anh
yên lặng làm việc của mình bên cạnh
cô, sau đó ở bên cạnh
cô
hỗ trợ nấu nước dùng để luộc sủi cảo, rồi
đi
giúp bày biện đồ ăn, giúp bóc tỏi giã hạt tiêu, cuối cùng ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh
cô, còn giúp
cô
làm nước chấm.
một
muỗng tương cà, nửa muỗng nước tương, nửa muỗng dấm,
một
chút xíu tỏi giã
nhỏ, và chút ít dầu mè.
cô
không
ăn cay, nhưng
anh
thì
có, nước chấm của
anh
luôn đỏ rực vì ớt, nước chấm là do
anh
đặc biệt làm giúp
cô,
cô
biết.
Khi
anh
đem nó đặt trước mặt
cô
thì
cô
chần chờ
một
lúc, cuối cùng vẫn gắp
một
miếng bánh sủi cảo, chấm nước tương, ăn
một
miếng.
Bàn tay to của
anh
đặt
trên
bàn
đã
nắm
nhẹ
lại thành nắm đấm, nhưng thả ra rất nhanh, sau đó
anh
mới cầm chén của mình lên, bắt đầu ăn bánh sủi cảo.
Động tác nho
nhỏ
đó làm cho lòng
cô
lại khẩn trương. Cũng là nắm tay lại, nhưng cảm xúc
không
giống nhau, khi nãy là khẩn trương, còn giờ là vui vẻ.
cô
thật
không
hiểu sao mình có thể dễ dàng dựa theo động tác tay của
anh
mà đọc lên cảm xúc của
anh
hào hứng biểu
hiện
qua đó.
Người trong Hồng Nhãn lục tục tới đây ăn trưa, chen chúc nhau ngồi đầy
một
bàn ăn, nhưng
anh
đã
giúp
cô
ngồi tách hơi xa bọn họ.
cô
không
thích ăn rau hẹ,
anh
liền lặng lẽ đem hai dĩa rau hẹ kéo đến trước mặt ăn, để bắp cải lại cho
cô.
cô
không
thích uống súp chua cay,
anh
tranh thủ lúc
không
ai để ý đem cái chén
anh
đã
uống xong đổi với chén
cô
được chia phần.
Cuối cùng cũng bị Đồ Hoan ngồi ở phía đối diện phát
hiện,
cô
ấy nhìn
cô, nhếch mày lên, cười cười.
cô
rất muốn mở miệng giải thích,
không
phải
cô
kêu
anh
đổi chén, nhưng
cô
vẫn
không
kiềm được đỏ mặt, bởi vì
cô
quả
thật
không
có ngăn cản hành động của
anh
chàng ngốc bên cạnh này.
Cơm nước xong, Khả Phi dọn lên hoa quả
đã
cắt xong,
anh
lấy miếng thơm ăn, còn lại
một
mớ kiwi
trên
dĩa,
cô
không
thích ăn mấy quả gai góc như thơm,
anh
không
thích quả mềm nhũn như kiwi.
cô
theo thói quen giúp
anh
ăn hết phần quả kiwi mới phát
hiện
mình
đã
làm cái gì.
Chẳng biết tại sao
cô
lại có cảm giác Đồ Hoan
đang
để ý
cô, bởi vì chột dạ,
cô
không
dám ngẩng đầu nhìn lại về phía Đồ Hoan, chỉ cảm thấy khuôn mặt
nhỏ
của mình
đã
nóng bừng lên,
cô
chỉ có thể vội vàng đứng dậy
đi
rửa chén.
anh
đi
theo giúp
cô
lau chén, lúc Đồ Chấn gọi
anh
đến tầng hầm cùng
anh
ấy
thì
anh
móc
một
hộp
nhỏ
chỉ nha khoa từ trong túi ra.
"anh
không
cẩn thận mua dư, em lấy dùng nè."
anh
nói
xong đem hộp chỉ nha khoa nhét vào trong tay
cô
rồi
đi,
cô
ngây ra
một
lúc,
không
kịp từ chối, chỉ có thể cầm lấy hộp chỉ nha khoa
nhỏ
kia đứng ngây ngốc.
Đó là loại chỉ
cô
hay dùng để vệ sinh răng,
không
được tiện lợi như loại chỉ nha khoa này, loại này sợi mảnh nhưng dài, lúc dùng chỉ cần kéo nó ra ngoài quấn
trên
ngón tay cái là có thể dùng để vệ sinh răng.
Hơn nữa, vẫn cùng
một
nhãn hiệu.
cô
không
nên nhận đồ của
anh, cho nên đem nó đặt
trên
kệ bếp, tiếp tục rửa chén, nhưng tầm mắt lại
không
kiềm chế được vẫn liên tục liếc tới nó, tự nhiên lại có cảm giác
không
thoải mái trong miệng, giống như
đang
có dị vật rớt trong kẽ răng.
cô
biết
thật
ra
không
có mấy, cho dù có,
cô
chờ chút nữa cũng có thể lên lầu đánh răng.
Nhưng trong phòng tắm ở đây
không
có chỉ nha khoa, đây
không
phải là đồ thiết yếu nên
cô
không
cho vào trong túi chạy nạn của mình.
Sau đó,
cô
rửa xong cái đĩa cuối cùng.
Đồ Hoan uyển chuyển bước tới.
"Cái gì đây? Sao lại có hộp chỉ nha khoa ở đây nhỉ?" Vừa
nói, Đồ Hoan liền vươn bàn tay vừa trắng vừa đẹp của mình cầm lấy hộp chỉ nha khoa, xoay người ồn ào với mọi người: "Này! Có ai quên mang hộp chỉ nha khoa
đi
không? Nếu
không
ai lên tiếng, em mang
đi
nha!"
