Nhưng là, từng giây trôi qua, hơn mười bốn tiếng giảm xuống thành mười ba, rồi thành mười, sau đó còn tám tiếng, sáu tiếng...
Bầu trời chậm rã tối
đi.
Mọi người sắp bắt đầu tan tầm,
cô
không
tự chủ đến gần cửa sổ, ngồi thẳng lên, tay nắm lấy chiếc di động được lấy ra từ trưa, bàn tay
cô
ướt đẫm mồ hôi,
không
biết rốt cuộc mình muốn làm cái gì, đúng năm giờ,
cô
ấn xuống nút nguồn của điện thoại di động.
Điện thoại năm ngày
không
mở, màn hình dần sáng lên,
hiện
lên thông báo
một
trăm cuộc gọi nhờ, trung bình qua mấy tiếng
sẽ
lại có
một
lần.
anh
gọi.
Cố định, quy luật, kiên trì, cứ qua
một
tiếng, nhất định
sẽ
gọi
một
lần.
Dường như
anh
biết
cô
không
vứt chiếc di động này
đi, giống như hiểu được
cô
nhất định
sẽ
giữ lại nó, hốc mắt
cô
không
khống chế được nóng lên.
Ba ngày trước,
anh
bắt đầu gửi tin nhắn cho
cô.
cô
biết
cô
không
nên xem, nhưng
cô
vẫn muốn nhìn,
cô
muốn biết
anh
nói
gì,
anh
có khỏe
không,
anh
có ghét
cô
hay
không?
cô
nín thở, mở tin nhắn ra, trong đó chỉ có
một
dòng chữ.
Vợ à, em
đã
ngủ chưa?
Chỉ có
một
câu
nói
này,
không
hơn.
cô
còn tưởng mình nhìn lầm,
không
nhịn được kiểm tra rồi
một
chút thời gian cùng viết kì, đó là
hắn
ba ngày trước truyền
không
sai.
cô
hoảng hốt kiểm tra tin nhắn tiếp theo.
Trời sáng rồi,
anh
đói bụng quá.
Chỉ vỏn vẹn
một
câu như thế.
không
có hoang mang phẫn nộ,
không
có
không
hiểu trách cứ,
không
luân phiên chất vấn.
cô
kéo xuống xem tiếp, phát
hiện
các tin nhắn của
anh
đều rất đơn giản, giống như chưa có chuyện gì xảy ra vậy, giống như người rời khỏi là
anh,
không
phải
cô, giống như
cô
mới
đi
công tác ở nơi khác.
Hôm nay nóng qua, chỗ em thế nào?
Trong nháy mắt,
cô
cho rằng
anh
điên rồi, bởi vì quá tức giận mà thần trí
không
rõ, nhưng
cô
vẫn
không
nhịn được xem tiếp.
Vợ à, em biết phần mềm gián điệp
không?
cô
biết, nhưng điện thoại của
anh
lỗi thời,
không
phải điện thoại thông minh,
không
thể cài đặt phần mềm ấy.
Tiểu Phì
nói
anh
nên cài đặt lại máy, sau đó em xem qua tin tức nào
anh
cũng
sẽ
biết.
Ai là Tiểu Phì?
Dường như nghe thấy nghi vấn trong lòng
cô, tin nhắn tiếp theo trả lời câu hỏi của
cô.
Tiểu Phì là tình nhân bên ngoài của
anh.
Trong lòng
cô
đau thắt lại, lại nhìn đến dòng chữ tiếp theo.
Gạt em thôi,
cô
ta
không
phải là người phụ nữ của
anh, em mới là.
cô
khẽ cắn môi, nước mắt tràn đầy hốc mắt,
cô
đọc tin nhắn tiếp theo của
anh, bên trong chỉ có ba chữ,
anh
lặp lại.
Em mới là.
Cổ họng
cô
ngẹn lại, ngực thắt lại,
không
tự chủ xem tin nhắn tiếp theo, sau đó lại
một
tin, rồi lại
một
tin.
anh
không
thích phần mềm kia,
anh
thích điện thoại đời cũ, điện thoại thông minh
thật
phiền phức ——
anh
đem ảnh chụp của em làm hình nền, hóa ra điện thoại của
anh
cũng làm thế được.
Tối rồi, em
đã
ăn cơm chưa?
Tiểu Phì nấu vịt hầm dưa chua cho
anh
ăn, nhưng em nấu có vẻ ngon hơn.
Giống như ngoại trừ dưa chua và gừng còn có
một
vị gì khác, là cái gì vậy?
Trời
đã
sáng,
anh
không
ngủ được, em
thì
sao?
anh
trở lại công trường làm việc, em
đang
ở đâu?
