Chương 6 + 7

“Thấy được chứ?”Lục Vân Phân đi theo phía sau Tô Giáng Nhi, hoàn toàn không che giấu trên mặt khinh thường cùng kiêu ngạo.“Mạc đại ca thích là tỷ tỷ ta,ngươi chẳng qua là cô nương khi hắn nhàm chán lấy đến chơi đùa,thức thời liền cách Mạc đại ca xa một chút,ít quấn quít lấy hắn.”

Tô Giáng Nhi lẳng lặng đứng,con ngươi thương tâm thẳng tắp nhìn phía trước.

Nàng nhìn thấy Mạc Ngôn Lãng trên mặt tươi cười,còn có dung nhan nữ tử ngượng ngùng,không khí hòa hợp kia làm cho nàng không có dũng khí tiến lên hỏi,cho nên nàng chỉ có thể trầm mặc,tùy ý Lục Vân Phân trong lời nói truyền đến trong tai nàng.

‘Uy!Ngươi có hay không nghe được lời nói của ta?Tỷ tỷ ta cùng Mạc đại ca không lâu nữa sẽ thành thân,ngươi tốt nhất mau cút khỏi Diêm Vương trại cho ta,không nên ép ta động thủ đuổi người nha!”

Tô Giáng Nhi ngẩn ra,chần chờ quay đầu nhìn Lục Vân Phân.“Ngươi nói…… bọn họ muốn thành thân?”

“Đúng rồi!”Nhìn đến bộ dạng Tô Giáng Nhi yếu ớt,một tia tội ác không khỏi lướt qua trong lòng Lục Vân Phân,nhưng là ghen tỵ lập tức áp đảo tội ác,nàng ngẩng đầu,khinh thường mở miệng.

“Bọn họ nửa tháng sau sẽ thành thân,ta là không biết Mạc đại ca vì sao muốn dẫn ngươi trở về,hắn rõ ràng còn có tỷ tỷ…… Nhưng là ngươi đừng nghĩ đến như vậy là có thể cướp đi Mạc đại ca,hắn là của tỷ tỷ ta.”

Tô Giáng Nhi giật mình trừng mắt nhìn,quay đầu nhìn lại,trong hoa viên người đã mất.

“Yên tâm,ta sẽ không cùng tỷ tỷ ngươi tranh cướp.”Nàng thực thức thời,sẽ không làm cho chính mình bị đuổi,phải rời khỏi cũng là chính nàng rời đi.

Nghe được Tô Giáng Nhi nói như vậy,Lục Vân Phân sửng sốt,không nghĩ tới nữ nhân này đuổi được nhanh như vậy,xem ánh mắt nàng hồng hồng,còn có trên mặt mũi còn nước mắt,bộ dạng giống như rất khốn khổ,chính mình có phải hay không làm hơi quá đáng?Lục Vân Phân lắc lắc đầu,nàng bản tính không xấu,chính là tức giận,dựa vào cái gì nữ nhân trước mắt này có thể cướp đi Mạc đại ca?Nghĩ như vậy,ghen tỵ lại nổi lên,Lục Vân Phân cắn răng một cái,tiếp tục mở miệng:“Ngươi thức thời là tốt rồi,bằng ngươi,căn bản không xứng với Mạc đại ca.”

Không để ý tới lời nói của Lục Vân Phân,Tô Giáng Nhi sâu kín mở miệng.“Lãng…… thực thích tỷ tỷ ngươi sao?”So với thích nàng còn thích hơn?Vẫn là……hắn chưa từng thích nàng?

“Đương nhiên!Bằng không Mạc đại ca làm sao cưới tỷ tỷ ta, chính là thích nha!”“Phải không……”Tô Giáng Nhi thấp ứng,ha ha nở nụ cười,“Nói cũng đúng,ta đang nói ngốc cái gì,ta hảo ngốc, a……”

Nàng cười,nước mắt lại nhịn không được xuyến xuyến rơi xuống.Cắn cánh môi,nàng giống cái đứa nhỏ ngồi xổm xuống, vùi đầu vào đầu gối.“A!Ta hảo ngốc!Hảo ngốc hảo ngốc……”

Như thế nào ngốc thích hắn?Còn tưởng rằng hắn cũng thích nàng như nàng thích hắn,nàng như thế nào ngốc như vậy nghĩ đến,hắn chưa bao giờ nói qua thích nàng nha!

Hết thảy,đều chính là nàng nhất sương tình nguyện.Nàng như thế nào ngu như vậy?Tô Giáng Nhi,ngươi là đứa ngốc!Đại ngốc!

“Uy! Ngươi có khỏe không?”Gặp Tô Giáng Nhi đột nhiên khóc lớn,Lục Vân Phân cũng hoảng sợ,nhấp hé miệng,vẫn là nhịn không được mở miệng hỏi.

“Minh……” Tô Giáng Nhi dùng sức khóc,cảm thấy chính mình hảo ngốc,ngốc đến tâm tính thiện lương đau.Tò mò,làm sao có thể thích đến tâm đều đau?

“Uy! Ngươi đừng khóc !”Cảm giác hình như là nàng khi dễ nàng ta,nàng mới không có đâu! Nàng là vì tỷ tỷ suy nghĩ nha!

Tỷ tỷ thích Mạc đại ca như vậy,nàng cũng thực thích Mạc đại ca,nữ nhân trước mắt này dựa vào cái gì cướp đi hết thảy?

