Chương 11: Ngôi chùa cổ
Buổi tối đầu thu hơi lạnh, hai bên đường trồng cây bào đồng cao to, bóng cây lờ mờ.
Bọn họ sóng vai đi dọc theo con đường yên tĩnh.
“Có phải là không hợp khẩu vị không, thấy cô không ăn gì cả.”
“Không có, buổi tối tôi ăn ít.”
Một chiếc xe làm ca đêm bấm còi đi ngang qua họ, trong phút chốc xung quanh được đèn xe chiếu sáng, rồi tối lại.
Trần Nham bước đi, còn cười một tiếng, Tôn Bằng nhìn về phía cô.
Cô nói, “Anh biết không, trước đó tôi luôn tưởng rằng anh ba mươi mấy tuổi.”
“…”
Một lát sau, khi cô tưởng đề tài này đã kết thúc, Tôn Bằng thản nhiên hỏi một câu, “Có phải tôi trông hơi già không?”
Trong khi đi, ánh mắt của cô tập trung đến trên mặt anh.
Già sao?
Đường nét khuôn mặt anh rất sâu, sống mũi rất cao, xương mày hơi nhô ra, mắt một mí hẹp, mắt không lớn, nhưng đen nhánh có thần.
Anh không đẹp trai lắm, trong ngũ quan cũng không chọn ra được chỗ đặc biệt đẹp, nhưng hợp lại nhìn lại rất cân đối.
Thật ra anh có một ưu điểm, đó là da không đen, quần áo mặc tuy đã giặt đến mức rất cũ, nhưng không thể khiến người ta cảm thấy bẩn và lôi thôi.
Anh không hề già, chẳng qua là không có vẻ sáng sủa của thanh niên, anh sống biến mình thành dáng vẻ ba mươi mấy tuổi.
Trần Nham nhìn xong, trong đầu cũng phân tích xong, nhè nhẹ dời mắt.
“Nhìn kĩ cũng tàm tạm.”
Nghe thấy kết luận của cô, trong lòng Tôn Bằng hơi trầm tư, anh châm điếu thuốc, nhìn về phía bên kia đường.
Bọn họ lại lẳng lặng đi một đoạn, không nói gì.
Phiến lá khô vàng trải ra trên con đường nhựa màu xanh đen, gió lay động, quét qua mặt đường, nhè nhẹ di chuyển về phía trước.
“Tôn Bằng.”
“Ừm?”
“Tại sao anh không để Tôn Phi ở lại quê?” Đây là điều cô luôn muốn hỏi.
Trần Nham nói: “Anh ấy ở quê giao cho bố mẹ chăm sóc, anh có thể sống thoải mái hơn một chút. Tôi cảm thấy anh ấy có thể cũng sẽ sống tự do hơn một chút.”
Hôm nay cô mới biết, mỗi ngày Tôn Bằng đi ra ngoài đều sẽ khóa trái để một mình Tôn Phi ở nhà, cho nên hôm nay anh tìm Cường Tử bọn họ tới mở cửa cho cô.
Tôn Bằng nhìn con đường phía trước, phả ra một hơi khói thuốc.
“Bố mẹ tôi đã lớn tuổi rồi, không chăm sóc anh ấy được, anh ấy ở quê cũng thường xuyên bị người khác bắt nạt. Sau này ngẫm nghĩ chi bằng anh ấy sống với tôi, nên đã dẫn anh ấy ra ngoài.”
Anh nói rất bình thản rất ngắn gọn, nhưng Trần Nham nghe hiểu.
Hút xong một điếu thuốc, con đường nhìn như dài lắm cũng đã đi hết.
Anh đưa cô thẳng đến dưới lầu.
“Cô ở tầng thấp, buổi tối phải khóa kĩ cửa sổ.”
“Ừm.”
Anh ngẩng đầu nhìn lên trên, lúc cúi đầu lần nữa, một cơn gió ập tới từ sau lưng, giống như một đôi tay dịu dàng trong bóng tối, nhẹ nhàng vén hết tóc rũ trước ngực Trần Nham ra sau vai.
Dưới ánh sáng yếu ớt, đường nét khuôn mặt cô lộ ra toàn bộ, có một cảm giác thanh nhã và dịu dàng.
Thoáng khựng lại, Tôn Bằng nói: “Không đưa cô lên nữa.”
Trần Nham nói, “Ngày mai có đi tập thể dục không?”
Anh nhìn cô một cái, “Đi.”
Cô gật đầu.
“Nham Nham…” Một tiếng gọi truyền ra từ trong cầu thang, thấy bóng người đi ra, Trần Nham và Tôn Bằng đều ngẩn người.
