Chương 9: Phải Học Tại N (2)

Lạc An nghe thấy tiếng nói này nhất thời trở nên lúng túng liếc nhìn Phi Vũ, cậu vốn không thích người kia. Anh vỗ vai cậu, mỉm cười ý nói không sao đâu. Lạc An gật gật đầu, hít sâu một hơi, trong chốc lát đã có thể lấy lại bình tĩnh. Cậu tươi cười nói:

"Cháu chào bác."

Người đàn ông quay đầu lại, trên gương mặt mơ hồ có nét ngạc nhiên khi nhìn thấy Lạc An sau đó lại trở về với vẻ thản nhiên như cũ, ông khẽ gật đầu. Phi Vũ tỏ vẻ chẳng hề quan tâm mà lững thững đi vào phòng bếp làm gì đó, âm thanh lục cục lạch cạch vang lên liên hồi. Mãi một lúc lâu sau anh mới đi ra, uể oải hỏi:

"Bố tới đây làm gì?"

Hà Khắc Nghiêm vừa xem TV, vừa nhấp trà, hỏi ngược lại:

"Lâu không gặp, chẳng lẽ không thể đến thăm?"

Phi Vũ lắc đầu, kéo Lạc An ngồi xuống ghế. Cầm điều khiển TV chuyển sang kênh Star Movie mà Lạc An thích nhất, anh hỏi:

"Lần này không đưa Tiểu Vũ đến cùng à?"

Lạc An bối rối lén lút nhìn Hà Khắc Nghiêm, khẽ giật giật tay áo Phi Vũ, đừng có vô lễ. Phi Vũ bày ra dáng vẻ lười nhác nhìn Lạc An, nhếch môi cười.

Dường như đã quá quen với cách ăn nói và hành xử này của Phi Vũ cho nên Hà Khắc Nghiêm cũng không quá để tâm, ông lắc đầu đáp:

"Thằng bé học bán trú."

Phi Vũ gật đầu rồi không nói gì thêm nữa. Lạc An thấy Hà Khắc Nghiêm không những không giận Phi Vũ vô lễ mà còn chăm chú xem TV, căng thẳng trong lòng cũng tự động được gỡ xuống. Cậu rót cho ông một cốc nước rồi nở nụ cười ôn hòa.

Hà Khắc Nghiêm cảm ơn một tiếng rồi lại tiếp tục chú tâm vào bộ phim. Trong căn phòng không đến mức nhỏ hẹp rõ ràng là có ba người ngồi cùng nhau vậy mà âm thanh trò chuyện nói cười lại phát ra từ TV. Bởi thế nên bầu không khí chẳng mấy chốc đã trở nên vô cùng cứng ngắc và gượng gạo.

Một lúc sau Lạc An xin phép vào bếp nấu cơm. Khi bóng lưng cậu vừa khuất sau bức tường, Hà Khắc Nghiêm lập tức mở miệng, ngữ khí như lơ đãng gợi chủ đề:

"Bao giờ định về nhà?"

Phi Vũ liếc nhìn ông, nhún vai, "Không phải hiện tại."

"Con muốn vào đại học nào?"

"L."

Lạc An thở dài một hơi nhẹ nhõm rồi kéo tay Phi Vũ vui vẻ nói:

"Vậy chúng ta ăn cơm thôi."

Lạc An nhìn Phi Vũ chậm rãi ăn cơm bằng gương mặt thất thần và ánh mắt mông lung không rõ tiêu cự. Cậu đặt đôi đũa xuống, lo lắng nhìn anh:

"Có chuyện gì thế? Bố cậu đã nói gì à?"

Phi Vũ hạ mắt, đáp, "Ông ta bắt tớ vào đại học N."

Lạc An nghiêm túc nhìn Phi Vũ, hỏi:

"Vậy cậu muốn thi vào trường nào?"

"Đại học L." Anh nheo mắt, "Cậu biết rồi mà."

Lạc An khẽ cười, lắc đầu:

"Không phải, đừng tưởng tớ không biết cậu muốn vào L chẳng qua là vì tớ cũng muốn thi vào đấy mà thôi. Chẳng phải từ nhỏ cậu đã muốn học ngoại thương hay sao?! Nếu không thì một tên lười biếng như cậu có thể lấy đâu ra động lực để học tiếng Anh?"

Phi Vũ lắc đầu phản bác:

"Trẻ con không hiểu chuyện, lời nói không thể coi là thật được. Giống như hồi nhỏ cậu gào lên nói muốn trở thành siêu nhân nhưng hiện tại lại muốn học luật vậy."

Lạc An biết rõ cái người cứng đầu này sẽ nhất định không chịu thừa nhận, trong lòng nảy sinh cảm giác tức giận cùng bất đắc dĩ:

"Vậy tại sao cậu lại thích học tiếng Anh?"

"Vì đấy là môn tớ học tốt nhất."

"Vậy tại sao cậu lại muốn chọn ngành Luật?"