Càng nghĩ Lục Vân Phân càng cảm thấy chính mình không có sai mà là trước mắt nữ nhân này không đúng,nàng mới sẽ không làm cho nàng cướp đi Mạc đại ca đâu!“Ta nói cho ngươi nha!Khóc cũng không có được,ngươi đừng tưởng rằng khóc là có thể không cần rời đi,là có thể mặt dày mày dạn ở lại.”“Ta mới không hiếm lạ!”Ngẩng đầu, Tô Giáng Nhi khóc hồng khuôn mặt thút thít nghẹn nhìn Lục Vân Phân.“Ta mới không hiếm lạ lưu lại,không cần các ngươi đuổi, ta chính mình đi.”

Nàng vừa nói vừa đứng lên,lấy tay dùng sức lau đi nước mắt trên mặt,“Ngươi đi nói cho Mạc Ngôn Lãng,ta Tô Giáng Nhi mới không hiếm lạ hắn đâu!”

Mạc Ngôn Lãng! Cái kia đại phôi đản, nàng hận chết hắn !

“Giáng Nhi!”

Mạc Ngôn Lãng đi vào trong phòng,lại không thấy được vật nhỏ muốn gặp,hắn nhíu mày,đi đến phía sau phòng nghỉ.

“Giáng Nhi!”

Đi đến lộ thiên nóng tuyền,giống nhau không thấy được người,hắn nhịn không được nhăn lại mày kiếm,trong lòng hiện lên một tia quỷ dị cảm giác.

Hắn nhanh chóng đi đến tiền phòng,cẩn thận nhìn lên,quả nhiên,hành lý của nàng không thấy !

Mạc Ngôn Lãng thay đổi sắc mặt, lập tức đi đến tiền thính.

Đại sảnh Lục Phong Sơn nhìn đến Mạc Ngôn Lãng,lập tức ra tiếng.“Lão đại, ngươi làm sao vậy?Sắc mặt như thế nào khó coi như vậy?”

Mạc Ngôn Lãng không để ý Lục Phong Sơn,trực tiếp nhìn về phía một bên Lục Vân Phân.“Tiểu Phân,Giáng Nhi đâu?”

Hắn phân phó Lục Vân Phân sau khi Tô Giáng Nhi tỉnh lại liền chiếu cố nàng,mà hiện tại lại tìm không thấy Tô Giáng Nhi, hắn trực giác nhất định cùng Lục Vân Phân có liên quan.

Lục Vân Phân chột dạ cúi đầu,ngữ khí có điểm phun ra nuốt vào.“Ta…… Ta không biết.”

“Ngươi không biết?”Nhìn đến bộ dạng Lục Vân Phân chột dạ,Mạc Ngôn Lãng càng hoài nghi.“Ta không phải muốn ngươi chiếu cố nàng sao?Ngươi hiện tại lại nói cho ta ngươi không biết?”

Trong lòng bàn tay chảy ra mồ hôi,Lục Vân Phân khẩn trương nói:“Ta…… Ta xem nàng tỉnh lại,kêu nàng ăn cơm rửa mặt chải đầu,ta liền ly khai,……cho nên ta mới không biết.”

Nheo lại con ngươi đen,Mạc Ngôn Lãng khuôn mặt anh tuấn đông lạnh,ngữ khí lạnh hơn .“Tiểu Phân,ngươi nên biết ta thực chán ghét người khác nói dối.”

“Ta…… Ta……”Mạc Ngôn Lãng ngữ khí lạnh như băng làm cho Lục Vân Phân tâm lạnh cả người.

Một bên Lục Phong Sơn cũng nhìn ra không thích hợp,càng hiểu được Mạc Ngôn Lãng đã muốn phát hỏa,hắn chạy nhanh đi đến bên cạnh tiểu muội.“Tiểu Phân,ngươi thực sự không biết Tô cô nương ở đâu?”

“Ta……”Lục Vân Phân sợ hãi ngẩng đầu,nuốt nuốt nước miếng,cắn răng mở miệng.“Ta thực sự không biết nàng đi đâu……”

Lời còn chưa dứt,tay Mạc Ngôn Lãng dùng sức hướng cái bàn vỗ,“Ba!”một tiếng,bàn gỗ cứng rắn lập tức thành mảnh nhỏ.

“A!” Lục Vân Phân sợ tới mức thét chói tai.

“Lão đại!”Lục Phong Sơn chạy nhanh thân thủ bảo vệ muội muội.

“Làm sao vậy? Phát sinh chuyện gì ”Nghe được tiếng vang, Lục Vân Đình ở phụ cận cũng chạy lại,nhìn đến cái bàn vỡ vụn cùng vẻ mặt lạnh lùng của Mạc Ngôn Lãng,cũng ngây ngẩn cả người.

“Tiểu Phân,đừng để cho ta hỏi lại lần thứ hai,Giáng Nhi ở đâu?”Mạc Ngôn Lãng ngữ khí rất lạnh,con ngươi sắc bén bắn thẳng đến hướng Lục Vân Phân.

“Lão đại,ngươi đừng tức giận.”Lục Phong Sơn cũng bị Mạc Ngôn Lãng lửa giận dọa đến,lại nhìn đến bộ dạng tiểu muội chột dạ sợ hãi,nghĩ cũng biết tiểu muội nhất định là làm cái việc ngốc,hắn vừa vội vừa tức,ra tiếng quát:“Tiểu Phân,ngươi là đem Tô cô nương đưa đi đâu vậy?Mau nói ra!”