* * * * *
Chùa Bảo Sơn nằm trên một ngọn núi trong đất liền ven sông, lịch sử gần bốn trăm năm, mấy năm trước đã được xếp là danh lam thắng cảnh quốc gia cấp 4A, cũng coi như là một danh lam thắng cảnh nổi tiếng cả nước. Trong ngoài khu danh lam thắng cảnh là hàng rong bán hương và khách du lịch, qua lại không ngớt trong làn mưa bụi vào sáng tinh mơ.
Một người phụ nữ bán hương, xách giỏ đi theo Trần Nham và Phùng Bối Bối cả một quãng đường, miệng luôn lầu bầu bằng một thứ tiếng phổ thông sứt sẹo. Phùng Bối Bối rốt cuộc thấy phiền, dứt khoát mua hương của bà ta.
Bên trong ngôi chùa gỗ xưa cao ngút trời, khách hành hương như mây.
Bất chấp cơn mưa nhỏ, Phùng Bối Bối châm lửa trước lư hương rất lâu.
Trần Nham đứng vòng ngoài của lư hương, ngẩng đầu, khói hương bay lên xung quanh dày đặc hòa lẫn vào sương trắng của ngày mưa, xen lẫn cùng tiếng tụng kinh lơ lửng giữa không trung, dường như có một luồng sức mạnh không biết tên, làm cho tinh thần người ta không hiểu sao an tĩnh lại.
Trần Nham đứng một bên, nhìn Phùng Bối Bối nhắm mắt cầu nguyện trong một đám thiện nam tín nữ, lạy ba lạy, cẩn thận dè dặt cắm hương vào lư hương.
Đối với tất cả văn hóa tôn giáo, Trần Nham đều giữ vững thái độ kính trọng nhưng không gần gũi. Cô không tin may mắn, cũng không ham muốn thần linh phù hộ, tín điều của cô chỉ có tám chữ: Ông trời đền bù cho người cần cù. (2)
(2) Nguyên văn chỉ có bốn chữ 天道酬勤, có nghĩa là ông trời sẽ dựa vào sự cố gắng và phấn đấu của mỗi người để trả công xứng đáng.
Cô muốn cái gì thì sẽ đi làm.
Trong làn mưa ẩm ướt, khuôn mặt Phùng Bối Bối vì thành kính mà vô cùng bình yên xinh đẹp.
Lần đầu tiên Trần Nham nhìn thấy cô ấy như vậy.
Thắp hương xong, bọn họ đi tâm sự trong chùa.
“Trước đây tôi vừa thấy mẹ tôi lễ Phật, tìm người coi bói gì gì đó là cảm thấy buồn cười, không ngờ con người sẽ thay đổi. Khi cô thấy dùng hết toàn bộ sức lực cũng không làm được một số chuyện, hoặc khi cần nhờ vào một chút xíu may mắn, thì mới biết Bồ Tát tốt. Có đôi lúc linh nghiệm lắm, cô thật sự có thể thử xem.”
Nói chuyện cả một đường, Trần Nham đều cảm thấy Phùng Bối Bối đang tẩy não cô.
Mưa bỗng lớn hơn, bọn họ chạy đến dưới hành lang dài tránh mưa.
Lau nước mưa trên túi xách, Phùng Bối Bối hỏi, “Trần Nham, bây giờ cô và Tiền Văn thế nào?”
Trần Nham đang lau tóc, không dừng động tác trên tay: “Sao đột nhiên nói về anh ấy vậy?”
“Nghe nói anh ta đang muốn cái vị trí tổ trưởng phụ trách khu vực mới kia. Ngày trước tôi cũng thấy anh ta không được, bây giờ xem ra hình như cũng không tệ lắm, cũng coi như tiềm lực.”
Trần Nham cười nhạt một cái, hình như không có hứng thú trò chuyện gì cả.
Phùng Bối Bối cúi người xuống, nhè nhẹ lau bùn dính trên giày cao gót da lộn.
“Được rồi, không nói anh ta nữa. Cô ở một mình, nhất định phải mở điện thoại di động đó.”
“Tối qua là hết pin, tôi cũng không để ý.”
Phùng Bối Bối thẳng người lên, “Cô ấy à, thoạt nhìn rất giỏi giang, thật ra năng lực tự lo cho cuộc sống rất kém, có thừa nhận không?”
“…”
Cô thừa nhận, hơn nữa sau khi cô sống một mình thì đặc tính này càng ngày càng rõ ràng. Có một ngày cô về đến nhà mới phát hiện, đèn nhà vệ sinh bật suốt cả một ngày.
Tối hôm qua Phùng Bối Bối gọi Trần Nham liên tục hai mươi cú điện thoại, nhưng toàn trong trạng thái tắt máy. Sợ cô xảy ra chuyện, cô ấy đến thẳng nhà cô tìm, nhưng không thấy Trần Nham ở nhà, lúc xuống lầu lại đúng lúc thấy cô và Tôn Bằng cùng đi về.
