Nhận ra điều này,
cô
lập tức xoay người, lao ra khỏi cửa sổ, khi
cô
vừa chạy tới đầu ngõ, phía sau liền truyền đến tiếng nổ mạnh, lực nổ nặng nề đánh bay
cô
ra đường cái,
cô
không
cố chống lại, chỉ thuận thế lăn
một
vòng, thiếu chút nữa
thì
bị
một
chiếc xe taxi đâm vào,
cô
lại vội vã lăn
một
vòng, mới miễn cưỡng né được.
Người lái xe taxi vội vã đạp phanh, ở
một
khoảng cách
không
xa
thì
dừng lại, hổn hển nhô đầu ra chửi ầm lên,
cô
không
có dừng lại, muốn đứng lên rồi tiếp tục chạy.
Vụ nổ ngoài ý muốn này
đã
giúp
cô
khẳng định bọn chúng là thợ săn cấp hai, điều này đại biểu cho việc bọn chúng cao cấp hơn những kẻ
cô
đã
gặp tối qua, bọn chúng lợi dụng khoa học kỹ thuật, có thể dùng vệ tinh cùng máy cảm ứng nhiệt để truy tìm
cô.
cô
căm hận việc bản thân lại
một
lần nữa trở thành con mồi trong trò chơi, nhưng nơi này là thành phố,
không
phải rừng rậm, nơi này
không
chỉ có
một
mình
cô.
cô
chạy vội đến phía sau
một
tòa nhà để sửa soạn, từ trong túi lấy ra
một
chiếc mũ lưỡi trai và áo khoác màu trắng đến chói mắt, quay đầu kiểm tra phía sau, mượn tòa nhà che giấu chính mình để rời
đi, mỗi khi phải
đi
ra khoảng trống,
cô
buộc bản thân mình thả chậm tốc độ.
Từ lâu
cô
đã
lĩnh ngộ ra
một
điều, bí quyết đào thoát quan trọng nhất là —— càng vội càng phải chậm.
cô
không
biết ai là thợ săn, nhưng hiển nhiên bọn chúng điều biết
cô, mỗi người chắc chắn đều có ảnh chụp cùng tư liệu của
cô.
cô
là con mồi, gϊếŧ
cô
là chuyện có thể làm được.
Trời mau sáng, người
trên
đường rất ít, nhưng mỗi khi có người tới gần,
cô
đều
không
nhịn được muốn công kích đối phương hoặc xoay người chạy trốn.
Xe cứu hỏa gào thét
đi
qua, dừng ở trước ngõ phát sinh vụ nổ.
cô
đứng ở phía đối diện, cố ý dừng lại 3 phút trọng điểm dài dằng dặc, sau đó mới
không
nhanh
không
chậm tiến về phía trước, rẽ vào
một
ngõ
nhỏ,
đi
đến
một
chỗ khuất, tìm
một
cửa hàng bán mỳ
đã
mở ngồi xuống, kêu
một
bát mỳ, cố ý đưa lưng về phía ngõ
nhỏ, bắt đầu ăn mỳ.
Tuy rằng
cô
không
nuốt nổi,
cô
vẫn từng ngụm ăn bát mỳ.
Mặt trời lên cao, người người từ các ngõ ngách tuôn ra, đột nhiên
cô
cảm giác có
một
thợ săn
đi
về phía mình.
cô
không
quay lại nhìn, nhưng
cô
biết người nọ chính là thợ săn,
hắn
có
một
loại thợ săn hương vị, cái loại như hổ rình mồi cơn khát, giống như dã thú bị bỏ đói nhiều năm đột nhiên được thả ra ngoài đường.
Tay nắm đũa của
cô
không
nhịn được run lên,
cô
vận dụng hết sức lực bảo trì
sự
bình tĩnh của bản thân, thả lỏng ăn mỳ,
không
thể lộ ra dấu vết sợ hãi,
không
thể lộ ra vẻ ngoài sợ hãi.
Nhóm thợ săn luôn có thể nhận ra
sự
sỡ hãi đó, tựa như con mồi luôn có thể phát
hiện
ra thợ săn.
Điều thiết yếu để tránh khỏi thợ săn, chính là được sợ, phải hòa mình vào bối cảnh, phải trở thành
một
sự
tồn tại hiển nhiên.
cô
buộc chính mình thả lỏng, nghĩ đến A Phong, tượng tượng
anh
đang
ngồi bên cạnh
cô, cùng nhau ăn mỳ.
cô
cùng A Phong rất ít khi ăn cơm ngoài, nhưng thỉnh thoảng vẫn
đi
ăn,
anh
thích ăn ở
một
cửa hàng gần nhà,
anh
sẽ
gọi
một
chút đuôi và lưỡi lợn, đậu hũ dầm tương, kết hợp với gừng thái sợi,
cô
sẽ
kêu
một
đĩa rau xanh, ăn vài miếng cho có lệ, rồi để
anh
xử lý chỗ còn lại, ngay cả nước uống của
cô
anh
cũng uống nốt giùm.
