Chương 14: Nắm tay
Bữa cơm được đặt ở một nhà hàng mà chính phủ thường tiếp đãi khách ở đây, vô cùng cao cấp. Trên bàn cơm mọi người thay phiên nhau mời rượu Tiền Văn. Ở đài truyền hình, một nhân viên muốn thăng chức bình thường phải nhẫn nại rất nhiều năm, quá nhiều người làm ba mươi, bốn mươi năm mà vẫn còn đang dầm mưa dãi nắng lấy tin và biên tập ở tuyến đầu.
Tiền Văn có thể đạt được cơ hội này, mặc dù sau lưng cũng có hành động, nhưng năng lực nghiệp vụ và đối nhân xử thế của anh ta mọi người đều thấy rõ như ban ngày, một đồng nghiệp ở kênh truyền hình còn thật lòng vui mừng cho anh ta.
Qua ba tuần rượu, mọi người đều uống đến mức mặt đỏ gay.
Trưởng phòng nói, “Tiểu Tiền à, cậu đừng có chỉ bận rộn sự nghiệp thôi, vấn đề cá nhân phải nắm chắc đấy. Nghe tôi một câu, đàn ông ấy à, có liều hơn nữa cũng không thể quên lấy vợ đâu.”
Mọi người uống rượu vui vẻ, cười ha ha.
Trưởng phòng giả vờ nghiêm túc, “Mấy cô cậu đừng có cười, cười cái gì chứ, đặc biệt là mấy người độc thân đấy.”
Mắt xoay một vòng, bỗng nhiên để mắt tới Trần Nham, “Trần Nham à, cô cũng vậy, đừng im lìm cả ngày ở đó, có đối tượng yêu đương chưa?”
Trần Nham luôn yên lặng ăn cơm, không chạm vào một giọt rượu, không biết tại sao đề tài đột nhiên rơi xuống đầu mình, ngẩng đầu, biết trưởng phòng đã uống nhiều, nên mỉm cười lấy lệ, không lên tiếng.
“Còn cười nữa à…” Trưởng phòng liếc nhìn mọi người nói, “Mấy người ấy, từng người đừng để tầm mắt cao quá, nếu có thể tiêu hóa nội bộ thì tiêu hóa nội bộ, giám đốc Trương và giám đốc Dương ở trên kìa, vợ chồng người ta sống không tốt lắm đâu. Làm người thì phải sống thực tế một chút.”
Giám đốc Trương và giám đốc Dương, một người là phó tổng bộ phận quảng cáo, một người là tổng thanh tra chuyên mục chế tác, đội hình vợ chồng nổi tiếng trong nhà đài.
Tiền Văn nghe lời nói này, dường như tràn đầy cảm kích, gật đầu liên tục, kéo cổ tay trưởng phòng, giơ ly rượu, “Lãnh đạo, em kính anh, em cạn trước nhé!”
Lại là một vòng chè chén.
Giữa chừng Trần Nham đi toilet, lúc rửa tay Tiền Văn vừa vặn đi từ toilet nam ra.
Uống hơi nhiều nên mắt anh ta ửng đỏ, anh ta vốc nước hắt vào mặt.
Trần Nham đưa cho anh một tờ khăn giấy, nói, “Tôi thấy anh cũng gần say rồi, đừng uống nữa.”
Tay cô trắng nõn xinh xắn, tầm mắt đi lên theo cánh tay mảnh khảnh, anh ta nhìn khuôn mặt cô một cái, bàn tay ướt sũng nhận lấy khăn giấy, “Không sao đâu.”
“Lát nữa chơi bài cô còn muốn đi không?” Anh ta lau tay, hỏi.
“Không đi nữa.”
“Vậy tôi đưa cô về.”
“Không cần đâu. Uống nhiều như vậy rồi.” Uống thành ra thế này, ai đưa ai đây.
“Không sao, tôi đón xe đưa cô về.” Nhìn cô một cái, “Một mình cô đi tôi không yên tâm.”
