Chương 25: Chia Tay Ở Sân Bay

Lạc An bất đắc dĩ nhìn Phi Vũ, gõ nhẹ lên bàn tay đang nắm chặt quai ba lô của anh, mỉm cười:

"Để tớ cầm cho."

Phi Vũ kiên quyết lắc đầu, "Cậu sang bên đấy rồi thì tớ sẽ không thể chăm sóc cậu được nữa. Vậy nên cái ba lô này tớ nhất định phải cầm cho cậu."

Lạc An dở khóc dở cười, thật chẳng biết từ trước tới giờ là ai chăm sóc ai nữa.

Tô Bình bày ra vẻ mặt thông cảm vỗ vỗ vai Lạc An, "Lạc An à, bên cạnh có một người ấu trĩ như vậy quả thật cậu cũng không dễ dàng gì."

Tiêu Hàn hướng Phi Vũ nhe răng cười, nói, "Phi Vũ này, Bình muốn cậu học tập Thái Dương kìa."

Lời vừa dứt Tiêu Hàn ngay lập tức nhận được một cú đánh vào gáy:

"Mày ngày càng thích ăn nói lung tung."

Tiêu Hàn uất ức xoa xoa gáy, trong lòng không nhịn được nguyền rủa Tô Bình sau này sẽ bị Thái Dương chơi trò Bɖʂʍ.

Trong khi các thanh niên bên này đang nói cười làm loạn thì bên kia Trương Khang đã hoàn tất xong các thủ tục cho Lạc An. Ông đi đến đưa vé máy bay và hộ chiếu cho cậu, nói:

"Ở đấy con nhất định phải sống thật tốt, mình có được cơ hội thì phải biết thể hiện hết khả năng của bản thân, biết chưa?"

Ngô Lệ vẫn đứng bên cạnh Lạc An đột nhiên nhíu mày tức giận nói, "Cái gì mà thể với chẳng hiện? An à, con sang đấy đừng có làm gì vượt quá sức mình. Làm được thì làm, không làm được thì thôi. Chỉ cần con sống thật tốt rồi trở về với mẹ là được rồi."

Mới nói được vài câu, đôi mắt bà đã lập tức đong đầy ánh lệ. Lạc An vươn tay xoa xoa gương mặt người phụ nữ đã sớm hằn dấu vết thời gian, cười nói:

"Mẹ đừng lo! Nếu con nhớ nhà, ốm đau hay gặp khó khăn, con nhất định sẽ gọi điện về, được không? Vậy nên mẹ yên tâm đi nhé."

Thấy đứa con trai nhỏ được bao bọc trong vòng tay bấy lâu nay chuẩn bị giương cánh bay đi, Ngô Lệ không nhịn được mà ôm Lạc An òa khóc. Cậu mỉm cười vuốt lưng an ủi mẹ, không hề quan tâm đến ánh mắt của mọi người ở sân bay. Nhìn người đàn ông đã trải qua nhiều gió sương trước mặt, Lạc An giao người mẹ vẫn chưa ngừng thương tâm cho ông rồi cười, nói, "Gọi điện quốc tế rất đắt, bố xem..."

"Vũ à, chị nói, sao em lại chậm chạp như vậy? Không bắt cóc người ta sớm hơn. Giờ nhìn xem kìa, Lạc An vô tư nhận tâm ý của người khác bỏ mặc em ở đây ôm bình dấm thuỷ tinh."

Phi Vũ liếc nhìn Tô Bình, hừ lạnh, "Chị biết từ bao giờ?"

Tô Bình cười khoái trá, ngâm nga hát, "Cả thiên hạ đều biết. Ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu. Nghe có một gã khờ, lẳng lặng sinh mùi chua..."

Phi Vũ tức giận đá Tô Bình một cái, thầm nguyền rủa sau này cô sẽ bị Thái Dương chơi trò Bɖʂʍ.

Sau khi Lạc An chia tay xong với từng bạn từng bạn, hết nhận quà rồi lại đến ôm ôm nắm nắm thì mới phát hiện ra sắc mặt của Phi Vũ vô cùng khó coi. Cậu gãi gãi đầu tiến đến gần anh, giơ hai ngón tay kéo khoé miệng anh lên, hỏi:

"Sao đột nhiên lại giận rồi?"

Phi Vũ quay mặt đi, nhàn nhạt đáp, "Không có!"

Lạc An nheo mặt, đột nhiên cậu cúi thấp đầu, giọng nói trở nên nghèn nghẹn, "Vũ, đừng giận nữa mà! Tớ sắp phải đi rồi, đi xa cậu đến nửa vòng Trái Đất. Tớ không muốn cậu giận tớ. Vũ à..."

Trái tim Phi Vũ đột nhiên đau đớn như bị ai đó hung hăng đấm mạnh. Thầm mắng bản thân một trận rồi anh bá đạo kéo Lạc An vào lòng, vuốt dọc sống lưng cậu, thấp giọng nói:

"Đại nhân, tớ sai rồi! Cậu không được khóc, tớ không cho cậu khóc."

Lạc An cười hì hì. Vẻ mặt uất ức suýt khóc ngay lập tức biến thành vui vẻ.

Hai người bên này đứng ôm nhau thủ thỉ, đám người bên kia bối rối đừng nhìn nhau.

"Kia chẳng phải là đại nam thần trường N à? Cậu ta với Lạc An là bạn thân phải không?"

"Nói đùa! Cậu đã thấy bạn thân nào chia tay như thế kia chưa?"

"Vậy, theo như cậu nói thì quan hệ giữa hai người bọn họ bất thường?"