Trong lúc hoảng hốt,
cô
cơ hồ thấy
anh
vươn bàn tay to, cầm lấy bàn tay run run của
cô.
một
giây ấy,
cô
ngừng run rẩy.
Tên thợ săn kia cũng
không
chú ý nhiều tới những người ăn mỳ ven đường, chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua
cô
một
cái rồi
đi
mất.
cô
tiếp tục ăn, buộc chính mình ăn hết bát mỳ rồi mới trả tiền rời
đi.
Vài phút sau, trong toilet ở xe điện ngầm,
cô
nôn ra hết tất cả những thứ mới cho vào bụng.
Ngày hè nắng hè chói chang.
Từ năm ngày trước gặp chuyện
không
may
cô
chưa ngủ ngon được lần nào, thân thể bởi vì
không
được nghỉ ngơi đầy đủ càng thêm đau đớn,
cô
cơ hồ
đã
quên loại cảm giác khó chịu tới mức nào.
Nhưng kể cả mệt mỏi,
cô
biết mình vẫn phải tiếp tục di động,
không
thể ở
một
chỗ quá lâu.
Ở trong thành phố, phụ nữ
một
thân
một
mình giữa ban đêm càng khiến người ta chú ý hơn so với ban ngày, buổi sáng
cô
có thể xen kẽ vào giữa dòng người, che giấu hành tung, nhưng đến lúc tối
cô
nhất định phải tìm được chỗ để trốn.
cô
biết mình phải rời khỏi nơi này, có lẽ đến Hongkong hoặc Đông Nam Á, hoặc Nhật Bản.
Để phòng ngừa,
cô
có chuẩn bị hai thân phận giả,
cô
đã
nghĩ tới dùng
một
thân phận giả lên máy bay rời
đi, nhưng
cô
lại lo lắng người làm giấy tờ giả giúp
cô
đã
bị tìm ra,
cô
nghĩ thử liên lạc với người đó, nhưng rất nhanh liền phủ nhận chủ ý ấy, điện thoại của đối phương có thể bị nghe lén.
Dù sao truy tìm nguyên nhân cũng
không
có ích gì,
hiện
tại
cô
chỉ có thể tiếp tục tiến lên phía trước.
Tuy
đã
qua năm ngày, vết thương
trên
mặt
cô
vẫn chưa khỏi hẳn, mặc dù
cô
đã
dùng đồ trang điểm che lại, nhưng dấu vết ẩu đả vẫn
rõ
ràng như cũ, kết quả là,
cô
chỉ có thể đội mũ lưỡi trai, may mắn
hiện
tại là mùa hè, đội mũ che nắng cũng
không
có gì kỳ lạ.
Nơi này luật
sự
dụng súng có nhiều hạn chế,
cô
không
thể dễ dàng bổ sung đạn dược, lại
nói, có lẽ người lúc trước bán súng cho
cô
có thể là lấy từ nguồn nhập cư trái phép.
cô
tìm
một
quán cà phê Internet, rồi lên mạng liên lạc với đối phương.
Người giao dịch
trên
chợ đen
không
dễ tín nhiệm người khác, nhưng chỉ cần có tiền
thì
ma quỷ cũng sai khiến được, đạo lý này bất luận nơi nào cũng đúng.
không
lâu sau, đối phương thông báo cho
cô
thời gian cùng địa điểm hẹn.
trên
đường
đi,
cô
cảm giác miệng đắng lưỡi khô, tuy rằng có mua nước uống, nhưng vẫn
không
thể hoàn toàn cảm thấy khỏe.
Mười
một
giờ tối,
cô
đến nơi
đã
hẹn với đối phương.
Còn mười bốn tiếng nữa.
cô
nên tìm
một
nơi để nghỉ ngơi, có lẽ ăn chút gì đó.
Suy nghĩ này làm
cô
thấy cơn buồn nôn dâng lên,
cô
bước nhanh vào toilet của
một
tiệm thức ăn nhanh, xoay người hướng bồn cầu nôn khan.
Đên khi
cô
ngừng nôn khan, toàn thân
đã
thấm đẫm mồ hôi lạnh dựa vào bồn cầu,
cô
hoài nghi bản thân chưa lên tàu
đã
nôn như vậy,
thì
làm sao có thể vượt qua thời gian ở
trên
tàu.
cô
run rẩy đưa tay lau
đi
khóe miệng, cảm thấy chỉ muốn dành toàn bộ thời gian còn lại trong toilet, nhưng bên ngoài
đã
có người gõ cửa.