Lần trước sau khi phỏng vấn kết thúc, cô xuống xe gần cơ quan, anh ta mới biết chuyện cô chuyển nhà. Cô luôn như thế, im lặng làm rất nhiều chuyện.
Ăn cơm xong đã hơn chín giờ, mấy người đàn ông ra khỏi nhà hàng vẫn hăng hái dâng cao, khăng khăng đòi đi chơi bài. Trần Nham chào hỏi với hai nữ đồng nghiệp bên cạnh, đứng ven đường vẫy một chiếc xe taxi rồi đi.
Xe lái trên đường rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã đi vào tiểu khu. Khi xuống xe cô mới phát hiện một chiếc xe taxi đi theo phía sau.
Tiền Văn từ trên xe bước xuống, bước chân hơi loạng choạng đi về phía cô.
Ánh đèn của hai chiếc taxi lần lượt biến mất, xung quanh tối lại.
Trần Nham hoàn toàn không biết anh ta đi theo, đứng lặng im tại chỗ.
“Tại sao không nói một tiếng mà đã đi rồi.” Trong hơi thở của anh ta toàn là mùi rượu.
“Tôi nói với Lý Văn rồi.”
“…”
Tiền Văn liếʍ đôi môi khô khốc, “Sau khi tôi đi, cơ hội để mọi người chơi thế này có lẽ sẽ ít đi. Chơi một lần ít một lần, cô cũng không nể mặt nữa.”
“Đừng có đa cảm quá, dưới tổ trưởng đều phân phó xe và tài xế, anh muốn về thì còn có thể về bất cứ lúc nào mà.”
Tiền Văn im lặng cười một cái, nhìn cô, “Trần Nham, cô hãy nói thật đi, có phải con người tôi quá ù lì, hơn nữa cũng không có bản lĩnh gì hay không…”
“Anh không ù lì, năng lực của anh mọi người đều…”
Anh ta ngắt lời cô, “Thật ra tôi biết, em luôn luôn xem thường tôi.”
Anh ta mượn men rượu nói thẳng suy nghĩ trong lòng, “Điều kiện của tôi có lẽ thua kém người trước đây của em, nhưng tôi sẽ không đối xử tệ với em.”
“…”
Anh ta chờ câu trả lời của cô.
“Chúng ta không hợp nhau.” Cô không muốn quanh co nữa.
Trong im lặng, gió đêm thổi xuyên qua bọn họ, Trần Nham dần cảm thấy hơi lạnh, ôm lấy cánh tay.
Một lát sau, Tiền Văn chậm rãi nói, “Nổi gió rồi, cô đi lên đi, tôi đi đây.”
Anh ta không chờ cô đi lên trước, mà rời đi trước.
Cô lẳng lặng đứng một lúc, bóng lưng chán nản của anh ta biến mất nơi khúc quanh, Trần Nham xoay người lên lầu.
Một chấm sáng lóe lên trong khóe mắt, cô không để ý, đi về phía tòa nhà.
Một cơn gió đêm âm thầm lay động qua ngọn cây, trong lòng cô như có dự cảm, bước chân dừng lại, quay đầu nhìn sang.
Bên bãi đậu xe đối diện, một chấm sáng chớp tắt trong nháy mắt. Đó là một bóng người, dưới tán cây đen kịt, hòa làm một thể cùng bóng đêm.
Cô không thấy rõ cái gì cả, đi về phía bóng người kia. Bóng người cũng chuyển động, bước nhanh hơn cô, càng đi càng nhanh.
“Tôn Bằng.”
Cách xa mấy mét, cô ở phía sau rõ rành rành gọi anh lại.
Người trong bóng tối dừng lại, toàn thân quần đen áo đen, mặt hướng về phía trước.
Cổ anh thẳng tắp, đôi vai nặng trĩu, hai cánh tay rắn chắc buông thõng bên quần, cả người đưa lưng về phía cô, giống như một ngọn núi nhỏ bị bóng râm bao phủ.
