Chương 4-1

Sáng sớm tỉnh lại,

không

thấy người phụ nữ bên cạnh đâu, trong giây lát,

anh

còn cho rằng kí©ɧ ŧìиɧ đêm qua chỉ là

một

giấc mơ, nhưng bên trong

không

khí vẫn còn lưu lại hương vị sau khi giao hoan.

Sau đó,

anh

nghe thấy tiếng nước chảy, biết được là



đang

tắm rửa trong phòng tắm.

nói

thật,

anh

còn tưởng



nửa đêm

sẽ

chạy

đi

tắm rửa,



có thói quen tắm rửa sạch

sẽ

nhẹ

nhàng khoan khoái xong mới ngủ,

anh

không

phải

không

thích



tắm rửa, nhưng mà sau mỗi lần hoan ái, cho dù có mệt đến đâu nữa

thì



vẫn khẩn cấp đứng lên tẩy rửa chính mình, sau đó mặc vào quần áo sạch rồi mới trở về ngủ, làm cho

anh

ngẫu nhiên cảm thấy buồn bực trong lòng,



có hay

không

cảm thấy

anh

thật

bẩn.

Nhưng đêm qua,



lại

không

làm như vậy, có lẽ là bởi vì



quá mệt mỏi.



lợi dụng

anh.

Ở trong đêm tối, sờ soạng người

anh, hoàn toàn triệt để áp đảo

anh.

không

phải

anh

không

thích như vậy, nhưng

anh

thật

sự

hy vọng



có thể quang minh chính đại chút.

Lại

nói,



vốn

không

phải là cái loại mèo hoang cuồng dã phóng túng thế này,



vẫn luôn luôn trầm ổn, kể cả lúc ở

trên

giường cùng

anh,



vẫn cố gắng áp chế lại tiếng rên của mình, thẳng đến khi rốt cuộc

không

đè nén được nữa.

anh

rất thích tiếng rên ưm ưm nho cùng tiếng thở dốc lặng lẽ của

cô, chúng mê người hơn tất cả những gì

anh

biết.

Tiếng nước ào ào

nhẹ

nhàng vang lên.

anh

cơ hồ có thể thấy hình dáng



ở dưới vòi hoa sen, cả người ướt đẫm đầy gợi cảm.



không

thích

đi

trễ,

không

thích đánh vỡ quy luật nho

nhỏ

này.

anh

hẳn nên để



tắm rửa sạch

sẽ, ngày hôm qua



triền miên với

anh, tám phần

sẽ

làm bộ não nho

nhỏ

của



ảo não

một

chút,

anh

cũng

không

phải muốn được

một

tấc lại muốn tiến

một

thước.

Như vậy

đã

tốt lắm rồi.



muốn

anh, chủ động tìm

anh.

anh

đã

đạt được cái thắng lợi nho

nhỏ

mà mình muốn, người đàn ông thông minh phải biết có chừng mực.

Nhưng là, ban đêm ngày hôm qua,



dùng cơ thể mình ôm lấy

anh.

Từ khi quen biết



đến nay, đấy là lần đầu tiên



chủ động ôm

anh,

không

phải trong lúc kịch tình cuồng nhiệt, cũng

không

phải ở dưới tình huống mê man vô ý thức.



không

có ngủ, khi đó còn

không

có,

anh

biết.

Chính



đã

đánh vỡ quy củ nho

nhỏ

kia, cho nên, vì sao

anh

lại

không

được?

anh

đi

vào trong phòng tắm, nghe thấy tiếng mở cửa, dưới vòi sen trong bồn tắm lớn



vội vàng xoay người, nhìn thấy

anh,



phản xạ lấy tay che người lại, môi hồng khẽ nhếch, khuôn mặt

nhỏ

nhắn trừ bỏ kinh ngạc, còn có khẩn trương.

Người phụ nữ trước mắt, so với trong tưởng tượng còn muốn mê người hơn.

Vòi hoa sen vẫn mở, hơi nóng bốc lên, dòng nước ấm áp chảy xuống, làm cho da thịt tuyết trắng hơi hơi phiếm hồng, tóc đen ướt đẫm kề sát khuôn mặt



phác họa



từng đường nét, đầu v* phấn nộn dưới dòng nước đứng thẳng.

anh

đi

lên phía trước, sải bước tới bồn tắm lớn,



lui về phía sau, bước chân có chút bất ổn,

anh

vươn tay ôm lấy eo của

cô, giúp



đứng vững, làm cho



dán vào chính mình.



thở hổn hển, bàn tay

nhỏ

bé đặt ở

trên

ngực

anh.