"Là của tôi." Trong lòng
cô
hoảng hốt,
không
chút suy nghĩ,
cô
bật thốt lên đưa tay hướng về phía
cô
ấy,
nói: "Đó là của tôi."
"Đây, đồ của mình
thì
cất giữ cẩn thận nha." Đồ Hoan nhìn thấy, tay
đang
giơ cao buông ra,
nhẹ
nhàng đem hộp chỉ nha khoa thả vào lòng bàn tay
cô, nhíu mày cười khẽ, trêu chọc
nói: "Đồ tốt nếu
không
cẩn thận để lạc mất,
sẽ
bị người khác nhặt
đi
bất cứ lúc nào đấy."
Thấy nụ cười trong mắt của người con
gái
trước mặt, lúc này
cô
mới hiểu được Đồ Hoan cố ý, tám phần lúc trước
đã
nhìn thấy A Phong nhét hộp chỉ nha khoa cho
cô.
Trong chốc lát,
cô
có chút xấu hổ, cảm giác mặt đỏ tới mang tai, nhưng
cô
vẫn nắm chặt hộp chỉ nha khoa trong tay,
không
hề buông ra lần nào nữa.
Từ đó về sau,
anh
không
rủ
cô
ra ngoài nữa, nhưng
không
lúc này
thì
lúc khác
sẽ
đưa cho
cô
một
vài vật
nhỏ.
Những món này
không
phải loại gì đắt đỏ, mọi thứ lại đúng thứ
cô
đang
cần.
Như đôi tất mới tinh hoàn toàn bằng cotton,
một
cái khăn tay
nhỏ
để lau mồ hôi,
một
bánh xà phòng bằng thủ công mà
cô
thích,
một
lọ vitamin tổng hợp
cô
thường dùng,
một
bộ cắt móng tay,
một
bọc
nhỏ
dây thun buộc tóc màu đen,
anh
thậm chí còn cho
cô
một
cái lược bằng sừng trâu, lúc trước
cô
không
kịp mang theo cái lược sừng trâu hay dùng, cho nên chỉ có thể tùy tiện mua
một
cái lược nhựa dùng tạm.
Người đàn ông này biết
rõ
tất cả những sở thích
nhỏ
cổ quái của
cô.
cô
từng bị bắt buộc sống như người rừng, sau khi sống trong rừng mưa nhiều năm như vậy,
cô
duy trì sở thích sạch
sẽ, khô thoáng, ngay ngắn chỉnh tề, thích cảm giác mình như
một
con người bình thường mà
không
phải là như người nguyên thủy sống trong rừng rậm.
Đôi tất sạch làm cho
cô
có cảm giác rất văn minh, khăn tay có thể giúp
cô
lau mồ hôi ngay lập tức, cả người đầy mồ hôi có khi
sẽ
gợi cho
cô
cảm giác sợ hãi khi còn trong trò chơi, xà phòng làm thủ công làm
cô
cảm thấy
nhẹ
nhàng khoan khoái lại sạch
sẽ, viên vitamin tổng hợp làm
cô
cảm thấy cơ thể mình
sẽ
mạnh khỏe
không
dễ sinh bệnh, bộ bấm móng tay có thể đảm bảo
cô
không
để móng tay quá lâu, móng tay ngắn
sẽ
không
gây trở ngại khi
cô
đánh nhau hay chạy trốn, dây thun dùng để buộc tóc lại, cũng để cho lúc
cô
chảy mồ hôi
thì
không
bị cảm giác tóc dính vào
trên
cổ, cảm giác đó rất khó chịu, còn cái lược sừng trâu sờ vào thấy rất thoải mái,
cô
nói
không
đi
làm
thì
không
cần sửa soạn, nhưng
cô
thích cảm giác thoải mái sau khi
đã
chải đầu xong.
Đúng vậy,
cô
luôn thích cảm giác khô ráo, thích dùng cùng
một
loại nhãn hiệu, thích làm những chuyện như vậy mỗi ngày.
Mà
anh
biết rất
rõ
ràng chút tật xấu này của
cô.
anh
cũng
không
cưỡng ép
cô
cầm lấy, chỉ lúc gặp
cô
hoặc khi luyện tập xong,
anh
từ trong túi móc ra cho
cô
một
cách tùy ý.
cô
không
nên cổ vũ
anh, nhưng
không
có cách nào
không
động lòng vì những hành động và việc làm của
anh
được.
cô
chưa bao giờ biết,
thì
ra
anh
vẫn luôn quan tâm, hiểu tật xấu và thói quen cổ quái của
cô. Thậm chí ngay cả nhãn hiệu mà
cô
thích là gì
anh
cũng nhớ, chưa có lần nào mua nhầm.
Lần nào
cô
cũng muốn từ chối, nhưng lần nào cũng đều
không
làm được.
Đây là tấm lòng của
anh, tình cảm của
anh
đối với
cô
từ khi
anh
ở cùng với
cô
hơn
một
ngàn ba trăm ngày kia tích cóp lại từng chút từng chút. Cứ thế
cô
trở nên
không
thể cự tuyệt những vật
nhỏ
anh
đưa, cứ như vậy lớp phòng vệ kiên cường vừa dày vừa nặng trong lòng
cô
dần dần bị
anh
làm mòn dần.
cô
không
muốn để
anh
tới gần mình,
không
muốn
anh
theo đuổi
cô, nhưng cũng
không
từ chối
anh
được.
Ở sâu tận đáy lòng
cô, khát vọng được ở bên
anh
như thế
thì
cô
làm sao có từ chối
anh
từ xa ngàn dặm đây?
Và dần dần, phòng của
cô
chậm rãi bị những vật
nhỏ
thực dụng như vậy chiếm lấy...