Chương 1
Đây quả là một cái thư
viện to lớn như trong lời nói, phía bên trong quả thật rất yên tĩnh, cùng với thế giới ồn ào như chiến trường phía bên ngoài như hai thế giới cách biệt, bên trong chỉ nghe được âm thanh xoạt xoạt của việc lật sách.
Bên cạnh cũng không có người nào ở bên tai tạo những âm thanh ồn ào nhốn nháo, mà theo như lời nói của ta, ta thật sự vui mừng vì bên tai hoàn toàn thanh tịnh. Tiện tay mà cầm đại một quyển sách trên kệ , cũng không có nhìn xem đề mục, thẳng đi vào chiếc bàn bên cạnh lật sách ra xem.
Sau khi mở ra mới biết được nguyên lai chính là ngôn tình tiểu thuyết mà các bạn nữ sinh cực kì thích, hay nói đó chính là các loại tác phẩm giống như phim hàn. Trong nội tâm cóđiểm buồn bực, thư viện chính là cái nơi trang nghiêm như
vậy, thế nào mà tùy tiện một cái liền cầm ngay loại sách sướt mướt, ẻo lả như thế này.
Bất quáđã ngồi xuống, mà bản thân đối với việc xem sách cũng không có nửa điểm hứng thú, thực tế chính là phiền toái việc đi đổi lại một quyển sách khác.
Trong 20 phút qua loa liền xem hết cả cuốn tiểu thuyết, tình tiết cũng không có gì mới mẻ
ngoài việc một người nữ
yêu thích một người nam, mà người nam này lại chung tình với một người nữ khác, sự thật chứng minh ba người trong xuyên suốt câu chuyện tình yêu vĩnh viễn không làm người xem có gì mới mẻ. Vì
vậy sau lưng của cô gái kia nhất định sẽ có một người con trai khác yên lặng vì nàng mà hy sinh cũng chính là một tiếng sét ái tình vào một người con trai thiện lương si tình số 2. Như thế hai nam hai nữ giằng co qua lại, cứ diễn đi diễn lại, kết cục tự nhiên là nam chính rốt cục phát hiện mình yêu thích chính là nàng nữ chính này, sau đó tất cả
chính là vui vẻ, trở thành những người thân thuộc.
Cáp, thực con mẹ nó nhàm chán. Sau đó chính bản thân mình mãnh liệt khinh bỉ nhìn cái nội dung vở kịch quen thuộc như thế. Nói thật, đối với loại nội dung vở kịch này, ta sớm đãnhớ kỹ trong lòng. Bình thường ta xem không ít cái thể loại kịch truyền hình này đi. Nếu người khác biết rõ ta đường đường là một người con trai lại đối với cái thể loại ngôn tình đô thị tình cảm nam nữđang trào lưu thịnh hành như thế mà quen thuộc không khéo sẽ bị ta làm cho chết cười mất. còn không phải do mẹ của ta, tuổi thì cũng đã lớn rồi còn chơi cái trò gì thiếu nữôm ấp tình cảm, cuồng mê phim truyền hình hàn không nói lại còn chết sống lôi kéo người khác cùng xem, trong nhà chỉ có ta cùng mẹ hai người, không bắt trúng ta thì còn có ai nữa?
Đừng có hỏi ta tại sao lại không phản kháng, thực tế cho thấy cường long không thểđè nén nổi bọn rắn độc. Mẹ ta chính là con rắn kia, hay chính là một con yêu xà tu luyện ngàn năm thành tinh. Bị bà hằng ngày luôn mở miệng niệm chỉ có một điều như vậy, ta tựa như một con rắn bị nhổ mất lưỡi, chỉ phải mặt mày xám xịt ngoan ngoãn bị bà lôi kéo cùng ngồi xuống xem.
Cắt, ta không phải muốn nói đến những tình tiết kéo dài này, chỉ là muốn nói đối với loại chuyện buồn cười gìđó tại sao lại có thể có nhiều người yêu mến như vậy. Thật sự không nghĩ ra. Con gái, trách không được người ta nói con gái là sinh vật khó lý giải nhất trên đời. Bởi vì ta ngồi xem ở bàn gần sát bên cửa sổ, ánh mặt trời chiếu thẳng vào trên mặt thật ấm áp, ta cứđể như vậy hưởng thụ cảm giác thoải mái. Tới gần 12 giờ thời tiết cũng bắt đầu ấm lên, cứ như vậy để mặt trời phơi nắng, truyện mượn đọc dở bên cạnh thoáng cái cũng quên luôn, thân thể nằm dài trên bàn miễn cưỡng cũng không muốn nhúc nhích.
Trong một lúc tâm huyết dâng trào liền chạy tới cái thư viện này, kết quả xem ra chính mình quả nhiên là không thích hợp với cái gì gọi là tao nhã.
Lấy ra cái điện thoại di động trong túi áo nhìn nhìn, 1h25 phút, cách khóa học buổi chiều còn có 5 phút. Ân, dù sao buổi chiều là hai tiết xã hội luân lý học cóđi hay không đều không sao, thầy giáo họ vương kia cũng không làm gìđược ta, hay là cứ làm một giấc ngủ trưa đã rồi tính sau.