“Ta…… Ta……” Lần đầu tiên nhìn đến bộ dáng Mạc Ngôn Lãng tức giận,Lục Vân Phân cũng bị dọa đến,nước mắt cuồng lưu, sợ tới mức không biết làm sao.

“Tiểu Phân,ngươi làm cái gì?” Lục Vân Đình chạy nhanh đi đến bên cạnh muội muội, khẩn trương hỏi .

“Ta……Ta……”Nhìn tỷ tỷ,Lục Vân Phân nhịn không được lên tiếng khóc lớn.“Ta chỉ là không cam lòng thôi!Ta cũng thích Mạc đại ca,nhưng bởi vì tỷ tỷ cũng thích Mạc đại ca,cho nên ta cố đè xuống cảm giác của mình.”Nghĩ đem Mạc đại ca tặng cho tỷ tỷ,nhưng là……nàng lại xuất hiện,còn đoạt đi Mạc đại ca!”

“Tiểu Phân……”Nghe được lời nói của muội muội,Lục Vân Đình sửng sốt,lập tức hiểu được muội muội làm chuyện gì.“Ngươi đối với Tô cô nương làm cái gì?”

“Ta……”Lục Vân Phân sợ hãi ngẩng đầu nhìn Mạc Ngôn Lãng liếc mắt một cái,vừa tiếp xúc với ánh mắt lạnh như băng của hắn,sợ tới mức thân mình co rụt lại,gục đầu xuống.“Ta lừa nàng nói Mạc đại ca cùng với ngươi thành thân,muốn nàng rời đi nơi này,nàng……nàng tin,liền rời núi đi rồi……”“Tiểu Phân, ngươi thật sự là……”

Nghe xong lời tiểu muội nói,Lục Phong Sơn tức giận đến không biết nói cái gì,kiên trì đi hướng Mạc Ngôn Lãng.

“Lão đại,thực xin lỗi,mong ngươi tha thứ Tiểu Phân,nàng không phải cố ý.”Lục Phong Sơn cúi đầu xin lỗi,hy vọng Mạc Ngôn Lãng tha cho Lục Vân Phân lúc này.

Lục Vân Đình cũng đi theo nhìn về phía Mạc Ngôn Lãng.“Mạc đại ca,ta cũng thay Tiểu Phân xin lỗi,mong ngươi tha thứ nàng.”

Nhắm mắt,Mạc Ngôn Lãng áp chế trong lòng cuồng liệt lửa giận,nhịn xuống xúc động đem Lục Vân Phân gϊếŧ,lạnh lùng mở miệng.“Tốt nhất Giáng Nhi không có việc gì,bằng không ta sẽ không bỏ qua cho nàng,còn có……”

Thở sâu,hắn lại nói:“Phong Sơn,sau khi trở về,ta không muốn nhìn đến hai cái muội muội của ngươi,trước khi các nàng lập gia đình,các nàng không được xuất hiện ở Diêm Vương trại.”

Hiểu được này đã là hạn độ lớn nhất của Mạc Ngôn Lãng, Lục Phong Sơn nhanh lên tiếng trả lời.“Được,ta đã biết.”

Mạc Ngôn Lãng thản nhiên nhất hừ,mũi chân nhẹ điểm,thân mình nhất phiêu,nhanh chóng đi về phía sau núi.

Trời sắp tối rồi,đến lúc đó một ít mãnh thú bắt đầu ở trong núi thường lui tới……

Mạc Ngôn Lãng nhịn không được thấp rủa,mũi chân nhẹ điểm hơn đầu,tốc độ nhanh hơn.

Thật là nữ nhân ngu ngốc tốt nhất không cần gặp chuyện không may!

“Trứng thối!Trứng thối!Mạc Ngôn Lãng ngươi đại phôi đản!”

Tô Giáng Nhi vừa khóc vừa mắng,ôm chặt hành lý trong lòng,chậm rãi ở trong núi đi tới,cũng không biết vì sao,khi biết Mạc Ngôn Lãng có vị hôn thê,nước mắt của nàng liền như thế nào cũng không dừng được.

“Trứng thối!Uổng phí người ta như vậy thích ngươi,ngươi nhưng không có nói cho người ta ngươi có người trong lòng, nếu ngươi sớm nói cho người ta,người ta sẽ không thích ngươi ……”

Càng mắng nàng càng cảm thấy ủy khuất,nước mắt lại rơi,khóc đến khuôn mặt đều đỏ,ánh mắt cũng sưng lên.

“Mạc Ngôn Lãng!Đại phôi đản!”Tô Giáng Nhi dừng lại cước bộ dùng sức gào thét,cảm thấy phát tiết đủ,thở hổn hển dừng lại khóc rống.

Nhưng là lòng của nàng lại còn co rút đau đớn,đau làm nước mắt nàng rơi,như thế nào cũng không dừng được,“Chán ghét, nước mắt như thế nào vẫn rơi!”Ngồi xổm xuống,nàng đem mặt vùi vào hành lý,dùng sức khóc,đem hành lý đều khóc ướt .

Nàng rất ít khóc,từ nhỏ chính là bảo bối trong nhà,cha mẹ thương nàng đều không kịp,làm sao khiến nàng khóc được? Nàng cũng chưa bao giờ cảm thấy có chuyện gì có thể làm nàng khóc,ở nhà có người sủng ái,nàng không biết tư vị ưu sầu.