Hít thở sâu,
cô
mở cửa, cúi đầu vòng qua
cô
gái
vội vã
đi
vào toilet, ở bồn rửa tay súc miệng, lấy nước rửa mặt sạch.
Còn hơn mười bốn giờ,
cô
phải nghĩ biện pháp vượt qua mười bốn giờ này.
cô
ra khỏi tiệm ăn nhanh, khoác túi xách
đi
về phía trước, ngay từ đầu
cô
kỳ thực
không
biết chính mình muốn
đi
đâu, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô,
cô
mua nước khoáng uống, nhưng
không
cách nào cảm thấy tốt hơn được.
cô
hoa mắt chóng mặt, mồ hôi như tắm bước
trên
đường, chập choạng lắc lư
đi
về phía trước.
cô
cần tìm
một
chỗ ngồi xuống, trốn
đi, nghỉ ngơi, thợ săn ban ngày cũng
sẽ
xuất
hiện, đối với người chơi mà
nói, chết
một
người, hay chết
một
trăm, cũng như nhau cả, thế giới này chỉ cần có tiền, cái gì cũng có thể xóa bỏ.
cô
cảm thấy choáng váng, thiếu chút nữa ngã vấp vào vỉa hè,
cô
phải tiếp tục
đi,
cô
suy yếu nghĩ.
Chờ
cô
tỉnh táo lại,
cô
nhận ra mình đứng trước trạm xe buýt,
một
chiếc xe bus chậm rãi chạy đến,
cô
nhận ra số xe ấy, chiếc này xe này
sẽ
đi
qua công trường của
anh.
Điều này
thật
ngu ngốc.
cô
không
nên làm như vậy, nhưng
cô
muốn gặp
anh, rất muốn được nhìn thấy
anh, trước khi rời
đi
được nhìn thấy
anh
một
lần nữa, chỉ liếc mắt
một
cái là đủ rồi.
Xe bus dừng lại trước mặt
cô, mở cửa,
không
khí lạnh trong xe tràn ra ngoài, giống mời gọi
cô
bước vào.
Giống như
đang
mộng du,
cô
đi
tới, ở hàng ghế thứ hai từ cuối lên ngồi xuống.
Xe bus chạy về phía trước, dừng lại rồi lại
đi
tiếp,
không
biết qua bao lâu,
cô
nhìn thấy tòa nhà
đang
thi công, thấy cần cẩu
anh
thường làm việc
trên, còn có phòng thao tác nho
nhỏ
kia nữa.
cô
kỳ thực
không
biết
anh
có
đang
ở
trên
đó hay
không,
không
chừng
anh
căn bản
không
có
đi
làm,
cô
đốt
đi
tài sản của
anh, tất cả những thứ
cô
từng giúp
anh
chọn lựa.
Nhưng đời người vẫn
sẽ
tiếp tục,
không
phải sao?
Thời điểm này, trừ bỏ
đi
làm, đến công tác,
anh
còn có thể làm cái gì?
cô
hy vọng người làm việc ở bên
trên
là
anh.
Xe bus ở trước công trường ngừng lại,
cô
không
có xuống xe, chỉ để cho xe chở
cô
đi. Xe
đi
một
vòng, về tới bến xe,
cô
xuống xe, đợi
một
khác chuyến xe khác, lại ngồi lên. Xe bus tiến về phía trước,
đi
vòng qua cả nửa thành phố, lại tới gần tòa nhà kia,
cô
nhìn trục thấp đến gần, lại xem nó rời xa.
cô
tám phần là điên rồi, nhưng
cô
không
thể khống chế bản thân.
cô
ở
một
chỗ khác xuống xe,
đi
đến đối diện, lại ngồi lên
một
chuyến xe khác hướng tới công trường của
anh.
cô
lặp
đi
lặp lại hành động này,
một
điều vô nghĩa,
cô
không
nhìn thấy
anh,
không
có khả năng thấy được, nhưng
cô
cuộn mình lại trong
không
khí lạnh buốt của xe buýt, lại
một
lần nữa để xe chở
cô
tới gần, rồi lại rời
đi.
sẽ
không
có vấn đề gì,
cô
sẽ
không
xuống xe ở địa điểm ấy.
Dù sao cũng
không
có ai biết, dù sao cũng
không
có ai hiểu được, hơn nữa
cô
đang
di chuyển, vẫn luôn di chuyển,
cô
không
có dừng lại,
không
có phá
đi
quy luật đào thoát.
cô
không
có.
*Mới thi final xong, nản quá...Từ từ rồi post tiếp nha. Đọc đến đây thấy xót xa cho Hoài An quá