Em hãy phóng đạn tín hiệu
đi,
anh
sẽ
giống Batman lập tức tới bên em.
Thôi em vẫn
không
nên đốt đạn tín hiệu,
anh
sợ em
sẽ
làm mình bị thương.
Gió lớn quá, nghe
nói
sắp có bão, em có tìm được nơi nghỉ ngơi chưa?
không
đúng, chỗ
anh
có thể giữ lại em.
Tin nhắn của
anh
liên tiếp, xen lẫn
một
vài cuộc gọi nhỡ, dường như mấy ngày nay,
anh
cũng
không
ngủ, luôn luôn tỉnh, lo lắng tới
cô.
Sau đó,
cô
nhìn tin nhắn thứ hai từ dưới lên, hô hấp nhất thời ngừng lại.
Vợ à,
anh
nhớ em.
Người đàn ông kia cho tới bây giờ chưa từng trực tiếp
nói
qua những lời này.
cô
ấn xuống tin nhắn thứ nhất.
Rất nhớ em.
cô
đau lòng đến
không
thở nổi, nước mắt trào ra, từng giọt từng giọt rơi lên màn hình.
Đột nhiên di động rung lên,
một
tin nhắn bỗng nhiên truyền tới.
Cả người
cô
run lên, thiếu chút
không
cầm được nó.
Rất nhớ em.
Tưởng niệm mãnh liệt mênh mông, như thủy triều dâng lên, làm cho nước mắt
cô
rơi như mưa.
Di động lại rung lên, hơn nữa còn vang lên tiếng nhạc chuông,
anh
gọi điện thoại tới.
cô
biết
hiện
giờ có rất nhiều người trong xe buýt tò mò nhìn
cô, cũng biết
anh
ở ngay đầu điện thoại bên kia, chỉ cần tiếp cuộc gọi liền lập tức nghe được giọng
nói
của
anh, nhưng
cô
không
dám tiếp, cũng
không
cách nào từ chối nó, chỉ có thể lệ rơi đầy mặt nhìn chằm chằm nó.
cô
rất nhớ
hắn, cũng rất muốn
anh, rất muốn rất muốn, nhớ tới mức cơ hồ có thể ngửi được hương vị
trên
người
anh, dường như có thể cảm giác được
anh
ở ngay bên cạnh
cô.
Nắm chặt di động,
cô
cắn môi, im lặng khóc.
Mặc dù mũ lưỡi trai che khuất mặt
cô, mọi người cũng có thể từ đầu vai khẽ run của
cô, cùng chuỗi nước mắt từng hạt từng hạt rơi xuông, nhìn ra được
cô
đang
khóc thút thít.
Có lẽ bởi vì như thế,
không
ai mở miệng muốn
cô
nhận điện thoại.
Sau đó, tiếng chuông ngừng bặt,
không
biết từ khi nào
một
người đàn ông ngồi xuống cạnh
cô, từ trong túi lấy ra
một
chiếc khăn tay, đưa cho
cô.
Cái khăn tay kia có chút quen thuộc, bàn tay to lớn đầy vết chai kia cũng rất quen thuộc, càng quen thuộc hơn là chiếc nhẫn bạc đơn giản ở ngón áp út của người đàn ông kia.
Cả người
cô
cứng đờ, giương mắt lên nhìn
anh.
Nhất thời,
cô
còn tưởng đây là ảo giác, nhưng
anh
đang
ở đây, ngồi bên cạnh
cô, mặc chiếc áo ẩm ướt T-shirt đẫm mồ hôi, quần bò
đã
phai màu, rũ mắt nhìn
cô.
cô
không
có đưa tay tiếp khăn tay
anh
đưa cho
cô, chỉ khϊếp sợ trừng mắt trước hình ảnh người đàn ông trở nên mờ hồ vì nước mắt của
cô.
Điều đó
không
có khả năng,
anh
không
có khả năng ở trong này, nhưng
anh
đang
thực
sự
ở đây,
cô
thậm chí có thể ngửi được mùi mồ hôi
trên
người
anh, cảm nhận được nhiệt độ từ cánh tay
anh
truyền vào
cô.
Thấy
cô
bất động,
anh
dứt khoát trực tiếp dùng khăn tay giúp
cô
lau nước mắt.
Động tác này, làm cho
cô
đột nhiên tỉnh lại,
cô
không
rõ
lắm vì sao
anh
có thể xuất
hiện
ở đây, nhưng
anh
đã
xuất
hiện,
sự
thật
này làm
cô
thất kinh,
cô
dường như muốn lập tức nhảy dựng lên, lại chạy trốn.