Nước ấm tiếp tục chảy xuống, nhanh chóng xối ướt ngực

anh,



ngước nhìn

anh

qua làn nước,

một

giây ấy,

anh

cho rằng



sẽ

đẩy

anh

ra, nhưng



không

có.

Tim



đập

thật

sự

nhanh,

anh

có thể nhìn thấy, có thể cảm giác được.

Sau đó, côg đem bàn tay

nhỏ

bé đặt ở trong ngực ngực, chậm rãi hướng lên

trên, dưới ánh nhìn chăm chú đến nín thở của

anh, chạm lên

trên

đầu vai

anh, xoa cổ

anh,

nhẹ

nhàng kéo

anh

xuống.

một

cỗ mãnh liệt thoải mái dâng lên, lúc này

anh

mới phát

hiện, ở sâu trong nội tâm,

anh

vẫn có chút lo lắng, đêm qua vui thích chỉ là

một

hồi mộng xuân mà thôi.

không

kìm lòng được,

anh

cúi đầu, cách làn nước ấm áp hôn môi

cô.



hé miệng, đáp lại

anh, cùng miệng lưỡi

anh

triền miên.

anh

bế



lên, tách hai chân của



ra, đem



để áp vào

trên

tường, tiến vào trong thân thể của

cô.

Trong lòng người phụ nữ

nhỏ

của

anh

vừa ẩm vừa nóng, gắt gao bao vây lấy

anh, làm cho người

anh

run lên.



thở phì phò, bàn tay

nhỏ

bé ôm lấy

anh, hai mắt ướŧ áŧ phủ sương mờ,

anh

liếʍ hôn, mυ"ŧ lấy của miệng lưỡi co, nhấm nháp

sự

run rẩy nho

nhỏ

cùng hơi thở gấp của

cô.

Ngay từ đầu,



cũng chỉ là

một

người phụ nữ, so với những người phụ nữ khác,

không

có khác biệt gì quá lớn.

Điều khác biệt duy nhất là,



là vợ của

anh, là người

anh

dự tính

sẽ

sống cùng trong quãng đời còn lại.

anh

thích chuyện giường chiếu, ân ái là

một

loại vận động tốt, cũng là phương thức

anh

am hiểu nhất,

anh

rất thích toàn bộ quá trình ấy, nhưng lựa chọn bạn giường của

anh, kỳ thực

không

có kén chọn gì nhiều, chỉ cần là ngươi tình ta nguyện là tốt rồi. Lấy kinh nghiệm của

anh, tình ái

không

sai biệt lắm chính là như vậy, tuy rằng có thể có thêm vài chiêu màu mè, nhưng suy

đi

tính lại, chung quy cũng chỉ có thế.

Mới đầu,

anh

thực

sự

không

biết là



cùng những người đàn bà khác có gì khác biệt,



tuy rằng

không

phải là xử nữ, nhưng cũng

không

phải là cao thủ tình ái gì cả,

anh

không

biết



trước khi cùng

anh

kết hôn, cùng bao nhiêu người đàn ông kết giao qua, nhưng hẳn là có thể đếm được

trên

đầu ngón tay.

So với

anh,



đối với chuyện giường chiếu bảo thủ hơn tương đối nhiều, trong quá trình thậm chí có chút cứng ngắc.

Nhưng

anh

đoán đó là do



không

quen, sau vài lần, phản ứng của



càng ngày càng tốt, cũng càng ngày càng nhuần nhuyễn hơn. Tuy rằng vẫn là bảo thủ, nhưng chỉ cần

anh

yêu

cầu,



đều nguyện ý phối hợp.

không

biết bắt đầu từ khi nào,

anh

càng ngày càng để ý đến cảm nhận của

cô,

anh

biết điểm mẫn cảm của



nằm ở đâu, hiểu được



thích cái dạng phương thức gì,



ràng nên đυ.ng chạm như thế nào có thể làm cho



run run, làm cho



không

khống chế được.

Sau đó, có

một

ngày,

anh

đột nhiên phát

hiện, mọi thứ đều

không

bao giờ giống như trước nữa.

Trước kia, cái này chính là

một

loại vận động,

một

loại phương thức phát tiết. Nhưng hôm nay, chuyện này lại

không

giống nhau,

anh

thích nhìn

cô, cảm giác

cô, nhấm nháp

cô, chậm rãi, chậm rãi, cùng



nhập ma.



một

nguyên nhân ngay cả

anh

cũng

không

rõ,



cùng những người phụ nữ khác

không

giống,

không

bao giờ giống nhau nữa,

không



một

điểm chung nào cả,



mang đến cảm giác tốt như vậy, tốt đến mức làm cho

anh

sợ hãi muốn bật dậy, mà cả đời

anh, thực

sự

có rất ít thời điểm sợ hãi.