Nhưng vừa gặp được Mạc Ngôn Lãng,cái gì cũng không đúng .

Tò mò,nàng rõ ràng mới ở chung cùng hắn không bao lâu, nhưng là không biết vì sao lại rời không được hắn,rất thích rất thích hắn,thích ngay cả chính mình tâm đều mất đi.

Làm sao có thể như vậy thích một người đâu?Loại thích này cùng thích cha mẹ cùng Nghiêm đại ca,còn có nha hoàn Tiểu Thất từ nhỏ cùng nàng lớn lên không giống,có điểm toan,có chút ngọt cũng có chút khổ……

Hơn nữa,nghĩ đến hắn không thích nàng,tâm liền rầu rĩ,làm nàng biết hắn có vị hôn thê,lòng của nàng lại đau quá đau quá.

Đau đến nàng không biết làm sao,liền ngay cả nước mắt cũng rơi không ngừng,như thế nào cũng không dừng được.

Nàng không thương khóc nha!Là vì hắn rơi thật nhiều nước mắt,hơn nữa nước mắt giống như như thế nào cũng ngừng không được vì sao? Nàng vì sao như vậy?

Nàng dùng sức đánh đầu,hấp hấp cái mũi hồng hồng,không hiểu chính mình vì sao như vậy.Giống như sau khi gặp được hắn,chính mình không giống chính mình trước kia.

Nàng thích hắn,giống như cái đứa ngốc!“Tô Giáng Nhi, ngươi là cái đại ngốc!”Hơn nữa,hiện tại nàng đại ngốc giống như lạc đường ……

Tô Giáng Nhi ngẩng đầu, bất lực nhìn một bốn phía.

Tất cả đều là cây cối,thoạt nhìn lại đều giống nhau,nàng đi đã lâu chính là đi không ra,giống như thật nhiều lớp lớp, càng đi lòng của nàng càng hoảng.

Mới lập tức,trời cũng đã tối,nàng một người ở núi rừng, nàng vừa kinh vừa sợ, không biết nên làm sao bây giờ.

Đột nhiên,trong rừng truyền đến dạ kiêu tiếng kêu,sợ tới mức nàng rụt lui bả vai.Thiếu chút nữa thét chói tai.

Gió,nhẹ thổi,kéo lá cây,ào ào lá cây trong bóng đêm càng có vẻ quỷ dị âm trầm,ngẫu nhiên còn truyền đến tiếng kêu động vật, càng làm cho nàng sợ tới mức phát run.

Thật đáng sợ! Tô Giáng Nhi sợ tới mức nuốt nước miếng, nhuyễn chân đứng lên,muốn thoát đi ngọn núi này.

Nhưng mới đi vài bước,nàng đột nhiên cảm thấy lông tơ dựng thẳng,cảm giác bất an đánh thẳng hướng nàng.

Sa!

“Ai?” Nàng nhanh quay đầu,lại không thấy được bất luận kẻ nào,chính là không khí trở nên hảo trầm,làm cho nàng không thở nổi.

Ôm chặt hành lý,nàng kinh hoảng nhìn bốn phía,cảm thấy

Ngay lúc đại sói sắp cắn được Tô Giáng Nhi,một cái trường tiên màu đen vừa nhanh vừa ngoan chuẩn xác quấn lấy cổ đại sói, dùng sức vung,nhất thời đem đại sói phao đá(???),tiếng kêu bén nhọn gào thét truyền tới Tô Giáng Nhi,nàng sửng sốt,sợ hãi mở con ngươi,nhìn đến đại sói vốn muốn cắn nàng cong vẹo đứng lên,trên đầu vẫn còn giọt máu.

“A –” Tiếng thét chói tai còn không kịp phát ra, một thanh âm khí phách khác gầm lên lập tức đánh về phía nàng.

“Câm miệng!” Mạc Ngôn Lãng phi thân đến trước mặt Tô Giáng Nhi,căm giận trừng mắt nàng.Nữ nhân chết tiệt này!Nếu hắn đến chậm một bước,nàng không phải thành đồ ăn của đàn sói này?

“Lãng!” Không thể tin được chính mình nhìn được hắn,Tô Giáng Nhi vừa mừng vừa sợ,nước mắt không ngừng rơi xuống, muốn tiến lên ôm lấy hắn.

“Đứng lại!”Mạc Ngôn Lãng trầm giọng gầm lên,sợ tới mức Tô Giáng Nhi không dám cử động,chỉ dám mở to một đôi mắt con thỏ vô tội nhìn hắn.

Hắn làm sao vậy? Làm sao đối nàng như vậy hung……

Tô Giáng Nhi ủy khuất hấp cái mũi,cảm thấy chính mình thật đáng thương, thiếu chút nữa bị đại sói ăn luôn, hiện tại lại bị hắn hung.

“Ngươi hiện tại đi ra kia cho ta,lấy tay che lỗ tai,chờ ta giải quyết xong đàn súc sinh này sẽ đến giải quyết ngươi!” Nắm trên tay hắc kim ô kim,Mạc Ngôn Lãng trừng mắt nhìn Tô Giáng Nhi liếc mắt một cái, mới xoay người đối mặt bầy sói đằng trước.

Lần đầu tiên nhìn thấy hắn hung dữ như vậy,Tô Giáng Nhi sợ tới mức không dám phản kháng,chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo lời hắn,rất đáng thương cuộn thân mình,trốn sau thân cây thô to.