Trong yên lặng, cô đi đến trước mặt anh.
“Tới tìm tôi ư.”
“…”
“Tới bao lâu rồi?”
Giọng anh trầm thấp, “Được một lúc.”
“Một lúc là bao lâu?” Cô nghiêm nghị một cách hiếm thấy.
“…”
Khuôn mặt trong bóng tối của anh đang nhìn cô, nét mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
Cô không biết anh đã chờ dưới lầu bao lâu, cô thở một hơi, chỉ cảm thấy đêm thu lạnh lẽo thấu xương.
Tại sao anh luôn như vậy?
Trời mưa không che ô, trời lạnh mười mấy độ chỉ mặc áo tay ngắn, nhìn thấy người mình chờ thì không nói tiếng nào, quay đầu đi ngay.
Đầu ngón tay chạm nhau trước tiên, rồi sau đó là một sức mạnh rất dịu dàng, cô nhẹ nhàng nắm một bàn tay bên hông anh.
Tôn Bằng cứng đờ, máu nóng chạy tán loạn trong cơ thể dường như bỗng nhiên chậm lại trong thoáng chốc, rồi sau đó, một sức mạnh khổng lồ đánh thẳng vào đầu, trong nháy mắt nuốt chửng anh.
*****
“Con phải ăn cơm nhiều một chút, gầy cả rồi này.” Trên bàn cơm, bà ngoại Trần Nham gắp một cái cánh gà cho cô.
“Bây giờ tự nấu cơm ở nhà sao? Quần áo giặt thế nào?” Ông ngoại hỏi.
Trần Nham ăn rất ngon miệng, nói qua loa tình hình gần đây với hai cụ. Tính ra, quả thực khoảng mười ngày không về. Khi ở cùng nhau thì không nhận ra, tách ra rồi, thì trong lòng đôi khi sẽ nhớ nhung.
Mẹ Trần múc canh cho cô, hiếm khi có giọng nói không vừa lòng, “Con ấy à, nói một tuần về một lần, bây giờ cả cái bóng cũng không có. Càng lớn càng hết hiếu thảo rồi.”
Trần Nham cắm đầu húp canh, không nói gì, trong lòng thật sự cũng có chút áy náy.
Ăn cơm xong cô vừa nói chuyện phiếm với mẹ Trần vừa thu dọn chén bát, làm xong hết mọi việc rồi, khi xách túi xách sắp đi, mẹ Trần bảo cô đừng vội, kêu cô vào phòng.
“Mợ con có giúp con nghe ngóng một chàng trai, làm ở cục thuế, xấp xỉ tuổi con. Mẹ cho người ta số điện thoại của con rồi, con tiếp xúc thử xem sao.”
Trần Nham nhíu mày lần đầu tiên trong tối nay, “Sao cho số điện thoại của con mà cũng không bàn bạc với con.”
“Con bao nhiêu tuổi rồi, hả? Cũng đâu phải bắt con yêu đương ngay lập lức, chỉ bảo con qua lại thử mà. Con ở một mình, mẹ cũng không quản được, không kết hôn sao?”
Trần Nham không tranh luận với bà, nói lấy lệ, “Biết rồi ạ. Lần sau mẹ đừng buồn phiền chuyện của con nữa.”
Mẹ Trần thấy đỡ thì thôi, “Chờ gả con đi rồi, con bảo mẹ buồn phiền mẹ cũng sẽ không buồn phiền nữa. Mẹ không nói nữa, con về đi đường chậm một chút.”
Trên đường phố xe cộ đông đúc, tiếng còi xe đan xen.
Tôn Bằng đứng ở lề đường hút thuốc, nhìn thấy bóng dáng Trần Nham, di chân làm tắt mẩu thuốc lá.