Rốt cuộc là vì sao,



lại trở nên khác biệt như thế? Cảm giác đứng lên lại kém nhiều như vậy?



ràng so với ba năm trước, là cùng

một

người phụ nữ,

anh

so với trước kia càng



ràng cảm giác được mọi thứ về

cô, tiếng thở dốc của

cô, hương vị, nhiệt độ cơ thể,

sự

run rẩy, còn có rất

âm

thanh nho

nhỏ

lại khó có thể đè nén rêи ɾỉ kia,

thật

đáng yê,.

Tất cả mọi thứ về

cô, đều



ràng như thế, như là giác quan của chính

anh

vậy, chỉ nhằm vào

cô, bị phóng đại lên vài lần.

Ngón tay

cô, cánh môi, nhịp tim, da thịt non mềm ửng hồng, hình ảnh phản chiesu của

anh

trong cặp mắt ngập nước của

cô...



thường cao trào, cảm giác ấm áp tốt đẹp như thế, ngọt ngào mê người, làm cho

anh

một

lần rồi lại

một

lần càng thêm mê muội,

một

hồi rồi

một

hồi lại càng

yêu

say đắm.

anh

áp lên bọt nước hôn môn

cô, cùng



đặt lên cao trào.



vẫn gắt gao quấn lấy

anh, bám

trên

người

anh, sợ run.

anh

vùi mặt vào

trên

đầu vai

cô, cảm giác chân có chút mềm, thiếu chút đứng

không

vững, khó có thể tưởng tượng cảm giác có thể tốt như vậy, thế nhưng còn có thể tốt hơn so với lần trước.

Người phụ nữ này giống như thuốc phiện, làm cho

anh

nghiện đến si mê,

không

thể nào bỏ xuống được.

Nếu đêm qua



không

tìm

anh,

anh

cũng

sẽ

từ bỏ kiên trì buồn cười kia,

anh

vốn dự tính thừa dịp ngày nghỉ trong tuần lễ này, bổ sung lại tiến độ.

nói

thật,

anh

đã

tới giới hạn sắp sinh bệnh rồi.

Giúp



từ từ thả lỏng tay chân,

anh

hơi hơi lui ra phía sau, để cho



đứng vững, khuôn mặt

nhỏ

nhắn của



đỏ ửng, giống như

một

quả táo,

một

đôi mắt buông xuống, hoàn toàn

không

dám nhìn

anh.

anh

cố ý cúi người hôn lên đôi môi thủy nộn của

cô,

một

lần lại

một

lần, dụ dỗ, cho đến khi



lại nâng tay chặn

anh

lại, lại bởi vậy mà ngẩng đầu lên,

anh

mới áp trán mình lên trán

cô, nhìn vào mắt

cô, mở miệng

nói.

"Buổi sáng tốt lành."



hoàn hồn, con ngươi

hiện

lên xấu hổ cùng ngượng ngùng.

Nhìn

anh,



liếʍ liếʍ môi, mới hé miệng,

nhỏ

giọng phun ra

một

chữ.

"Tốt lành."

anh

không

nhịn được mỉm cười,

không

thể khống chế nhếch môi lên.

Đó là điệu cười đắc ý,

anh

biết mình quá kiêu ngạo, nhưng

anh

không

thể kiềm chế

không

được.



xấu hổ liếc nhìn

anh

một

cái, cũng là

không

nói

thêm cái gì, chỉ xoay người cấp tốc tẩy rửa bản thân, bước ra khỏi bồn tắm lớn, lấy đại khăn tắm che lại thân thể trắng noãn kia, vội vàng

đi

ra ngoài.

anh

không

ngăn cản

cô, cứ việc cho



giữ im lặng, nhưng

anh

biết, có cái gì đó

đã

thay đổi giữa họ.

Ba năm,



tuy rằng gả cho

anh, cùng

anh

ở chung sớm chiều, sinh hoạt vợ chồng, nhưng

anh

lại cảm giác được



tạo ra

một

giới hạn vô hình, người phụ nữ này giống như tùy theo hoàn cảnh, đều tự bao bọc trong

một

vòng bảo vệ trong suốt,

không

cho người khác tới gần,

không

cho

anh

thực

sự

tới gần.