“Ngươi phải cẩn thận nha!”Trước khi Tô Giáng Nhi xoay người,nhịn không được sợ hãi nói,mà Mạc Ngôn Lãng trả lời lại là một tiếng hừ lạnh thật mạnh.

Nàng nhịn không được rụt bả vai, không dám lại hé răng .

Mạc Ngôn Lãng mị hí mắt,chuyên tâm nhìn chăm chú vào bầy sói trước mặt,đại sói cầm đầu tuy rằng vừa mới bị hắn đánh một roi kia,trên đầu máu tươi chảy ròng,nhưng ánh mắt màu lục vẫn rất hung mãnh.

Mạc Ngôn Lãng lạnh lùng cười,con ngươi đen hiện lên một tia thị huyết bén nhọn. Hắn không thích sát sinh,nhưng hắn hiểu được, nếu hắn không động thủ,đàn sói trước mặt này sẽ không dễ dàng buông tha bọn họ,bắt giặc phải bắt vương trước,chỉ cần giải quyết đại sói trước,những con sói khác sẽ phân tán .

Vừa nghĩ như vậy,ngay khi đàn sói đánh về phía hắn, con ngươi đen lạnh lùng,mũi chân nhẹ điểm,không chút sợ hãi nào đánh về phía bầy sói,hắc tiên ô kim ở trong tay hắn giống như lợi kiếm(thanh kiếm lợi hại), đảo qua liền phát ra tiếng gào thét.

Tô Giáng Nhi lui thân mình,ánh mắt nhắm chặt, tay nhỏ bé nhanh ôm lỗ tai, nhưng lại vẫn nghe đến tiếng kêu rất nhỏ,điều này làm cho nàng càng thêm sợ hãi.

Hơn nữa, ẩn ẩn mùi máu tươi truyền đến, càng làm cho nàng có loại cảm giác muốn nôn mửa.

Hắn không có việc gì chứ? Hắn có một người, có thể đối phó hơn mười con sói sao? Có thể bị thương hay không?

Nàng càng nghĩ càng lo lắng, bất chấp mệnh lệnh của Mạc Ngôn Lãng, nha – cắn, xoay người dùng sức mở mắt.“Ta không phải nói ngươi không được phép đem ánh mắt mở ra sao?”

Khi Tô Giáng Nhi mở mắt,thân ảnh Mạc Ngôn Lãng cũng đi theo ngăn trở tầm mắt của nàng, không cho nàng xem đến thi thể bầy sói máu tươi chảy ròng, con ngươi đen trầm giận nhìn nàng.

“Ngươi…… Sói……”

“Chạy.” Giải quyết Lang Vương,lũ sói còn lại liền kinh hoảng chạy đi.

Nghe được sói chạy,Tô Giáng Nhi nhẹ nhàng thở ra,con ngươi khóc sưng đỏ lo lắng nhìn Mạc Ngôn Lãng.“Vậy ngươi không bị thương chứ?”

Mạc Ngôn Lãng nhất hừ.“Ngươi lo lắng?”

“Đương nhiên nha!” Tô Giáng Nhi đỏ mắt, không hiểu hắn làm sao hỏi như vậy.“Ngươi có bị thương hay không?”

Nàng kinh hoảng dùng ánh mắt kiểm tra, thấy hắn thực sự không bị thương, mới yên lòng.

Thấy nàng lo lắng cho hắn như vậy, làm cho phẫn giận của hắn miễn cưỡng hết giận một chút, nhưng là còn chưa đủ,nữ nhân chết tiệt này dám rời hắn đi, hắn sẽ không đơn giản như vậy liền tha thứ nàng!

“Đi!” Đưa tay đem nàng ôm vào trong lòng, mũi chân hướng trước một chút, nhanh chóng phi thân rời đi chỗ này.

Nơi này mùi máu tươi quá nặng,không bao lâu mãnh thú khác sẽ tới nơi này,hắn cũng không muốn cho dã thú khác lại lần nữa dọa đến nàng.

Nhìn thiên hạ trong lòng,Mạc Ngôn Lãng vừa giận ở trong lòng hừ lạnh.Nếu không phải luyến tiếc,hắn thực sự muốn hung hăng bóp chết vật nhỏ làm cho hắn yêu thương tận đáy lòng,lại chết không tin hắn!

Tô Giáng Nhi bị Mạc Ngôn Lãng đưa đến bên hồ,sau khi buông nàng ra,hắn hoàn toàn không để ý tới nàng,thẳng kiếm gỗ nhóm lửa,bắt con thỏ hoang nướng.

Núi rừng yên tĩnh,trừ bỏ ngoài gỗ phát ra thanh âm cháy,còn lại không có tiếng vang gì.

Cắn cánh môi,Tô Giáng Nhi trộm dò xét nam nhân khuôn mặt tuấn tú hé ra bình tĩnh,tay nhỏ bé nhanh nắm lại,thẳng đến nắm thật chặt,nàng mới thật cẩn thận mở miệng.“Ngươi đang tức giận sao?”

Trả lời nàng là một cái nhìn chằm chằm lạnh lùng.

Tô Giáng Nhi cảm thấy chính mình thật vô tội,nàng lại không có làm cái gì,hắn sao trừng nàng?Cúi đầu,cái miệng nhỏ nhắn nhịn không được quyệt lên.“Cám ơn ngươi đã cứu ta.”

