bị gay đó thần linh ơi !

Swift tiểu thơ cảm thấy đầu óc ong ong giống như vừa lạc vào ma trận, cái con quỷ con này xoay nàng như chong chóng. CHuyện nọ xọ chuyện kia cuối cùng chốt về một câu khó đỡ như lày ~.~

- Cara, không lẽ với ai con cũng "khai" hết chuyện cá nhân của nhà mình ra hết hay sao?

Vừa quệt mồ hôi, nàng vừa run run hỏi nhỏ

- Đâu có, cô là người đầu tiên con kể về mommy cho nghe đó.

- Uả sao lại thế?

- Tại cô đẹp.

Rồi thôi. Coi như cuộc điều tra tới đây là xong. Một câu trả lời hoàn toàn hợp lý:

"Tại cô đẹp" (*'╰╯'๓)

Taylor đo ván hoàn toàn. Tất nhiên là sự đời đâu có gì trùng hợp quài được, nếu Taylor Swift đã cho rằng cuộc gặp gỡ chuyện trò này là ngẫu nhiên thì đối với Cara - đứa trẻ 5 tuổi có một niềm đam mê bất tận với gái đẹp ... à không nhầm.. CÁI đẹp thì sự là có một sinh vật nhỏ nhỏ chu choe mờ sáng mắc tè, chạy đi tè vô tình nhìn ra cửa trông thấy một con người buồn bã khóc thầm. Bỏ qua cái chuyện đề phòng người lạ thì cái lòng trắc ẩn bự chảng ẩn giấu sâu trong thân xác bé bỏng trỗi dậy mà nói thẳng ruột ngựa ra là cái bản mặt của cô đẹp đẹp này Cara đã nhìn thấy không biết bao nhiêu là lần trong điện thoại của Mommy rồi.

Mỗi lần đứa nhỏ hỏi, người mẹ toàn nói là ca sĩ. Ca sĩ kiểu gì mà nó thậm chí hít khí giời 5 cái xuân xanh vẫn chưa một lần thấy trên TV. Mà nếu có thấy, thì "cô chị" này chỉ có nói nói nói, rồi đi đi đi chứ chẳng hề hát. Kiểu cách chảnh choẹ thế đấy, chả giống ca sĩ chút nào ~ Mẹ Karlie cứ thích lừa Cara thôi. Bởi sống trong cái nhà đầy rẫy mưu mô và giả dối này đâm ra nảy sinh tâm lý ngờ vực, kết quả hình thành một con Tiểu Yêu tinh - già - khú đội lốt 'cừu non' với đôi mắt ngây thơ, gò má phúng phính, giọng nói trong trẻo và cái vóc dáng "sô ciu" nhìn thấy chỉ muốn ôm (っ=ˆヮˆ=)っ~

Thiệt Cara nó bất mãn lắm rồi, gì đâu gần đây mommy nó cứ cả ngày thơ thẩn uống nước bằng muỗng, húp soup bằng ly. "Cái nhà này điên lên hết rồi " - vầng không quá hai mươi lần nó phải trút hết nỗi lòng với PiPi và PuPu - con gấu ngựa và con thỏ bông của thằng hàng xóm mà nó cướp được.

Cara có một niềm đam mê khó giải thích với y học, năm ngoái, sinh nhật 4 tuổi của nó. Mommy Karlie mua tặng nó một con gấu bông thay vì bộ dụng cụ y khoa giành cho tụi sinh viên năm nhất. Sáng hôm sau, lúc Mommy lên phòng gọi nó dậy đi nhà trẻ. Thì tá hoả với con Teddy Bear xinh xắn đáng yêu dang hay tay hai chân treo lì trên cửa phòng với cái bụng tác hoác toàn bông là bông bonus thêm con dao nhà bếp cắm ở giữa :v Thế là món quà sinh nhật đã trở thành một trong những nhân chứng - không sống cho bước đường tiến hoá và phát triển của một nầm non tội phạm bẩm sinh.

Sinh nhật năm nay, Karlie chiều lòng con gái với bộ dụng cụ Y khoa đồ chơi vì nỗi sợ hãi phải đi thăm tù sau này =)) Nhưng với lối suy nghĩ đắm mình trong khoa học, tên tội phạm nhi đồng đã tăm tia ngắm nghía cô gái trẻ ngồi khóc một mình giữa công viện vào lúc tờ mờ sáng cho những cuộc nghiên cứu khoa học tương lai. Đên khi tiếp cận mục tiêu, nhận ra người quen và cũng có thể người này góp phần khiến Mommy của nó điên điên dại dại như những ngày qua. Nó đành ỉu xìu chuyển đổi chiến lược, từ bỏ một mục tiêu ngon lành chỉ mong mommy nó sẽ lại là mom của ngày hôm qua ú u ú u~

Ban nãy có nói, cuộc sống không phải là tổ hợp của những điều ngẫu nhiên. Nhưng là một tập hợp những sự bất ngờ, khi Tiểu quỷ con đang liến thoắng cùng Taylor, thì bỗng một giọng nói vang lên khiến cả hai con người một cao một lùn, một lớn một nhỏ im bặt:

- Đã nói đã miệng chưa?

Ố yè ~ Ai đây ai đây?

Ai mà làm Taylor Swift đơ cả lưỡi. Tiểu Quỷ con cứng cả người?

Chap sau nhé !!! ~

Những gì sẽ chờ đợi Alessandra Ambrosio trải nghiệm tại một đất nước khác khiến sau này chúng trở thành một trong những kỷ niệm khó quên nhất?

Chap sau heng ~ ^o^

PS: Này là chap dài nhất đó. Tui bù cho thời gian qua im hơi lặng tiếng dưỡng bệnh.

Cảm ơn bà con đã gởi lơi chúc. Tối thiểu 2 tuần/1 chap. Kỳ này sure luôn, 1 chap vì nó dài nếu chia phần ra sợ bà con ngán ~.~

Chap này là quà sinh nhật cho Mommy tui, idol của tui và những bạn "Tao là cung Bò Cạp, một khi mày đã động đến danh dự và sự tự tôn của tao. Thì tao sẽ bắt mày phải trả giá cho những gì mày đã làm cho tao" =))))))) Và cũng là món quà sinh nhật trễ cho bạn @mienqueyena

Goodnight~ mát zời nhen các bạn chẻ~~~ ♥♥♥♥♥