Chương 6-2

Giống như hôm nay,



vừa mới chạy bộ về, còn chưa kịp

nói

chuyện,

anh

đã

đem



áp lên

trên

cửa, cởi chiếc áo T-shirt đẫm mồ hôi của

cô, cúi đầu cách nội y ẩm ướt của



ngậm lấy núʍ ѵú đứng thẳng bị áo ngực chèn ép của

cô.

"Đợi chút... Em... Còn chưa có... Tắm rửa..."

Hoài An co rúm lại run run, thanh

âm

nghẹn dần, đồng tử màu đen khuếch tán, tim đập càng ngày càng mau.

anh

đưa ngón tay đến trước hạ thân



vuốt ve, cảm giác được



đã

ướt đẫm, liền đem quần thể thao cùng qυầи ɭóŧ của



kéo xuống tới đùi,

một

bên mυ"ŧ hôn tai

cô,

thì

thầm bên tai

cô: "anh

cũng chưa tắm, nhưng

anh

thích em giống

anh, toàn thân ướt đẫm mồ hôi..."

nói

xong,

anh

hướng lên

trên

thẳng tiến, liếʍ cổ của

cô, khan khàn

nói: "anh

thích hương vị của em, thích em vừa ẩm lại vừa nóng..."

Từng câu từng chữ này, làm cho tai



nóng lên, trong lòng kinh hoảng, thân thể càng thêm ướŧ áŧ.

"Thích em ướt đẫm mồ hôi, gắt gao bọc lấy

anh..."

anh

trở lại bên môi

cô, mυ"ŧ hôn, cắn cắn, tựa trán vào trán

cô.

"Giống như

anh..."

anh

lui ra phía sau, rồi đột ngột đâm mạnh

một

cái.

"Nên là như vậy... rất gợϊ ȶìиᏂ..."

Lời

nói

trực tiếp như thế, làm cho



mặt đỏ tai hồng, nhưng

không

cách nào cãi lại,



quả

thật

cần

anh, cũng quả

thật

nhiệt tình

yêu

thương thân thể của

anh,



trước kia

không

phải như thế,

không

ham thích nam sắc như vậy, nhưng người đàn ông này cải biến rất nhiều thứ.

Có đôi khi, chỉ nhìn

anh

thôi, cũng khiến cho



xuân tâm nhộn nhạo.

Khi



động tình,

anh

tựa hồ có thể dễ dàng phát

hiện, trước kia

anh

luôn tận lực phối hợp với quy củ của

cô, mang



trở lại giường mới bắt đầu làʍ t̠ìиɦ, nhưng gần đây, chỉ cần

anh

phát

hiện



suy nghĩ đến cái kia, mặc kệ là ở phòng tắm, salông, hoặc

trên

bàn cơm,

anh

sẽ

đều hành động theo bản năng.

Cho nên có lẽ hai người thời gian này giống như hai con thỏ

đang

động dục,

không

thể đồ thừa hết mọi thứ cho

anh

——

anh

đẩy nhanh tốc độ, làm cho



mất

đi

khả năng suy nghĩ, chỉ có thể gắt gao bám lấy

anh, dưới

sự

tấn công cuồng nhiệt dũng mãnh của

anh, run run cùng

anh

đạt tới cao trào.

A Phong đem mặt giấu trong hốc gáy ẩm nóng của

cô, cảm giác mạch đập dồn dập của

cô,

anh

há miệng hôn lên động mạch cổ của

cô, cơ hồ hận

không

thể

một

ngụm đem



nuốt vào.

Mỗi lần làʍ t̠ìиɦ với

cô,

anh

đều cảm thấy mình như

một

người nghiện thuốc, tuy rằng có thể đạt được kɧoáı ©ảʍ ngắn ngủi, nhưng lại muốn càng nhiều hơn nũa, luôn luôn cảm thấy

không

đủ.

Sau đó,

anh

mới thấu hiểu,cái

anh

cần

không

chỉ có hôn nhân,

một

người vợ, hay là



sinh con cho

anh,

anh

muốn càng nhiều, muốn có được từ



càng nhiều.

anh

muốn mọi thứ của

cô, muốn



cam tâm tình nguyện cho

anh, thân thể, ý nghĩ, tình cảm, lý trí, tín nhiệm, thậm chí hỉ nộ ái ố,

yêu

hận căm ghét si, còn có tâm.

anh

không

muốn



giữ lại

một

chút nào cả, đem tất cả mọi thứ, đều cho

anh.