Thấy hai người đi với nhau khiến trong lòng cô ấy thoáng qua một chút cảm giác tế nhị, nhưng cô ấy không suy nghĩ nhiều. Cô ấy gật đầu với Tôn Bằng một cái, sau khi anh đi, không biết xuất phát từ tâm lý kiểu nào, cô ấy cũng không hỏi nhiều Trần Nham cái gì.
Cô ấy không lên lầu, chỉ ở trong xe trò chuyện với Trần Nham mấy câu, sau đó hẹn hôm nay cùng ra ngoài, rồi cũng vội vã đi.
Lúc đó Trần Nham không nói gì, nhưng trong lòng lại cảm động.
Phùng Bối Bối trông tùy tiện, nhưng thật ra cô ấy tinh tế, đối xử với mọi người cũng chân thật. Càng tiếp xúc sâu với cô ấy thì càng sẽ phát hiện, người khác đều lấy một mặt tốt nhất của mình ra, nhưng cô ấy lại luôn giấu mặt ấy đi. Đây là cách cô ấy tự bảo vệ mình.
Bọn họ trò chuyện thêm một lúc, Phùng Bối Bối nhận được một cú điện thoại khẩn cấp trong đài, một người l*иg tiếng xảy ra vấn đề, bảo cô ấy tới ngay lập tức. Phùng Bối Bối than phiền mấy câu, rốt cuộc biết chừng mực nên vẫn đi.
Trần Nham bị bỏ rơi một mình, nghĩ thầm tới đã tới rồi, nên tiếp tục đi loanh quanh một lúc.
Thấm thoát, bảo tháp Linh Linh, công trình cổ xưa nhất trong ngôi chùa này, đã ở trước mắt.
Dưới tường vàng ngói đỏ thấp thoáng, tòa tháp cao màu tro tràn đầy nét cổ xưa, trong cơn mưa phùn, đứng sừng sững hiu quạnh.
Bên con đường nhỏ thông đến bảo tháp trồng trúc xanh, Trần Nham đi trên đôi giày cao gót, bước chậm trên con đường lát đá. Đi đến giữa đường có một cánh cổng hình vòm, trên chóp có khắc bốn chữ màu đen.
Tâm Thiền Vũ Hoa.
Chữ “hoa” ở đuôi bị lá trúc rậm rạp che một nửa, trong mưa gió như ẩn như hiện.
Trần Nham dừng trên bậc thềm đá, ngẩng đầu nhìn bốn chữ này chăm chú, trong lòng chợt rất tĩnh lặng.
Lối đi nhỏ hẹp, khách du lịch che ô tụ năm tụ ba đi ngang qua, đều đang vội đi tới chỗ bảo tháp.
Bên cạnh truyền đến một giọng nói xa lạ, “Có nghiên cứu về thư pháp ư?”
Trần Nham nghiêng người sang, lông mày khẽ nhướng, phản ứng một chút, “Giám đốc Chu?”
Chu Tư Hồng mặc một bộ quần áo màu đậm, đeo cà vạt kẻ sọc, tóc chải hết ra sau, vóc dáng mang đậm chất tinh anh của thương nhân.
Anh ta đứng trên một bậc thềm phía dưới cô, một tay đút trong túi, nhìn bốn con chữ được đề kia, nói: “Quả thực rất có quan niệm nghệ thuật.”
“Trần Nham, lại gặp nhau rồi.” Anh ta nhìn về phía cô.
Lần trước là trong hoạt động giúp học sinh học tập hiệu quả, bọn họ vội vã đối mặt, chào hỏi từ xa.
Trương Vĩnh Sinh đứng trên một bậc thềm phía dưới nữa cười chào hỏi Trần Nham: “Phóng viên Trần, từ xa chúng tôi đã thấy cô đứng ngẩn người ở bên này, đúng là trùng hợp.”
Bọn họ một nhóm sáu, bảy người, vừa đi dạo một vòng bên trong cùng thương nhân nước ngoài. Thương nhân nước ngoài tranh thủ đến sân bay nên đi trước, mọi người liền nhân lúc hứng thú đi dạo tiếp.
Bọn họ cùng đi lên, Trương Vĩnh Sinh trò chuyện với cô vài câu về chuyện quay phim.
“Một mình cô tới đây sao?” Chu Tư Hồng hỏi cô.
Trần Nham lắc đầu, “Tới cùng Bối Bối, cô ấy vội đi làm việc vừa đi khỏi, hai người không đúng lúc lắm.”
“Vậy sao, cô ấy không nói với tôi,” Chu Tư Hồng hỏi, “Cô còn định đi dạo nữa không?”
