Chương 63: Bí thư lớp tôi

Đến lượt bóc phốt tên bí thư lớp tôi rồi. Thằng chả tên Minh có bộ mặt lạnh như tiền. Thằng này to cao, mặt thì đen nhẻm, lại thêm vài vết sẹo nham nhở nhìn giang hồ vô cùng, cũng may bản mặt nó đần đần nên vớt lại ít nhiều sự nguy hiểm.

Lực học của hắn thì đều đều giỏi tất cả các môn, nghe đâu lớp chín hắn còn đi học sinh giỏi môn Tin đoạt giải Nhì với cái chương trình vẽ parabol gì gì đó. Tóm lại là thành tích cực kỳ chói lòa, lại siêng năng phát biểu, giơ tay lên làm những bài khó nhằn nên nhanh chóng lọt vào mắt xanh của thầy cô.Nhất là thầy Nguyên dạy môn Sinh phải gọi là ca tụng nó hết lời.

Hôm bầu ban chấp hành lớp, thấy thằng cha này cũng tự tin với mấy thầy cô giáo nên tôi cũng vui vẻ cho hắn một phiếu bí thư.

Rồi... kết quả là? Haiz, chán chả buồn nói. Nhưng vẫn phải nói.

Hai thánh Bằng với Minh khi muốn đại diện lớp trình bày vấn đề gì đó với thầy cô là lại chơi oẳn tù tì, tên nào thua phải đứng dậy nói. Mà tên nào thua cũng đứng lên ngắc nga ngắc ngứ, nói không nên lời, khiến mấy đứa nhanh mồm nhanh mép như Dương khó chịu mà cướp luôn lời hắn ta, nói cho nhanh.

Bằng thì tại cái tính hay ngại của nó thôi, chứ vẫn có tâm với lớp chán. Giờ tự quản nào cũng nghe cái giọng nó yếu ớt vang lên: "Nói nhỏ nhỏ thôi bọn mày ơi." năm phút một lần, mặc dù hầu như không có tác dụng gì. Rồi những hôm thứ tư, thứ bảy phải ra làm lao động nó lại rống lên đầy thảm thương: "Ra đi bọn mày!". Cái lớp tôi là chúa lề mề, ngồi trong lớp là như dính keo nơi đũng quần không chịu xê dịch nửa phân, đứa thì gục trên bàn ngủ như chết rồi, đứa thì tranh thủ chép thêm vài bài về nhà cho nên sự vận động của Bằng có ý nghĩa cực kỳ to lớn.

Còn Minh? Thanh niên đúng kiểu hồn nhiên như cây cỏ. Lắm lúc tôi nghĩ nó có nhận ra trọng trách to lớn mình đang gánh vác? Những hôm đi họp đại biểu trên trường để về lớp phổ biến, không hiểu tâm hồn nó treo ngược đi đâu mà về lớp chả nói cái khỉ khô gì, đến tận thứ bảy cô Thỏa hỏi han cả lớp mới òa lên là có biết gì đâu. Ngay lập tức hàng ngàn ánh mắt hình viên đạn chĩa về phía Minh, lão ngơ ngác phô cái bộ mặt vô (số) tội của mình, ấm ứ vài tiếng rồi mới à lên, quên té đi mất. Có lần còn thảm hại hơn, xòe tay nhún vai tỏ vẻ biết chết liền.

Nhưng nếu bỏ qua vụ làm bí thư thì lão cũng chơi vui ra phết.

Đó là theo lời của Dương và Phương, hai đứa tự dưng phải ngồi cùng với Minh trong một thời gian ngắn hồi lớp mười. Do cô giáo chỉ định, bởi vì đơn giản là hết chỗ rồi.

À, đầu năm cũng chẳng hiểu vì cái lý do lãng xẹt nào mà bọn trong lớp trêu chọc ghép đôi Dương với Minh. Tôi cũng chẳng biết lí do đâu, nhưng cứ thuận mồm hùa theo trêu chọc thôi. Vui là chính mà.

Đến khi, cô Thảo phán Minh sẽ xuống ngồi cùng bàn với Dương và Phương thì cả lớp hò reo ầm ĩ. Dương chỉ biết đỡ trán đầy chán nản trước khuôn mặt nghi hoặc của cô giáo.