Phi Vũ im lặng. Anh không thể tìm được ra bất cứ lý do nào chứng minh anh thích Luật. Lạc An nói đúng, anh chọn Luật bởi vì ở đó có Lạc An mà thôi.

Thấy Phi Vũ một hồi lâu vẫn không trả lời, Lạc An liền mỉm cười, nhẹ giọng nói:

"Đây là cuộc đời của cậu mà Vũ. Cậu phải sống vì cậu. Cậu không thể sống vì người khác muốn cậu sống được. Cậu phải làm những gì cậu thích chứ không phải làm những gì mà người khác muốn cậu làm."

Điều này Phi Vũ hiểu, anh đương nhiên hiểu. Cuộc sống hiện tại của anh đâu phải là vì Lạc An, mà rõ ràng là vì anh muốn như thế, là vì anh muốn được ở bên cạnh Lạc An. Anh hiểu, nhưng Lạc An lại không hiểu. Cậu không hiểu tại sao anh lại muốn thi vào L, một chút cũng không.

Phi Vũ vẫn giữ im lặng không lên tiếng, Lạc An chăm chú nhìn biểu cảm trên gương mặt anh, sau đó khẽ thở dài:

"Thực ra tớ thích cậu ngày xưa hơn, chủ động nắm bắt những thứ mình muốn."

Lạc An vẫn còn nhớ, Phi Vũ của trước kia vì muốn được có mặt trong các kỳ thi tiếng Anh lớn nhỏ mà đã chủ động học môn này từ những năm tiểu học. Còn Phi Vũ của bây giờ giống như một phu ngựa luôn nghe chỉ thị, mơ mơ màng màng không thể tự quyết định đường đi. Vài tháng trước anh hỏi Lạc An muốn thi vào trường nào, cậu vừa trả lời là đại học L, anh liền không chút suy nghĩ gật đầu nói:

"Vậy thì tớ cũng thi vào L."

Phi Vũ nghe Lạc An nói vậy, l*иg ngực xuất hiện cơn đau buốt như có như không. Thứ anh muốn có mãi mãi không phải là bằng cấp hay tiền tài, anh bây giờ vẫn là anh của trước kia, chưa bao giờ thay đổi.

Phi Vũ chăm chú nhìn Lạc An một hồi lâu, sau đó thuỳ hạ mi mắt, gật đầu:

"Vậy được, đại học N." Dứt lời, anh đứng dậy rời bàn ăn, trực tiếp đi thẳng vào phòng ngủ. Trước khi hoàn toàn khuất bóng, anh nói, "Lúc rời khỏi đây, phiền cậu đóng cửa giúp."

Lạc An không rời mắt khỏi cánh cửa phòng vừa khép lại, ngây ngốc ngẩn ngơ.

Đây là, Phi Vũ, cậu đang giận tớ sao?

☆彡

Ngày hôm sau, khi mà Lạc An cho rằng Phi Vũ vẫn còn đang giận thì anh lại xuất hiện trước mặt cậu cùng với nụ cười khe khẽ. Trong lòng Lạc An có thắc mắc thế nhưng không dám hỏi, sóng vai đi bên cạnh Phi Vũ mà cậu không biết phải làm sao, tâm trạng lên lên xuống xuống, chỉ cần anh thở dài một hơi hay hừ nhẹ một tiếng cũng khiến tim cậu nhảy dựng.

Phi Vũ bắt gặp dáng vẻ thấp thỏm bất an của Lạc An liền bật cười:

"Cậu làm sao thế? Bữa sáng có vấn đề à?"

Lạc An lắc đầu, nhìn nhìn Phi Vũ một chút rồi lại hạ mắt nhìn ra chỗ khác, dè dặt hỏi:

"Cậu, hết giận rồi?"

Anh híp mắt cười, hỏi, "Cậu đã thấy tớ giận cậu bao giờ chưa?"

Lạc An lắc đầu, thành thật nói, "Bởi vì chưa bao giờ cho nên hôm qua khi cậu bỏ vào phòng tớ đã sợ chết khϊếp."

Phi Vũ ngạc nhiên, "Sợ sao?"

"Thì đấy! Cậu đã bao giờ đối xử với tớ như thế đâu."

Thấy giọng điệu của Lạc An rõ ràng là đang hờn dỗi, Phi Vũ vừa buồn cười vừa hối hận. Anh quay người đối mặt với Lạc An, vươn tay gạt những sợi tóc mái lòa xòa trước trán cậu, mỉm cười:

"Lần sau tớ sẽ không như thế nữa đâu. Cho nên, đừng sợ."

Lạc An bật cười thật khẽ, vươn tay nhéo má anh, "Rùa già!"

Hai người cùng sánh vai đi trên con đường nhỏ được bao trùm bởi ánh nắng vàng nhạt. Thỉnh thoảng có vài người qua đường ngoái đầu lại nhìn hai chàng trai đang cùng nhịp bước, cảm thấy hai người ấy hoà hợp đến lạ lùng.