Trình Uy Uy đột nhiên rùng mình, cất lên tiếng nói khàn đặc khó nghe, "Vừa nãy, vừa nãy lúc tôi tặng quà cho Lạc An, Hà Phi Vũ nhìn tôi, nhìn rất khó tả."

Mọi người cùng đưa mắt nhìn Lạc An đang tươi cười bóp mũi Phi Vũ, tất cả không hẹn mà cùng thở dài, nam thần được yêu thích nhất trường nổi tiếng an phận thủ thường không dính líu đến ái tình hoá ra là đã có người yêu.

Trình Lăng Lăng là người lấy lại tinh thần nhanh nhất, hắn quay người đối mặt với mọi người, nghiêm túc nói, "Chúng ta là người một nhà, tôi rất không mong ở đây sẽ có người ném đá giấu tay gây bất lợi cho Hà Phi Vũ và Lạc An."

Hứa Long vốn vẫn giữ im lặng đột nhiên lên tiếng, "Tôi cùng với Lăng Lăng ủng hộ cho Phi Vũ và Lạc An, ai không kỳ thị bọn họ, bước sang đây." Nói rồi Hứa Long tiến đến đứng bên cạnh Trình Lăng Lăng.

Tiêu Hàn thấy có trò hay liền kéo Tô Bình đến góp vui, trước khi nhập cuộc cũng không quên tươi cười nói hai chữ xin chào. Mọi người ngạc nhiên nhìn Tiêu Hàn, đây chẳng phải là tiểu bảo bối của khoa quản lý nhân sự trường Q à?

Tiêu Hàn cười đến híp cả mắt, nói, "Các cậu phải biết, dị tính là yêu mà đồng tính cũng là yêu, đều là do cảm xúc ở trái tim chứ không phải là do phản ứng của bộ phận trong quần." Nói rồi cậu cùng Tô Bình bước đến đứng cạnh Trình Lăng Lăng.

Chính câu nói vừa hoa lệ vừa tục tĩu này của Tiêu Hàn đã lôi kéo được gần như toàn bộ những người vẫn còn đắn đo giữa hai bên đồng ý và phản đối.

Khi Lạc An chịu để ý đến đám bạn sinh viên kia thì ranh giới cũng đã được chia xong. Bên phản đối chỉ có ba người, trong đó có Trình Uy Uy. Phi Vũ vốn đang thở dài bất đắc dĩ nhìn đôi mắt ráo hoảnh không hề ướt lệ của Lạc An thì bị cậu huých nhẹ một cái vào sườn.

Lạc An khẽ hất mặt về phía trước, có chuyện gì thế kia?

Phi Vũ lắc đầu nhún vai tỏ ý không biết.

Trình Lăng Lăng thấy Trình Uy Uy đứng đối mặt với mình thì không biết phải làm sao, anh thấp giọng nói, "Uy Uy, em suy nghĩ kỹ chưa?"

Uy Uy lắc đầu, "Em không kỳ thị đồng tính, thế nhưng anh biết mà, em thích Lạc An đã rất lâu rất lâu rồi. Anh nói xem em phải chấp nhận như thế nào đây?"

Hai cô gái bên cạnh Trình Uy Uy cũng gật đầu phụ hoạ. Đối với Lạc An, họ đã sớm chuyển từ ngưỡng mộ thành đơn phương mất rồi. Tất cả những lưu luyến ấy đều xuất phát từ một nụ cười ôn hoà hay một cử chỉ quan tâm. Bọn họ biết, biết rằng người con trai ấy vĩnh viễn chỉ dùng một thái độ để đối xử với tất cả mọi người thế nhưng vẫn không thể kìm được mà tự huyễn hoặc bản thân tiếp tục chìm đắm trong ảo tưởng.

Đến hôm nay bọn họ đột nhiên phát hiện, người con trai như thần mặt trời ấy đã có người yêu. Hơn nữa, người kia cũng là một nam tử hán. Thử hỏi những người vốn đã tồn tại chấp niệm như bọn họ trong một sớm một chiều làm sao có thể chấp nhận được?

Giọng nữ nhân viên ngọt ngào truyền qua loa phóng thanh. Phi Vũ và Lạc An nghe không rõ cũng không để ý Trình Uy Uy nói gì. Anh nhẹ nhàng búng trán cậu, mỉm cười.

Lạc An nhận ba lô từ Phi Vũ, nhìn anh cười tươi nói, "Tớ phải đi rồi!"

Phi Vũ gật đầu, "Tới nơi nhớ thông báo cho tớ!"

Nhìn bóng lưng Lạc An đơn độc đứng ở cửa kiểm tra hành lý, Phi Vũ đau lòng nghĩ, khoảng cách giữa cậu và anh, lại tăng thêm nữa rồi.

Trước đó, Lạc An đã cho rằng dù cậu có cách xa Phi Vũ và bố mẹ đến nửa vòng Trái Đất cũng không sao. Bây giờ phương tiện truyền thông rất nhiều, bọn họ có thể dễ dàng liên lạc với nhau. Thế nhưng khi ngoái đầu nhìn lại, thấy nụ cười gượng gạo của bố mẹ, thấy nét cười bình thản của Phi Vũ, thấy những cánh tay đang vẫy chào của đám bạn, trái tim Lạc An không tự chủ được mà thắt lại.

Qua tầm mắt đã sớm ướt nhoè Lạc An chăm chú nhìn mọi người, cười thật tươi. Từ nay, giữa một đất nước rộng lớn, giữa một thành phố phồn hoa, cậu chỉ có một mình.

Một mình nở nụ cười, chống chọi với tất cả.