Bên kia đường đèn đóm rực rỡ, cô mặc chiếc áo len mỏng màu tro và quần lửng màu đen, giày cao gót màu nude kiểu dáng đơn giản, màu sắc cả người rất ảm đạm, nhưng lại tự nhiên, lịch sự tao nhã, cái cằm hơi hất khi bước đi lại lộ ra một chút cao ngạo. Đầu phố bóng người vội vã, anh vừa nhìn liền thấy cô.
“Đã chờ một lúc rồi phải không?”
“Cũng tạm.”
“Không lạnh sao?” Tôn Bằng vẫn mặc áo tay ngắn.
“Không lạnh.”
Cô nhìn anh một cái, không nói thêm gì nữa, “Vậy đi thôi.”
“Đón xe đi tới đó nhé.”
“Có xe buýt đến đó sao?”
Anh nhìn cô, “Có, nhưng xuống xe phải đi thêm một đoạn.”
Cô gật đầu, “Vậy đi xe buýt đi, mới vừa ăn no.”
Hội quán Sanda nằm trong một tòa nhà văn phòng thương mại ở phía nam thành phố, khá giống hội quán tập thể hình bình thường, có bốn phòng học nhỏ, còn có một phòng học lớn trải tấm đệm lót mềm lớn, trang trí đơn giản sáng sủa, dùng vật liệu rất có khuynh hướng cảm xúc.
Tôn Bằng chào hỏi với một cô gái ở quầy lễ tân, cô gái đưa cho anh một cái chìa khóa, anh quen thuộc dẫn Trần Nham đi vào trong.
Trần Nham ít nhiều gì cũng có chút bệnh nghề nghiệp, không nhịn được nhìn lâu hơn. Bên trong hội quán rất yên tĩnh, cũng rất sạch sẽ, có bốn, năm người đang dùng dụng cụ tập thể hình trong khu vực tập thể hình. Khi đi ngang qua phòng học, cửa đóng, nhưng có tiếng đấm đá vào đệm lót mềm truyền ra.
Một người đàn ông mặc áo may ô quần vận động màu đen nhìn thấy bọn họ, đi sang.
Tôn Bằng: “Anh Khuê.”
Người đàn ông vóc dáng vừa phải, nhưng cơ bắp cả người rất đúng chuẩn, nhìn Tôn Bằng, rồi lại nhìn Trần Nham, hỏi, “Đến chơi hả. Lâu lắm không thấy cậu rồi.”
“Dẫn bạn tới đây xem thử.”
“Trong phòng học số một đang tập luyện, mấy phòng khác cũng có hẹn trước, đến phòng học lớn đi.”
“Được.”
Anh đưa chìa khóa tủ trong phòng thay đồ cho cô, ở bên ngoài chờ cô thay quần áo.
Trần Nham đi ra rất nhanh, một bộ quần áo thể thao, búi tóc, rất năng động.
Phòng học lớn rất giống hội quán Taekwondo, ở giữa trải một tấm đệm lót mềm khổng lồ, một số dụng cụ bảo hộ chất đống bên tường, ba mặt tường đều là gương.
Tôn Bằng dẫn cô đi loanh quanh bên trong nhìn thử, nói một ít nội dung chính cơ bản của Sanda.
“Có phải là một kiểu cận chiến không?”
Tôn Bằng suy nghĩ, “Một số kĩ thuật cận chiến cũng dung hòa bên trong.”
“Anh rất rành đánh nhau ư?”
“Có lẽ biết hơn người bình thường một ít động tác, nhưng cũng không phải chuyên nghiệp.”
Trần Nham gật đầu.
Góc tường có một cái tạ, Trần Nham dùng hết sức lực, cái tạ cách mặt đất một đoạn nhỏ.
Góc nghỉ ngơi có một cái sofa, máy nước uống, phi tiêu treo trên tường. Cô nhàm chán phóng hai cái, thành tích không tốt.