Toàn bộ cho

anh.

anh

ngẩng đầu, ngắm người phụ nữ bé

nhỏ

trước mắt, đôi mắt mơ màng, cánh môi ướŧ áŧ, khuôn mặt đỏ bừng cùng gò má ửng hồng giống như vừa uống rượu, chiếc mũi khéo léo được phủ

một

lớp mồ hôi mỏng,

một

mặt ngượng ngùng mê mang thở phì phò, hoang mang nhìn

anh, giống như

không



chuyện gì

đã

xảy ra.

không



cũng tốt,

anh

không

muốn



có phòng bị với mình.

anh

muốn



trở nên giống

anh,

không

cần hơn so với

anh, nhưng ít nhất phải giống với bản thân.

Dù thế nào cũng phải giống như

anh.

Vỗ về mặt

cô, đôi môi của

cô,

anh

cúi đầu ôn nhu hôn môi

cô, sau đó ôm lấy



vợ bé bỏng, quật cường, lại

không

biết mê hoặc

anh

như thế nào vào phòng phòng tắm, đem chính mình cùng



tẩy rửa sạch

sẽ.

Tắm rửa xong, sấy khô tóc,



trở nên vạn phần sạch

sẽ,

nhẹ

nhàng khoan khoái, lấy chiếc áo T-shirt rộng cùng quần đùi làm đồ ngủ, sau đó dùng cặp tóc buộc tóc lại cho chỉnh tề ngay ngắn.

Khi



đi

ngang qua

anh,

anh

nhất thời lấy xuống cái cặp tóc ấy, làm cho mái tóc của



bung ra.

Hoài An ngẩn người, quay đầu nhìn

anh.

"đi

ngủ mà luôn đeo cái này, em

không

thấy đau đầu sao?"



hôm nay còn chưa có làm xong việc đâu, ít nhất còn phải ngồi ở

trên

giường làm nửa giờ, nhưng người đàn ông này lại nhíu mi, cầm lấy chiếc cặp kia lắc lư trước mặt

cô, đe dọa

nói.

"Em cả ngày buộc chặt tóc, buổi tối còn luôn luôn lấy thứ này cặp lên, đến khi già thế nào cũng

sẽ

bị ngốc cho xem."

"nói

hươu

nói

vượn."



vừa bực mình vừa buồn cười vươn tay về phía

anh, "Trả cặp cho em."

"không

muốn."

anh

nói

xong, thu tay đem cặp tóc cặp lên cạp khăn tắm buộc ở quanh hông, hai tay khoanh trước ngực, còn giương mi, từ

trên

cao nhìn xuống

cô,

một

bộ nếu



dám tiến đến lấy cái cặp kia,

anh

liền đối với



xằng bậy.

Hoài An há hốc mồm, sau đó nhíu mày hỏi lại: "anh

biết là em vẫn còn cái cặp khác chứ?"

anh

nghe vậy chỉ nhíu nhíu mày, rũ mắt nhìn



nói: "Em cứ mang cặp tóc là

anh

lại ngứa tay, có thể em quen buộc tóc rồi nên

không

thấy đau, nhưng

anh

nhìn mà thấy đầu mình đau. Với lại,

anh

thích em xõa tóc hơn."

"Vì sao?"

"Nhìn rất thoải mái"

anh

mắt cũng

không

chớp

nói: "Rất gợi cảm."



thất thần, hơi nóng bỗng nhiên dâng lên, làm cho cả mặt lẫn tai



đều hồng.

Người đàn ông kia mặt

không

đỏ hơi

không

hụt

nói

xong, xoay người bước đến bên giường, tháo xuống khăn tắm quấn quanh hông cùng kẹp tóc của

cô, lên giường nằm

một

cách thoải mái, còn cầm

một

quyển sách

anh

đọc cả năm cũng

không

xong, tự dương tự đắc lật xem quyển tiểu thuyết dày khủng bố,

một

bộ dáng chuyện này dừng lại ở đây.



có thể lại

đi

lấy

một

cái cặp tóc khác, nhưng khi bước sang bên kia, lại chần chờ

một

chút.



không

hiểu,

anh

trước kia tựa hồ

không

để ý đến chuyện này, hay là

anh

luôn luôn rất để ý, chính là

không

nói

ra thôi?

Hoài An vụиɠ ŧяộʍ nhìn thoáng qua

anh, người đàn ông kia xem

không

được mấy dòng,

đã

bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài.



nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn tùy ý xõa tóc sau lưng, sau đó ngồi

trên

giường, tựa đầu lên thành giường, đem quyển sách trong túi xách lấy ra, đặt ở

trên

đầu gối, xem chi tiêu hôm nay, nhớ lại từng cái rồi ghi xuống, cũng xem xét chi phí cần cho vài ngày tiếp theo.

