Chương 5-1

Giữa ngày.

Đúng mười hai giờ khi thời gian

anh

nghỉ giữa giờ vừa tới, từ bộ đàm truyền đến giọng của đốc công.

"A Phong, cậu có bạn đến gặp này."

anh

còn chưa kịp mở miệng hỏi là ai,

đã

nhìn thấy người đàn ông đứng gần cửa ra vào cần trục, nhấc tay ra hiệu với

anh

ta.

"Tôi thấy rồi, cám ơn."

anh

thông báo lại vào bộ đàm, sau đó mới đứng dậy, mở cửa

đi

ra ngoài.

Bên ngoài gió khá lớn, nhưng tên kia vậy mà đứng

thật

vững, đối với bản thân ở nơi cao chót vót lại

không

lộ ra nửa điểm sợ hãi, chỉ là lúc

anh

ta

đi

từ đầu bên kia tới có bước ngắn bước dài.

"Sao hôm nay lại rảnh đến đây thế?"

anh

đi

sau người đàn ông kia hỏi.

"Tôi được nghỉ, nghĩ đến lâu rồi

không

gặp cậu, cho nên mới qua đây tìm cậu ăn cơm

một

bữa." Người đàn ông tóc vàng mắt xanh, nhưng từng câu từng chữ đều là tiếng Trung chuẩn, sau đó lấy ra từ túi

một

phong thư dày đưa cho

anh."Có người muốn tôi tiện tay đưa thứ này cho cậu."

anh

nhận lấy phong thư giày cộp, tùy tay vứt sang

một

bên, khoanh chân ngồi xếp bằng

trên

sân thượng, quan sát người đàn ông kia,

nói

thẳng: "Tôi

không

có nhiều đồ ăn cho cậu đâu."

Người đàn ông kia cũng khoanh chân ngồi xếp bằng xóng vai

anh, tháo xuống mũ bảo hiểm

trên

đầu, cười cười, kéo qua

một

chiếc túi

nhỏ, lắc lắc cho

anh

xem,

nói: "Tôi biết, tôi tự mình mang đồ ăn tới."

Xác định đồ ăn trưa của mình

không

gặp nguy hiểm,

anh

mới an tâm mở ra đồ ăn vợ chuẩn bị cho mình, bắt đầu ăn cơm, vừa ăn vừa hỏi tên bên cạnh: "Tôi nhớ trước nay giờ nghỉ cậu đều thích cùng vợ ăn cơm."

"Tôi cũng muốn thế chứ, nhưng hôm nay



ấy có hẹn trước với khách hàng." Người đàn ông tóc vàng vừa ăn đồ ăn mình chuẩn bị vừa thản nhiên trả lời.

anh

cũng đoán thế, bằng

không

người này bình thường nghĩ muốn mang sweetheart đáng

yêu



nhỏ

của

hắn

ở trong túi còn

không

kịp, làm sao có thể có thời gian rảnh rỗi chuyển đồ giùm cho người khác.

anh

đem

sự

chú ý của mình quay trở lại hộp cơm trong túi giữ ấm, hôm nay



chuẩn bị cho

anh

thịt om cà tím, rau muống xào,

một

viên trứng muối,

một

cái chân gà muối, còn có hộp cơm màu hoa to bự, cùng

một

hộp canh củ sen hầm xương lớn.

anh

bắt đầu mở từng tầng

một, rồi bày toàn bộ ra trước mặt, sau đó mới cầm cặp l*иg đựng cơm, kết hợp với đồ ăn kèm ăn.

"Tài nấu nướng của vợ cậu

đã

tiến bộ, hay là nó chỉ là thoạt nhìn có thể ăn được thôi thế?"

"cô

ấy tiến bộ."

anh

hờn giận nhíu mi, thay vợ mình cãi lại.

Người đàn ông tóc vàng cười cười, vừa ăn hộp cơm của, vừa

nói: "Cậu cũng phải thừa nhận, tài nấu nướng của



ấy trước kia

thật

sự



không

ra đâu vào đâu cả. Tôi nhớ lần đầu tiên,



ấy nấu cơm màu hoa nhão

không

chịu được, giống y như bùn vậy, khổ cho cậu còn phải cố nuốt trôi."

