Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Con Mèo Của Tôi Và Tôi Đều Nghiện Cá Khô Nhỏ

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tác giả: Giang Nam Hồn Cô Nương

Sau khi nói một hồi, Liễu Hiên nhịn không được thở dài, uể oải nằm sấp trên ngực Tần Lâm bất động.

Trái tim Tần Lâm co rút, tuy rằng không biết vì sao Liễu Hiên không vui, nhưng y vẫn theo bản năng muốn mở mắt, ôm hắn an ủi. Nhưng động tác kế tiếp của Liễu Hiên lại làm cho y không tiện mở mắt

Tần Lâm dùng thần thức "Thấy" Liễu Hiên ngẩng đầu nhìn hắn trong chốc lát, tựa hồ đang xác nhận hắn có tỉnh hay không. Phát hiện còn ngủ, Liễu Hiên lại ôm lấy con mèo con đang chìm đắm trên tóc, dùng giọng cực thấp nói nhỏ với mèo con.

"Nhóc nói đi tao nên nói với A Lâm thế nào đây? Tao đã giấu huynh ấy lâu như vậy, lần trước vào ngày sinh nhật, tao đã thề mình sẽ nói với huynh ấy sự thật." Liễu Hiên phồng hai má lên: "Nhưng tao không dám nói."

"Meo meo."

"Tao có nên nói hông?"

"Meo?"

"Sao nhóc không biết gì hết thế?"

"Meo meo??."

"Ai... Chắc chắn là bởi vì tao mang đầu óc của mình đi hết, thế nên mỗi ngày nhóc mới làm cho tao xấu hổ thế đó."

"......"

Cả hai đều tự lầm bầm lầu bầu nửa ngày, ngược lại trong lòng Tần Lâm đang cân nhắc.

Hiên Hiên có chuyện gạt y.

Hơn nữa chuyện này có thể rất nghiêm trọng, hắn biết y sẽ rất tức giận. Có chuyện gì chứ? Hiên Hiên một mình nghẹn lâu như thế...

Phản ứng đầu tiên của Tần Lâm không phải là y tức giận, y quả thực không vui khi bị hắn giấu diếm, mà cũng không đơn giản là bởi vì người yêu y không thật lòng. Càng đau lòng việc một mình Liễu Hiên đối mặt với vấn đề khó giải quyết, khó xử, lo âu tới nỗi cơm ăn không ngon ngủ cũng không đủ giấc.

Ngẫm lại y lại cảm thấy đau lòng, Hiên Hiên của y vốn nên vô ưu vô lo.

Nhưng Hiên Hiên không chịu nói, y cũng không tiện hỏi thẳng. Y miễn cưỡng ép buộc Liễu Hiên, nhưng lại không muốn Liễu Hiên phải rối rắm khổ sở.

Đây thực sự là một tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Tần Lâm trong lòng thở dài, như thế nào mới tốt.

Nếu như hắn có thể biết rốt cuộc là chuyện gì, trực tiếp thay Liễu Hiên giải quyết, là ổn thôi. Nhưng Liễu Hiên trong lời nói cũng không tiết lộ ra nhiều thứ, chỉ nói một cậu tương đối kỳ quái.

Chắc chắn là bởi vì tao mang đầu óc của mình đi hết...

Mang đầu óc đi?

Tần Lâm đau đầu không thôi, thật không dễ đoán.

-

Vì không biết người yêu rối rắm vì việc gì, Tần Lâm sau lưng liên lạc với thuộc hạ trong Ma cung, hỏi bọn họ Liễu Hiên mấy ngày nay vẫn luôn làm những gì.

Các thuộc hạ nhớ lại người nào cũng nói không có làm chuyện gì đặc biệt, chẳng qua có một điểm tương đối kỳ quái, Liễu Hiên gần như đều hỏi mỗi người bọn họ một lần, Tần Lâm có phải thật sự rất chán ghét yêu tu hay không.

Chẳng lẽ là bởi vì chuyện này?

Tần Lâm nhíu nhíu mày, chẳng lẽ là Liễu Hiên lặng lẽ cứu yêu tu gì đó, hay là quen biết bằng hữu yêu tu, sợ hắn tức giận. Nhưng điều này cũng không đến mức làm cho y tức giận đến mức cùng Liễu Hiên tách ra.

"Tôn giả." Trợ thủ đắc lực đột của Tần Lâm đột nhiên mở miệng, "Thuộc hạ cho rằng, có thể có liên quan đến con mèo của phu nhân."

"Với mèo?" Tần Lâm sửng sốt, lập tức hiểu ra: "Chẳng lẽ là mèo con muốn thành yêu tu?"

Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có cái này đáng tin cậy nhất. Mèo con sinh ra linh trí, cho nên hắn lo lắng mình sẽ vứt bỏ mèo con, thậm chí cũng vứt bỏ hắn luôn.

Trợ thủ đắc lực lắc đầu: "Không, tôn giả, theo thuộc hạ, còn có nguyên nhân khác. Thuộc hạ trước kia hình như đã gặp qua tình huống mèo của phu nhân có ghi lại trong sách cổ, nhưng nhớ không rõ, chỉ mơ hồ có ấn tượng. Thuộc hạ cho rằng, đem sách cổ tàng thư lâu lục lọi một lần, hẳn là có thể có được đáp án."

Tần Lâm sau khi suy nghĩ một hồi lâu mới gật đầu, chuẩn.

_________

Tiến thoái lưỡng nan nghĩa là “tiến cũng không được mà lùi cũng không xong”. Đây là một thành ngữ để chỉ tình trạng, trạng thái mà khi con người không biết chọn quyết định nào cho đúng, muốn làm tiếp cũng không thành mà buông bỏ cũng không thể, chỉ biết chờ đợi cơ hội khác. (edbu.org)
« Chương TrướcChương Tiếp »