Ở bên cạnh, một mình Tôn Bằng hít đất mười mấy cái làm nóng người, đứng lên, cơ bắp trên người hơi ẩn hiện, “Trần Nham, cô sang đây, tôi dạy cô vài động tác đơn giản.”
Cô quay đầu lại, “Được.”
Anh đứng đối diện cô, “Rất đơn giản, con gái các cô gặp phải chuyện bất ngờ, thật ra không nên cân nhắc chiêu thức, cái bây giờ tôi dạy cô cũng là để tùy cơ ứng biến.”
“Ừm.”
“Bây giờ có người muốn tập kích cô ngay mặt cô,” anh vươn tay khẽ đặt lên vai cô, “Hắn ở đằng trước đè vai cô, cô có thể không mạnh bằng hắn, không phản kháng được, lúc này cô hãy thuận theo thế dùng bàn tay cùng hướng túm lấy cánh tay hắn.”
Trần Nham dựa theo sự chỉ dẫn của anh, giơ tay bám vào cánh tay anh, “Như thế này ư?”
“Đúng thế.”
“Sau đó thì sao?”
“Cô xoay người về hướng cánh tay ấy, cúi đầu dùng hết sức cắn mạnh hắn, đồng thời, chân bên kia đạp mạnh hắn một cái, la lớn cầu cứu.”
Trần Nham luôn làm theo hướng dẫn của anh, cho đến khi nghe anh nói cắn, cô cười nhạt một cái, ngẩng đầu, “Có cần làm mẫu không?”
“…”
Tôn Bằng lại dạy đơn giản cho cô kỹ thuật khi người khác đánh lén từ sau lưng, ban đầu Trần Nham không hứng thú lắm, nửa học nửa chơi, sau đó thì rất nghiêm túc ghi nhớ, học thêm mấy động tác Sanda cơ bản.
Cô chính là như vậy, hoặc là không làm, một khi tập trung tinh thần thì vô cùng nghiêm túc.
Hơn nửa tiếng sau, trên người bọn họ đã đổ ít mồ hôi.
Tôn Bằng hỏi: “Có khát không?”
“Có một chút.”
Đi đến bên máy nước uống, cốc giấy dùng một lần đã hết, anh đi ra ngoài lấy nước cho cô.
Trần Nham đi đến bên cửa sổ, kéo cửa sổ ra một chút, để gió thổi vào.
Ngoài cửa sổ đèn neon lập lòe, thấp thoáng có thể thấy được tòa nhà cao nhất trung tâm thành phố.
Một lát sau, lông mi khẽ run, cô cảm giác có người đứng sau lưng.
“Phong cảnh bên ngoài rất đẹp.” Cô phá vỡ sự yên lặng, quay người lại mới phát hiện, bọn họ cách nhau rất gần.
Tầm mắt khi xoay người rơi trên cổ anh trước, sau khi vận động, làn da nơi ấy rịn mồ hôi. Chậm rãi ngước mắt, là khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của anh, đôi mắt sâu không thấy đáy.
Anh đưa một chai nước khoáng cho cô.
“Cảm ơn anh.”
Trần Nham nhận lấy, ngửa đầu dốc một hơi, nước mát lạnh theo cổ họng thấm thẳng đến tim phổi.
Anh luôn lẳng lặng nhìn cô, nhìn cô uống nước, để cái chai xuống, từ từ vặn cái nắp màu trắng, rồi ánh mắt thản nhiên nhìn thẳng anh.
Lúc này, một cơn gió ngoài cửa sổ tràn vào từ sau lưng cô, vài sợi tóc mềm mại hất bay lên, đôi mắt cô nhìn anh qua vài sợi tóc, bỗng cười khẽ một tiếng.
Đây là một nụ cười không có ý nghĩa gì, chỉ bởi vì cơ thể thư thái, nội tâm thả lỏng trong giây phút này.
Tôn Bằng giơ tay lên, vuốt tóc cô một cái.
“Đi thôi, tôi đưa cô về.”