"Hương vị tốt là được."

anh

dùng lỗ mũi hừ

một

tiếng, hầm hừ

nói: "Đồ ăn là để ăn, cũng

không

phải để ngắm."

Tuy là

nói

như vậy, nhưng quả

thật

mới đầu nhìn tới cơm màu hoa,anh

cũng

không

phải

thật

sự

thích nó, nhưng



cũng

không

ngày nào cũng nấu, cho nên

anh

liền chấp nhận ăn, ai biết được

không

bao lâu sau, cơm màu hoa của



đã

bắt đầu tiến bộ,

không

giống như lúc trước,

không

phải cứng quá

thì

mềm quá, nhiều khi lại rất nát, giờ đây cơm màu hoa của



độ cứng mềm đều vừa phải.

"Những món



ấy nấu bây giờ đều phi thường ngon."

nói

xong, giống như để chứng minh,

anh

ăn hai miếng cơm

thật

to, lại

nói: "cô

ấy vì học nấu cơm,

đã

bỏ rất nhiều công sức."

"một

khi

đã

vậy, cậu còn lo lắng cái gì? Nếu



ấy

không

cần cậu,

sẽ

không

tốn nhiều công sức như thế để chuẩn bị cơm hộp cho cậu."

anh

nghe vậy ngẩn người, nhíu mi liếc mắt trừng tên kia

một

cái, thấp giọng mắng.

"Cứt chó, ai

nói

với cậu hả?"

Người đàn ông tóc vàng đồng tình nhìn

anh, "trên

thế giới này

không

có bí mật nào là vĩnh viễn, chuyện bát quái luôn truyền nhanh nhất."

anh

xem thường liếc

hắn, miệng lẩm bẩm lời thô tục, thấp giọng nguyền rủa lão đại ca rỗi hơi miệng lớn.

Người đàn ông tóc vàng ăn

một

ngụm cơm bí đỏ, lại

nói: "Kỳ thực vợ cậu thực

sự

rất có lòng, chân gà muối

không

béo ngậy, trứng muối có thể bổ sung anbumin, rau muống tốt cho gan, cà tím có thể giảm nhiệt, lưu thông máu, mướp đắng cùng củ sen đều có chất xơ, cơm hoa màu đương nhiên cũng là vì suy nghĩ cho sức khỏe của cậu mà làm, dinh dưỡng cơm hộp của cậu phối hợp tốt lắm, vợ cậu hẳn là suy nghĩ rất kỹ,



ấy nếu

không

cần cậu, cơm trắng thêm chân gà, lại tùy tiện xào thêm

một

món rau cũng là tốt lắm rồi, cần gì phải cố gắng như thế."

"Tôi biết



ấy rất có lòng." Nhưng

anh

cũng biết, đó là tính cách của

cô, chính là chỉ cần quyết định nghiêm túc,

sẽ

toàn tâm toàn ý làm đến tốt nhất, cũng phải nhất định cùng

anh

có quan hệ hay

không.

"Nếu

đã

vậy, cậu còn lo lắng cái gì? Cậu cùng



ấy phương diện kia cũng

không

có vấn đề gì,

không

phải sao?"

"hiện

tại tôi

đã

không

lo lắng nữa."

anh

nói

một

đằng nghĩ

một

nẻo xong, hung hăng cắn

một

ngụm chân gà, ăn vài miếng cơm, mới thanh giọng

nói: "cô

ấy vẫn

đang

học làm quen, giống như lúc



ấy học nấu ăn vậy,

một

ngày nào đó



ấy nhất định

sẽ

học được."

Người đàn ông tóc vàng nghe xong cười khẽ,

không

nói

thêm gì nữa, cũng chỉ tiếp tục ăn cơm của mình.

trên

cần cẩu, gió

không

nhỏ, nhưng phong cảnh tốt lắm, có thể nhìn rất xa, làm cho người ta thấy vui vẻ thoải mái,

anh

có thể hiểu vì sao người này lựa chọn

một

nơi cao chót vót thế này làm công việc thứ hai sau khi nghỉ.