Mạc Ngôn Lãng nhíu mày,lạnh lùng nhìn Tô Giáng Nhi.“Ngươi chỉ có những lời này muốn nói với ta?” Nữ nhân trì độn này,hắn rốt cuộc nên làm sao với nàng bây giờ?

“Bằng không còn muốn đối với ngươi nói cái gì?”Tô Giáng Nhi kỳ quái dò xét hắn một cái,lại thực đáng thương gục đầu xuống “Dù sao ngươi có vị hôn thê,ta thực thức thời,mới không quấn quít lấy ngươi không tha,ta Tô Giáng Nhi nhưng rất tự mình hiểu lấy .”

Nghe xong lời của nàng,Mạc Ngôn Lãng thở sâu,áp chế lửa giận mau bùng nổ,nhưng gân xanh vẫn nhịn không được ở huyệt thái dương hiện lên.“Ai nói với ngươi ta có vị hôn thê ?”

“Muội muội vị hôn thê ngươi nha!” Thấy sắc mặt hắn tựa hồ càng khó nhìn,khẩu khí của nàng nhịn không được ngập ngừng.

Nắm quyền,hắn nhẹ thở khẩu khí,hỏi lại:“Vậy ngươi có tới hỏi ta sao?Ngươi nghe người khác nói liền tin?”Hắn nhịn không được rống lên.

Tự nhiên lại bị rống,Tô Giáng Nhi càng cảm thấy ủy khuất,hốc mắt lại đỏ lên.“Ngươi hung dữ cái gì?Ta ngay từ đầu cũng không tin nha!Nhưng là ta có ánh mắt,ta nhìn thấy nha!”

“Ngươi xem đến cái gì?”

“Ta nhìn thấy ngươi cùng nàng thân mật đi cùng một chỗ, ngươi còn ăn miệng của nàng!”Nàng vừa nói vừa lau đi nước mắt rơi xuống,khóc thút thít nói xong.

Nghe được lời của nàng,Mạc Ngôn Lãng sửng sốt,nghĩ đến tình hình buổi chiều cùng Lục Vân Đình ở hoa viên,nhất thời hiểu được .“Ta không có ăn miệng của nàng.”

“Ta tận mắt thấy,ngươi còn nói không có?” Nàng hồng mắt trừng hắn, không tin lời hắn nói.

“Tiểu Đình tựa như muội muội ta,ta chỉ đem nàng giống muội muội đối đãi,buổi chiều ta đúng là cùng nàng ở hoa viên, sau đó nàng không cẩn thận sượt chân,ta mới đỡ lấy nàng,cũng không có thân nàng,ngươi nhất định là chỉ nhìn đến bong dáng ta,lại nhìn đến nàng ngã tiến trong lòng ta,liền cho rằng ta thân nàng, đúng hay không?”

Tô Giáng Nhi ngẩn người,nghĩ đến tình cảnh buổi chiều nhìn thấy,thực sự giống như hắn nói,nàng chỉ nhìn đến bóng dáng hắn,còn có nữ nhân trong lòng hắn,cảm giác giống như hôn môi……

Thấy nàng giật mình trợn to mắt,Mạc Ngôn Lãng biết nàng hiểu được,khuôn mặt anh tuấn tức giận lại bất đắc dĩ nhìn nàng.“Hiện tại ngươi còn muốn nói cái gì?”

“Nhưng là nàng vì sao muốn lừa gạt ta?”Tô Giáng Nhi không hiểu loại sự tình này,vì sao có người muốn gạt nàng,“Nàng thật xấu,lại nói dối,hại ta thật khổ sở,nước mắt vẫn rơi……”

Khuôn mặt nhỏ nhắn ẩm ướt lệ ở dưới ánh lửa chiếu vào càng động lòng người,đương trường làm dập tắt lửa giận của Mạc Ngôn Lãng,hắn thở sâu,áp chế xúc động muốn tiến lên ôm lấy nàng.

Này cô gái nhỏ đáng giận cần một chút giáo huấn,dám can đảm không hỏi hắn liền tin tưởng lời người khác,không cho nàng giáo huấn,khó đảm bảo nàng sẽ không tái phạm lần thứ hai.

“Ai kêu ngươi không đến hỏi ta,hướng ta chứng thực,ngươi xứng đáng bị lừa!”

“Nhưng là……”Tô Giáng Nhi thật ủy khuất xem xét Mạc Ngôn Lãng.“Nhưng là người ta tận mắt thấy thôi!Hơn nữa ngươi cho tới bây giờ chưa nói qua thích ta,chỉ có ta một người thích ngươi,thích đến tâm tính thiện lương đau đau quá,nghĩ đến ngươi sẽ không thích ta, đau lòng đến độ muốn chết.

Lời nói nhu mền tâm hắn,con ngươi đen cũng biến nhu,hắn không khỏi ở trong lòng thở dài.“Ai nói ta không thích ngươi?”

Hắn là chưa nói qua, nhưng là……“Nhưng là ngươi chưa nói qua thích ta nha!” Chỉ có nàng,càng không ngừng nói thích hắn.

Nháy mắt to,nàng nhịn xuống thẹn thùng,hấp cái mũi, hảo chờ mong nhìn hắn.“Lãng, ngươi thích ta sao?”