Nhưng đôi chân dài của
anh
chặn lại lối
đi, nếu
anh
không
cho phép,
cô
khó có thể rời khỏi chỗ này, trừ phi
cô
muốn từ cửa kính xe chui ra. Như là nhìn thấy ý nghĩ trong lòng của
cô, sau
một
giây
anh
đã
mở miệng.
"Nếu em muốn xuống xe, chỉ cần mở miệng là tốt rồi."
cô
không
tin lời
anh
nói
là
thật, nhưng
cô
vẫn trực tiếp mở miệng
nói.
"Em muốn xuống xe."
Để
cô
ngoài ý muốn là,
anh
sảng khoái đứng lên, đứng ra
một
bên
trên
hành lang, tạo vị trí cho
cô
đi
ra.
cô
vội vàng lau nước mắt
trên
mặt, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi,
đi
về phía cửa xe.
đang
thời điểm tan tầm,
trên
xe người rất đông, xe bus cũng vẫn
đang
di động,
cô
thật
vất vả
đi
xuống tới cạnh cửa xa,
rõ
ràng biết
anh
đi
theo nàng, đứng ở ngay phía sau
cô.
cô
nắm chặt lan can cạnh cửa xe,
không
quay đầu lại.
anh
cũng
không
nói
chuyện, chỉ im lặng đứng sau lưng
cô.
Trái tim
cô
đau đớn, nhịp đập tăng nhanh.
cô
không
biết rốt cuộc
anh
muốn làm cái gì,
không
biết
anh
rốt cuộc
đang
nghĩ cái gì, chỉ biết rằng riêng việc
anh
dựa gần vào
cô
như vậy cũng đủ để làm
cô
sắp phát điên.
một
mặt
cô
muốn đối diện với
anh
gào to,
thật
hung dữ đuổi
anh
đi, mặt khác
cô
thầm nghĩ muốn xoay người lao vào vòng tay của
anh, ôm lấy
anh
thật
chặt.
Đúng lúc này, lái xe
không
biết vì tránh cái gì, đột nhiên phanh gấp, bởi vì tâm tình hoảng loạn,
cô
không
chú ý, mất
đi
thăng bằng,
anh
kịp thời vươn tay nắm lấy eo
cô, đem
cô
kéo vào trong lòng, ổn định lại
cô.
Nhất thời,
cô
không
thể nhúc nhích.
Lái xe lớn tiếng mắng mỏ, lại tiếp tục lái xe.
cô
có thể
rõ
ràng cảm giác được của nhiệt độ cơ thể cùng nhịp tim của
anh, còn có hương vị mồ hôi của
anh, người đàn ông này
thật
sự
thối chết
đi, nhưng
cô
lại rất muốn vùi mặt vào trong lòng
anh.
Trong nháy mắt,
cô
suýt nữa
thì
đã
làm như vậy, nước mắt lại dâng lên trong hốc mắt.
cô
nín thở, buộc chính mình đẩy
anh
ra, xoay người
đi
tới cửa xe buýt, khi xe dừng lại,
cô
là người trước tiên vội vàng xuống xe.
Người đàn ông kia nhắm mắt theo đuôi
cô.
cô
len lách giữa đám người, tìm cách bỏ chạy, có lẽ khí lực của
cô
không
lớn bằng
anh, nhưng
cô
biết cách chạy trốn,
cô
không
thể ở cùng với
anh,
cô
là
một
con mồi chết tiệt, nếu để những người đó phát
hiện
cô
còn để ý
anh, tuyệt đối
sẽ
lấy
anh
ra làm mồi nhử để đối phó với
cô.
cô
giống như
một
con thỏ len lỏi qua những con phố đông nghịt người, ở
trên
vỉa hè chạy vội, thậm chí cố ý đánh rớt bảng hiệu màu đen của chủ quán ven đường, ở đèn đỏ trước
một
giây mới chạy lên đường dành cho người
đi
bộ, vọt qua phố đối diện.
cô
đi
qua đường cái, rẽ vào ngõ
nhỏ, chạy vội về phía phố dưới đất, lại từ
một
cửa khác
đi
ra.
cô
không
ngừng chạy, dùng mọi biện pháp để rời xa
anh, so với lúc chạy trốn thợ săn còn nhanh hơn.
Nhưng bất luận
cô
làm như thế nào, người đàn ông kia luôn có thể tìm được
cô,
đi
theo
cô.
Sau
một
hồi,
cô
chạy qua đường thoát hiểm,
không
thấy
anh
theo kịp, còn tưởng rốt cuộc
đã
cắt đuôi được
anh, vừa quay đầu lại
đã
thấy
anh
đã
đứng ở trước đầu ngõ.
cô
vừa vội vừa tức, xoay người lại chạy.
anh
thoải mái đuổi kịp, thậm chí
không
có ý đồ ngăn cản
cô.