Ăn hơn

một

nửa đồ

anh

xong,

hắn

nhìn người đàn ông từng là cộng

sự

của mình, hỏi.

"A Phong, tại sao lúc trước cậu lại chọn dịch vụ mai mối?"

anh

nhất nhún vai, thản nhiên

nói: "Đó là phương thức nhanh nhất để tìm vợ."

"Vì sao lại là



ấy?"

Người đàn ông

không

có lập tức trả lời, chính là ăn

một

ngụm cà tím, lại ăn

một

miếng rau xanh, sau đó lại

một

ngụm cơm hoa màu, nhai kĩ rồi nuốt lâu,

một

lúc sau mới nhìn về phía trời đất bao la, chậm rãi

nói.

"Lúc mới gặp, tôi

không

kịp trở về thay quần áo, tiện tay mua

một

chiếc áo T-shirt, bởi vì rất vội nên

đã

quên cắt mác giá, về sau lúc xem phim,



ấy thừa dịp tôi ngủ, vụиɠ ŧяộʍ giúp tôi đem cái mác giá kia nhét vào bên trong cổ áo.



ấy thực

sự

rất cẩn thận, từ đầu tới cuối chỉ làm trong vài phúc, chỉ sợ đem tôi đánh thức."

Người đàn ông tóc vàng ngẩn người, quay đầu nhìn

anh, thấy

trên

khuôn mặt ngăm đen kiên cường, lộ ra ôn nhu, bỗng nhiên lý giải nguyên nhân

anh

cưới

cô.

"Tính tình



ấy

thật

tốt."

hắn

nói, người phụ nữ kia bận tâm đến mặt mũi của

anh

(A Phong).

"Ừ,



ấy tốt bụng lắm." Khóe miệng Lã Kì Phong nhếch lên, lại ăn

một

ngụm cà tím, gật đầu

nói: "Là

một

người phụ nữ tốt."

Ba năm trước chợt nghe người đàn ông này

nói

muốn

đi

xem mắt,

hắn

cũng

không

kinh ngạc,

hắn

biết người này nếu

đã

quyết định chuyện gì,

sẽ

dũng cảm tiến tới,

hắn

biết A Phong chỉ là

một

nơi có thể trở về,

một

người phụ nữ

sẽ

chờ đợi

hắn

(A Phong),

một

cái nhà.

Tình

yêu

không

phải là thứ

anh

chờ mong khát vọng, nhưng là gia đình.

Nguyện vọng của Lã Kì Phong rất đơn giản, cơ hồ ai quen biết

anh

đều biết,

anh

muốn có vợ, muốn có con, muốn có

một

mái ấm dành riêng cho mình.

A Phong sau khi cưới vợ mới phát

hiện



không

có dự tính mang thai,



vẫn luôn luôn uống thuốc tránh thai.

Kỳ thực

anh

có thể ngả bài với

cô,

không

phải thuyết phục

cô, mà chính là lựa chọn ly hôn, nhưng người này lại giống như ăn phải thuốc mê, cứ như vậy cùng



dây dưa, liền dây dưa tới hơn ba năm.

Trước kia

hắn

không

biết người đàn ông này vì sao lại làm như vậy, A Phong vốn là người rất dứt khoát nhân, thẳng đến

hắn

gặp được người phụ nữ của chính mình, mới hiểu được người này vì sao lại muốn cùng người phụ nữ kia dây dưa.

Thế giới có rất nhiều phụ nữ, nhưng có duy nhất

một

người,

không

ai có thể thay thế.

hắn

đem mấy miếng cơm cuối cùng cho vào miệng, liếc người đàn ông bên người

một

cái, lại hỏi.

"Cậu có

nói

với vợ cậu công việc của mình trước kia

không?"

Lưng tên kia giật giật, cứng lên, khóe mắt giận giữ, sau

một

lúc lâu mới phun ra

một

câu.

"không

có."

"Có lẽ

anh

vẫn nên

nói

cho



ấy

thì

tốt hơn."

hắn

đề nghị.

"Truyện tuần trước, tôi chỉ tình cờ gặp phải, nó

sẽ

không

ảnh hưởng gì tới mọi việc bình thường cả." Lã Kì Phong ăn nốt mấy miếng cơm, trầm giọng

nói: "không

có việc gì."