Ánh mắt giống con thỏ nhỏ nhanh nhìn hắn,làm cho Mạc Ngôn Lãng xem không khỏi buồn cười,khuôn mặt tuấn tú của hắn cố ý bình tĩnh,lãnh đạm đáp lại.“Ngươi không tin ta,ngược lại tin tưởng lời người khác,còn rời đi trại,càng thiếu chút nữa bị sói ăn,ta hiện tại rất tức giận,không thích ngươi !”

Hiện tại rất tức giận, không thích nàng ?

Tô Giáng Nhi ngẩn người,đầu óc đơn thuần nhanh chóng chuyển.

Đó là nói, chỉ cần hắn không tức giận, sẽ thích nàng?

Nghĩ vậy, nàng hưng phấn mà trợn to mắt, vui vẻ hô:“Lãng, ngươi thích ta? Đúng hay không? Đúng hay không?”

Mạc Ngôn Lãng liếc Tô Giáng Nhi một cái.“Không! Ta hiện tại đang tức giận, không thích ngươi.”

Tô Giáng Nhi chạy nhanh về phía Mạc Ngôn Lãng,tay nhỏ bé lôi kéo tay hắn,nhẹ nhàng lắc lư,giống cái đứa nhỏ mềm mại làm nũng.“Vậy ngươi hiện tại không cần tức giận.Thích ta được không?”

“Không tốt!”Đẩy ra tay nàng,hắn không cho nàng chạm vào.“Ta rất giận ngươi,hiện tại một chút cũng không nghĩ thích ngươi.”

Nào có người như vậy !

Tô Giáng Nhi có điểm hoảng,hốc mắt lại nổi lên thủy quang, chạy nhanh ôm lấy thắt lưng Mạc Ngôn Lãng,sợ hắn không thích nàng.“Vậy ngươi muốn như thế nào mới có thể không tức giận, ngươi nói ta liền làm, cho ngươi nguôi giận, được không?”

Mạc Ngôn Lãng ngắm Tô Giáng Nhi liếc mắt một cái,chịu đựng không cho khóe miệng giơ lên,con ngươi đen hiện lên một tia tà nịnh.“Chỉ cần ta nói ngươi liền làm, không hối hận?”

“Không hối hận!” Tô Giáng Nhi dùng sức gật đầu, thầm nghĩ làm cho hắn không tức giận, làm cho hắn thích nàng.

“Như vậy……” Đẩy ra tay nàng, hắn cởϊ áσ khoác,trải trên mặt đất,khuôn mặt tuấn mỹ lóe ý cười tà mị.“Lấy lòng ta, làm cho ta cao hứng, ta sẽ không giận ngươi.”

Lấy lòng hắn?

Tô Giáng Nhi sửng sốt,ngay từ đầu có điểm không hiểu lời Mạc Ngôn Lãng nói,nhưng vừa thấy quần áo trải trên mặt đất, còn có tươi cười tà nịnh trên mặt hắn,khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc đỏ lên, hiểu được .

“Ngươi…… Ta……” Nàng vô lực nhìn hắn,“Nhưng là đây là ở bên ngoài……” Nếu có người xuất hiện, kia thực xấu hổ ……

Mạc Ngôn Lãng nhún nhún vai,vẻ không sao cả nhìn Tô Giáng Nhi.“Ngươi không cần nói nhiều nữa,dù sao ta có thích ngươi hay không,ngươi cũng không quan tâm.” Nói xong, hắn cầm lấy áo khoác.

“Đừng!” Tô Giáng Nhi chạy nhanh bắt lấy tay Mạc Ngôn Lãng,xấu hổ quẫn nhìn hắn.“Người ta lại chưa nói không muốn.” Nàng chính là xấu hổ nha!

“Ân?” Mạc Ngôn Lãng khẽ nhíu mày.“Tốt thôi!”Con ngươi cúi xuống,nàng thân thủ cởϊ qυầи áo trên người,lập tức,thân thể tuyết trắng mềm mại chỉ còn lại có cái yếm màu xanh nhạt cùng tiết khố màu trắng,ở dưới ánh lửa phát ra hào quang mê người.

Nàng e lệ nhìn hắn một cái,đưa tay đến sau gáy,kéo dây thắt, cái yếm lập tức rơi xuống,hai bầu tuyết nhũ no đủ lập tức hiện ra ở trong không khí,nụ hoa chưa nở rộ lộ ra phấn hồng mê người.

Mạc Ngôn Lãng mâu quang trở nên thâm,nhìn nhũ tiêm mê người của Tô Giáng Nhi,lấy ánh mắt âu yếm quan sát,ở dưới cái nhìn chăm chú của hắn,nụ hoa hồng nhạt nhịn không được nở rộ.

Cắn cánh môi, nàng cởi ra tiết khố, mắt đẹp có một chút ngượng ngùng mị quang.

“Cứ như vậy sao?”Giơ lên mày kiếm đẹp,hắn có điểm không hài lòng.“Như vậy còn không đủ để lấy lòng ta?Giáng Nhi.”

Tô Giáng Nhi khinh nghễ Mạc Ngôn Lãng liếc mắt một cái, chậm rãi hướng phía hắn,tuyết nhũ theo động tác của nàng lên xuống,dụ dỗ thân thủ người ta nắm bắt thưởng thức.

Mạc Ngôn Lãng nheo lại mắt,nhịn xuống du͙© vọиɠ bắt lấy một cái no đủ đùa bỡn,chờ xem nàng lấy lòng hắn như thế nào.