Đến khi



tỉnh lại,

anh

đã

sớm buông quyển sách rất hữu hiệu cho thôi miên, nặng nề ngủ.



nghiêng người qua, giúp

anh

đóng sách lại, tắt

đi

đèn giường bên

anh, sau đó lấy quyển sách

đi, rồi tắt đèn ngủ bên mình.

Đêm vắng vẻ, có rất nhiều tiếng vang từ thành phố, nhưng



ràng nhất là tiếng tim đập của

anh.

Đêm hôm đó,



nằm mơ,

một

giấc mộng ngọt ngào.

Trong mơ,



sống ở

một

nơi có tràn ngập bong bóng đủ loại màu sắc,



cùng

anh



một

chỗ phập phềnh trong

không

trung, bị cuốn theo cơn gió mát, lướt qua biển, lướt qua núi, rồi đáp xuống

trên

thảo nguyên đầy hoa rực rỡ.





anh

sinh rất nhiều con, cùng với

anh

tại nơi đẹp như mộng kia, thành lập gia đình riêng của mình, sau đó tại căn nhà bằng gỗ kia, cùng nhau chậm rãi, chậm rãi già

đi.

Đó là

một

mùa hè nóng bức.

Nhiệt độ tới gần ba mươi tám độ, đến nhựa đường cũng tựa như sắp bị hòa tan, khi giẫm lên thậm chí còn thấy mềm mềm. Liếc mắt

một

cái nhìn ra bên ngoài,

trên

đường nơi nơi đều tản ra khí nóng, vô luận là ô tô, đường cái, các tòa nhà, đều giống nóng đến mức có thể bốc cháy bất cứ lúc nào.

Ba giờ mười chiều, Hoài An từ trong phòng khám

đi

ra, hơi nóng lập tức phả vào mặt, bao vây lấy

cô.



xin phép nghỉ

đi

khám, chỉ vì muốn xác nhận

một

việc.

Bác sĩ

đã

xác nhận hoài nghi của

cô,



cũng

không

thực

sự

cảm thấy thực kinh ngạc, khi



vứt bỏ gói thuốc kia, chỉ biết chuyện này sớm hay muộn cũng

sẽ

xảy ra, cho nên khi kinh nguyệt

không

có tới,



rất nhanh liền phát

hiện, kỳ thực trước đó,



đã

đến hiệu thuốc mua que thử

một

lần, nhưng



vẫn cần thêm xác định nên mới đến phòng khám.



hẳn là nên quay về làm việc,



chỉ xin nghỉ

một

giờ, nhưng



đi

được vài bước, liền gọi điện thoại cho văn phòng luật, đem

một

giờ nghỉ đổi thành nửa ngày.

Sau đó



tìm

một

quán nước ngồi xuống, vốn định gọi

một

tách cà phê, lại nghĩ tới chính mình

hiện

tại

không

thích hợp ăn đồ ăn có chất kí©h thí©ɧ.

Cà phê có tính là kí©h thí©ɧ sao

không? Trà

thì

sao?



không

biết.

Về chuyện này, chuyện



không

biết rất nhiều, nhiều vô cùng.



đứng dậy bỏ lại tách cà phê kia,

một

lần nữa trở lại con đường bốc hơi nóng, vốn



muốn tìm

một

cái bưu điện, nhưng

đi

mấy con phố cũng

không

phát

hiện

ra

một

cái, kết quả là



vẫn phải dùng di động lên mạng để tra.

Lại

nói, dùng di động lên mạng, sóng điện từ có quá mạnh hay

không? Có thể hay

không

không

tốt lắm?

Nghi vấn này, làm cho



tắt

đi

mạng

trên

điện thoại.

Đến khi



sực tỉnh,



đã

ngồi ở

trên

tàu điện ngầm hướng tới nơi

anh

làm việc.



kỳ thực

không

biết mình

sẽ

tìm

anh

như thế nào,

anh

hiện

đang

trong giờ làm việc,



không

có khả năng trèo lên để

nói

chuyện với

anh, cũng

không

có khả năng muốn

anh

xuống dưới

nói

chuyện với

cô, chỉ vì

nói

cho

anh

tin tức này.

Nhưng là, vì

một

nguyên nhân mà chính



cũng

không

rõ,



chỉ muốn

đi

gặp

anh, nhìn thấy người đàn ông ấy, mặc dù



biết cho dù



có đến công trường, cũng

không

thực

sự

có khả năng thấy được

anh.

Xe điện ngầm rất nhanh liền đến nơi.



rời khỏi trạm xe điện ngầm, xa xa liền thấy tòa nhà to lớn cao chót vót mà

anh

đang

làm việc.