Thắng và tôi còn nói với Phương – đứa ngồi giữa Dương và Minh là đổi chỗ cho cặp đôi uyên ương gần nhau hơn. Phương quay lại, nhưng chưa kịp cười tròn miệng với chúng tôi thì Dương đã bấu vào cánh tay nó đau điếng khiến nó phải la lên oai oái, cùng giọng điệu gằn xuống đe dọa:

- Mày thử chuyển coi, không bạn bè gì nữa giờ.

Lúc đi về, Dương còn tâm sự tuổi hường với tôi rằng:

- Lần đổi chỗ này, tao ôm một hi vọng sẽ được tri kỉ mà ôm nhau tâm tình xuyên tiết. Cuối cùng? Lại gặp thằng cha Minh, thanh niên siêu siêu nghiêm túc này. Haiz, cuộc đời tao sẽ đi về đâu?

Rồi mấy ngày tiếp theo là xê-ri bóc phốt bạn Minh ngồi cùng bàn:

- Trời ơi, mày không biết đâu Việt ơi. Thằng Minh có cái điệu cười bán nước bán dân lắm.

- Ủa? Có đứa còn có điệu cười đểu giả hơn mày nữa sao? – Tôi giả bộ ngạc nhiên và sau đó lấy tay che đầu cái bạt tai của Dương.

Dương sau khi bạt tai tôi không thành thì tiếp tục than thở:

- Tao cười là tao cười vô cùng sảng khoái nhé. Ờ thì có hơi đáng sợ một tí, nhưng tóm lại là còn hơn cái thằng Minh ấy. Ối giồi ôi, Việt ạ, mày không ngồi với nó mày không biết đâu. Nó che miệng cười hi hi, cả người rung lên bần bật...

- Eo ơi, Dương ta quan tâm đến bạn Minh đến mức quan sát tỉ mẩn điệu cười của bạn ấy luôn. - Tôi nói, nhằm chọc tức Dương.

- Mày tưởng tao muốn hả? - Dương lập tức giãy nảy lên - Lí do là vì mỗi lần hắn cười, cả cái bàn của bọn tao rung lên cót két như thể có động đất mấy độ rích te ấy. Tao và con Phương không viết được chữ quái nào luôn. Cái điệu cười đã dễ sợ lại còn đe dọa đến chất lượng cơ sở vật chất công cộng!

Tôi chỉ biết cười nghiêng cười ngả khi nghe Dương kể chuyện về Minh.

Còn có hôm, Dương rủ rê tôi sang bên bàn tụi nó ngồi giảng cho nó bài toán. Đến khi quay về chỗ thì quên mất cái bút đỏ. Thế là tôi bèn xách xác đi đến chỗ bàn tụi nó hỏi xem có còn chiếc bút nào nữa không.

- Bút á? Bút gì?

- Bút đỏ chữ A. - Tôi trả lời.

Sau câu trả lời của tôi thì Dương và Phương quay ngoắt lại nhìn Minh với ánh mắt ngỡ ngàng xin lẫn nghi ngờ.

Minh khi đó che miệng cười hi hi đểu giả với cả ba bọn tôi. Xong hắn cũng lôi ra trong cặp chiếc bút đỏ chữ A quẳng cho tôi.

Chả là Dương và Phương tìm thấy một chiếc bút đỏ lạc vào địa phận của hai tụi nó. Hai đứa thật thà, trung thực, dũng cảm, là cháu ngoan Bác Hồ lập tức hỏi xung quanh mình xem ai mất bút đỏ không. Khi hỏi đến Minh, hắn làm mặt lạnh, thờ ơ trả lời: "Ừ." rồi thản nhiên bỏ vào cặp như thể đúng rồi. Cho đến khi tôi đến đòi thì mọi chuyện mới vỡ lở.

Tất nhiên, Dương và Phương không bỏ qua tội lỗi tày đình này của Minh. Sau khi tôi lấy lại được bút và về chỗ rồi còn nghe văng vẳng hai đứa nó đay nghiến thằng bí thư:

- Nói dối không chớp mắt luôn!

- Mày có cảm thấy có lỗi với bố mẹ cho mày ăn học không, hả?

Minh thì không đốp chát gì lại, hắn chỉ đơn giản che miệng cười hi hi, có vẻ rất khoái chí khi lừa được hai con bé cháu ngoan Bác Hồ kia.