"Chúng tôi đều hy vọng cậu có thể trở về."

hắn

chăm chú nhìn người bạn tốt, chân thành tha thiết

nói: "Cậu nghiêm túc suy nghĩ xem."

"Để sau hãy

nói."

anh

nhún vai.

Người đàn ông tóc vàng cũng

không

khuyên bảo gì thêm, chỉ đem hộp cơm của mình thu gọn lại, lúc này lại nghe thấy

anh

mở miệng hỏi.

"Uy,

sự

kiện kia, có tiến triển gì

không?"

Nghe vậy, vẻ mặt người đàn ông tóc vàng

không

tự giác trầm xuống, cười khổ.

"không

có."

anh

trầm mặc, sau

một

lúc lâu, mới

nói.

"Nếu có việc cần, cậu biết làm thế nào để tìm được tôi."

hắn

ngẩn người, quay đầu nhìn người đàn ông đầu đội mũ bảo hiểm công trường, thân mặc quần áo lao động màu xanh,

một

bên nhìn phong cảnh phía xa,

một

bên ăn cơm, khóe miệng bất giác nhếch lên.

"Đúng vậy, tôi biết."

Gió

không

ngừng thổi, cuốn lấy mây, kéo thành những sợi dài.

Hai người đàn ông lẳng lặng ngồi, cũng

không

nói

chuyện nhiều.

Đây là thời gian nghỉ trưa, mà có đôi khi, có

một

số người, có

một

số việc, có chút tình nghĩa, cũng

không

cần phải

nói

ra miệng.

Hết thảy,

không

cần

nói, chỉ cần tự biết là tốt rồi.

Tiếng di động vang lên.

Lại là thứ Bảy.

Sáng sớm,

anh

cùng bạn có hẹn, lúc

đi

ra cửa, chiếc di động

anh

trăm năm

không

dùng lại đột ngột vang lên.



từng muốn giúp

anh

mua

một

chiếc di động mới, nhưng

anh

nói

không

cần, đồ mới cũng

không

dùng tốt như đồ cũ, rơi hai cái

đã

hỏng rồi, loại di động này tùy rằng vết thương đầy mình, nhưng lại bởi vì

đã

trải qua bao nhiêu chuyện, giống như chở thành kim cương

không

gì phá được, làm cho

anh

dùng vài năm cũng

không

bị hỏng, cho dù nếu có ngày thực

sự

bị hỏng, cũng

sẽ

không

quá đau lòng.

Mà giờ này khắc này, chiếc di động kia lại vang lên. Rung động, phát ra ánh sáng.

Khi Hoài An cầm quần áo tiến vào, thấy nó

đang

kêu,



cất quần áo thu được vào tủ quần áo, lúc

đi

qua muốn tiếp nó, nó lại ngừng lại.



vốn định để nó lại vào ngăn tủ, nhưng

một

giây này lại nhớ tới lời của chị Trần.

Tăng ca cũng

không

phải là chuyện tốt, em nhớ rảnh

thì

phải điều tra xem... Điểm quan trọng là

hắn

sẽ

thường tới ban công hoặc toilet gọi điện thoại, như vậy tám, chín phần nhất định có chuyện...

Giữa vợ chồng cũng nên có riêng tư. Chính



cũng có

một

đống bí mật.

Nhưng



không

quên được lời cảnh cáo của chị Trần,

anh

quả

thật

thường thường

đi

ra bên ngoài nghe điện thoại, thời gian này cũng thường tăng ca, hơn nữa vài tuần gần đây lại là lạ. Tuy rằng hai ngày nay

anh

giống như

đã

trở lại bình thường.



vẫn cảm thấy khó hiểu.



gả cho

anh

là để bảo vệ chính mình,



không

tự giác khẽ cắn cánh môi, giãy dụa, chần chờ, mấy lần muốn đem nó thả về, nhưng cuối cùng vẫn

không

nhịn được

một

lần nữa đưa điện thoại di động đến trước mắt.



muốn bảo đảm

sự

an toàn của bản thân,liền chỉ là vì an toàn.