Trần Nham: “Xem qua hết rồi, chỉ còn lại bảo tháp là chưa đi.”
Trương Vĩnh Sinh cười nói, “Đúng lúc quá, chúng tôi cũng đang định leo tháp, cùng đi đi.”
Bảo tháp Linh Linh phải thu phụ phí, mười lăm tệ một người. Hướng dẫn viên cầm tiền đi mua vé.
Một nhóm người leo một mạch lên tầng trên cùng, đều hơi thở hồng hộc.
Dưới bảo tháp bảy tầng hình bát giác, phong cảnh của ngôi chùa cổ thiền tông nghìn năm này thu hết vào tầm mắt.
Trong mưa gió, tiếng chuông vàng dưới góc mái hiên vang lanh lảnh.
Nữ hướng dẫn viên giới thiệu bằng giọng nói ngọt ngào, “Ngôi bảo tháp này cao gần ba mươi sáu mét, xây vào năm Quang Tự thứ hai mươi sáu. Hướng đông có thể nhìn thấy trời nước một màu, phía tây là Trường Giang vạn dặm.” Ngón tay cầm chai nước khoáng của cô ấy chỉ về nơi xa, “Phía nam là núi rừng, phía bắc là khu đô thị, ở đây có thể thấy toàn cảnh cả thành phố. Cho nên, bình thường mọi người dẫn bạn bè nơi khác đến chơi, địa điểm này nhất định phải đặt ở trạm then chốt cuối cùng.”
Chu Tư Hồng để hai tay trên lan can, ngắm nhìn sắc núi với hơi nước mịt mờ ở xa xa. Trong không gian chật hẹp của tòa tháp, thân hình anh ta có vẻ vô cùng tiêu sái. Nữ hướng dẫn viên đứng bên cạnh anh ta, không nhịn được liếc trộm anh ta.
Trần Nham đứng bên cửa tò mò, nhìn bóng lưng anh ta, nghĩ đến khuôn mặt thành kính trong màn mưa của Phùng Bối Bối. Trong phần thành kính đó, liệu có một phần mong ước về anh ta hay không?
Trần Nham đi đến bên lan can.
Hướng dẫn viên vẫn đang giới thiệu dạt dào tình cảm, nhưng mọi người đều đang cố hết sức cảm nhận thắng cảnh trước mắt, không ai nghe nữa.
Ngọn núi xa xa bị sương mù khóa lại, trong mưa gió, cây cối khắp núi rung rung lay động, nổi từng cơn sóng xanh biếc.
Cô lại bỗng nghĩ đến Tôn Bằng.
Lúc thấy Trương Vĩnh Sinh, cô vô thức nhìn lướt qua trong đoàn người bọn họ. Anh là tài xế riêng của Chu Tư Hồng, chắc là anh cũng tới.
Lúc này, có lẽ anh đang lặng lẽ hút thuốc trong chiếc xe ngoài cổng, buồn chán chờ bọn họ kết thúc.
Suy nghĩ khe khẽ chuyển một cái, không.
Anh sẽ không hút thuốc trong xe. Anh chỉ có thể ngậm thuốc dựa bên cửa xe, để mặc cơn mưa phùn.
Cô vứt bỏ những suy nghĩ không đâu này đi, dạo quanh tháp một vòng, chỉ cảm thấy phong cảnh vô tận, tâm trí thoải mái.
Khi mọi người xem hết toàn bộ chuẩn bị xuống tháp, Trương Vĩnh Sinh nói, “Phóng viên Trần đi ăn cùng chúng tôi nhé.”
“Không cần khách sáo, tôi còn có việc.”
“Cô hợp tác với chúng tôi mà vẫn chưa cùng ăn bữa cơm nữa. Giám đốc Chu anh xem này, việc này làm sao đây?” Trương Vĩnh Sinh cố gắng khuyên, nhờ Chu Tư Hồng giúp đỡ.
Chu Tư Hồng nhìn Trần Nham, “Đi cùng đi, ăn một bữa cơm thường thôi.”
Trần Nham lắc đầu, khách sáo từ chối, “Cảm ơn anh, lần sau đi.”
Ánh mắt Chu Tư Hồng nhìn cô chằm chằm hai giây, anh ta khẽ gật đầu, cười một tiếng, “Vậy không miễn cưỡng nữa, lần sau vậy.”
Cô đi ra khỏi sân cùng bọn họ, nhìn bọn họ đồng thời lên một chiếc xe van Toyota, nhanh chóng lao đi trong cơn mưa phùn lất phất. Cô chú ý một cái, tài xế trên xe không phải là Tôn Bằng.
Cô vẫy một chiếc xe taxi ven đường, về nhà không có một chút suy nghĩ.