Tô Giáng Nhi ngẩng đầu hôn trụ môi Mạc Ngôn Lãng,đầu lưỡi ẩm ướt mền mại miêu tả bờ môi đẹp của hắn,học phương thức hắn ăn miệng nàng,khẽ cắn môi dưới hắn,thừa dịp hắn hé mở cánh môi,đầu lưỡi mền mại nhẹ tham nhập,tìm đầu lưỡi hắn, cuốn lấy,quấn quít lấy, đùa chơi,hưởng thụ hương vị mê người của hắn.

Tay nàng cũng đi theo cởi ra áo khoác của hắn,lộ ra cái cổ màu đồng rắn chắc khí lực,lòng bàn tay mềm mại tò mò sờ lên da thịt lửa nóng kia,bất đồng với mềm mại của nàng,da thịt của hắn có vẻ rắn chắc,cọ xát tay nàng.

Vô tình,đầu ngón tay đυ.ng tới một núʍ ѵú,nàng sửng sốt,đầu lưỡi rời đi môi hắn,cúi đầu nhìn trong ngực hắn nổi lên,ngón tay cố ý nhẹ nhàng ma sát.

“Ân……” Bị nàng ma sát như vậy,Mạc Ngôn Lãng nhịn không được khẽ run,thét lớn một tiếng.

Cảm giác được rung động của hắn,Tô Giáng Nhi nhìn hắn một cái,cúi đầu hàm trụ một đầṳ ѵú,đầu lưỡi liếʍ mυ"ŧ.

Nghĩ đến phương pháp hắn chơi đùa bộ ngực nàng,hàm răng khẽ cắn,hơi hơi dùng lực,một tay kia cũng dùng lòng bàn tay mềm mại ma sát đầṳ ѵú kia,phát hiện nó biến cứng,nàng không khỏi vừa lòng buông ra miệng,đầṳ ѵú bị biến cứng dính trong suốt của nàng,tản ra thủy quang.

“Lãng, ngươi thích không?” Ngẩng đầu, nàng kiều mỵ nhìn hắn.

Mạc Ngôn Lãng hô suyễn biến lớn,con ngươi mặc nồng nhanh nhìn chằm chằm Tô Giáng Nhi,thanh âm cũng trở nên ám ách,“Tiếp tục, ta sẽ càng thích.”

Theo hắn phân phó,nàng cúi đầu, tay nhỏ bé tò mò vỗ về da thịt rắn chắc lại mềm mại của hắn,cái lưỡi ẩm ướt nóng liếʍ mυ"ŧ da thịt hắn,tư vị hơi mặn là thuộc hương vị của hắn,mang theo một chút xạ hương thản nhiên,làm cho nàng thập phần mê muội.

Dần dần,đầu lưỡi đi vào vùng bụng rắn chắc buộc chặt,nàng liếʍ mυ"ŧ cơ bắp trên bụng,tay nhỏ bé cởi bỏ tiết khố của hắn,lửa nóng sớm cứng rắn bừng bừng phấn chấn hiện ra,rơi vào trong mâu quang của nàng.

Nàng thở sâu, nhìn nóng thiết tráng kiện kia,nghĩ khi nó tiến vào trong cơ thể nàng,dùng sức tra tấn nàng,nàng nhịn không được khẽ run, hoa huyệt theo bản năng thấm ra dịch ẩm ướt.

Nhìn thấy tinh lượng hoa dịch từ hoa huyệt dưới thân nàng rơi xuống,Mạc Ngôn Lãng ngả ngớn giơ lên khóe miệng.“Giáng Nhi, như thế nào nhanh như vậy liền ẩm ướt ?”

Tô Giáng Nhi hừ nhẹ,cũng thấy được dưới thân ướŧ áŧ,khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên,ngượng ngùng xem Mạc Ngôn Lãng liếc mắt một cái,“Người ta cũng không biết,lại đột nhiên ẩm ướt ……”

“Muốn ta sao?”Thanh âm dễ nghe,hắn dụ dỗ.“Muốn ta chạm vào ngươi sao? Giáng Nhi?”

“Ân! Ta muốn.” Tô Giáng Nhi gật đầu,nghe được hắn muốn sờ nàng,theo bản năng lắc lắc thân mình,yêu dịch thấm càng nhiều.

“Như vậy trước đem ta làm ẩm ướt,ta mới bằng lòng đem tiểu huyệt của ngươi làm ẩm ướt.” Ngón tay vỗ về mặt nàng,hắn chỉ vào thô to cứng rắn dưới thân,muốn nàng lấy lòng hắn.

Mệnh lệnh của hắn làm cho nàng kháng nghị ưm,còn ngoan ngoãn theo lời hắn,thở sâu. Liếʍ liếʍ bờ môi, tay nhỏ bé vòng quanh nóng thiết,hai tay nhẹ nhàng xoa nắn,lại vô tình khi chạm vào hai viên cầu dưới nóng thiết,khiến hắn thoải mái rêи ɾỉ.

“Giáng Nhi, chính là như vậy, lại dùng cái miệng nhỏ nhắn của ngươi làm ẩm ướt nó……”

Mắt đẹp đầy sương mù,bên tai truyền đến mệnh lệnh thô suyễn của hắn,Tô Giáng Nhi chậm rãi cúi đầu, mở ra cái miệng nhỏ nhắn hàm trụ nóng thiết làm cho hoa huyệt của nàng hoa huyệt hưng phấn phát ra mật dịch……