Đang ngủ mơ mơ màng màng, bên tai bỗng nhiên lại xuất hiện tiếng ruồi bọ ong ong. Đáng chết. Không kiên nhẫn ngẩng đầu, ta mở lớn hai mắt muốn nhìn xem thử là ai không có mắt dám quấy nhiễu giấc ngủ của ta.
“Ba…” , ta còn chưa kịp phản ứng, trên mặt đã bịăn một cái tát nảy lửa làm cho mặt bị một trận đau.
Sau một hồi choáng váng đầu óc. Mẹ kiếp, động đất sao? Bất tri bất giác ta mới nhận thức được là ta bị người ta quăng cho một cái tát.
Không cần soi gương ta cũng biết rõ một bên mặt của ta nhất định là sưng lên, đưa tay sờ sờ, “Ai…”, thật đúng là con mẹ nó, đau thật, nước mắt cũng đã muốn chảy ra.
Tiếng bạt tai thanh thúy vang lên khiến cho tất cả mọi người trong thư viện đều quay đầu nhìn về phía ta, còn đứng trước mặt ta đích thị là một nữ sinh.
Ta híp mắt dò xét người đứng trước mặt mình, nếu không phải trên mặt ta vừa ăn phải một cái tát như trời giáng, ta thật muốn thổi một cái huýt sáo tán thưởng, mỹ nhân.
Ngũ quan xinh xắn phối hợp với làn da tiểu mạch nõn nà, một đầu tóc xoăn thả tự nhiên phủ lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn, cô mặc một chiếc váy dài màu đen thêu hoa, bên trong lộ ra chiếc áo lông trắng cao cổ, phối hợp với chiếc áo khoác thêu màu xanh nhạt, lại liếc nhìn nửa người dưới, tất chân màu nâu phối hợp với một đôi giày bó màu rám nắng, phong cách đơn giản nhưng không làm mất đi cảm giác tự nhiên, chính xác mà nói là một nữ sinh rất biết cách ăn mặc, không giống như ta quanh năm chỉ mặc có mỗi đồng phục.
Có thể nói thân hình cân đối thon dài, nhìn ra đối phương hẳn cũng là cao 172cm, chiều cao cùng với ta cũng không sai biệt lắm, nhìn về phía trên so với ta có lẽ là cao hơn. Nhịn không được khẽ nuốt một ngụm nước bọt, tuy chỉ là một nữ sinh nhỏ nhắn nhưng lại chiếm ưu thế hơn ta. Rõ ràng chiều cao so với ta cũng không sai biệt lắm, nhưng nếu đứng lên, cảm giác chiều cao so với nhau chính xác là còn cao hơn ta một mi li mét, trong lòng cóđiểm buồn bực.
“ Đã nhìn đủ chưa?”, Đối với việc ta tùy ý dó xét, đối phương rõ ràng không có kiên nhẫn. Ta quyết định không rảnh đểýđến nữ sinh kia, tám chín phần là nhận lầm người, dù sao cũng có nhiều người có khuôn mặt tựa giống nhau, không có biện pháp, khuôn mặt này thật sự rất dễ dàng lẫn lộn.
Tới nơi này đã hơn một năm, thật vất vả mới thoát khỏi tiếng xấu trước kia, qua được một thời gian yên ổn, ta cũng không muốn bị một nữ sinh phá hư. Cái gọi là chúý khiến cho vạn năm phiền, phiền toái không tìm đến ta, ta quyết không tựđộng trêu chọc phiền toái, mà trong thiên hạ có một nữa phiền phức, đều từ trong tay con gái mà ra.
Ta chỉ hy vọng cô gái này biết thức thời, nhanh lên cút đi qua một bên cho ta, nên đi tìm ai thìđi mà tìm.
Bất quáđối phương hiển nhiên không thể nhận biết được nội tâm của ta suy nghĩ cái gì.
Sự im lặng của ta càng khiến cho đối phương thập phần phẫn nộ, liền cho rằng ta có tật giật mình nên mới không dám nói lời nào, vì vậy xông về phía ta hét lớn: “Cậu cho lời nói của tôi là gì hả?”.
Hiện tại những người khác trong thư viện đều bị tiếng hét của cô làm cho chấn động, mọi người đều ngơ ngác nhìn mỹ nữ nổi giận.
“Nói cái gì?”, ta nhíu mày hỏi.
“Cậu?!”, đối phương sau một hồi lại cất cao âm thanh: “ Không biết xấu hổ, ngươi làđồđồng tính biếи ŧɦái, đi phá vỡ uyên ương của người khác, đoạt bạn trai của ta…”
Chung quanh bỗng nhiên nghe được tiếng hút không khí lạnh đến mãnh liệt.
Uyên ương? Trong đầu ta nghĩđến cái ý tứ kia? Ta cân nhắc thử. Nghe bốn phía đều bắt đầu có tiếng nhỏ to nghị luận, trong ánh mắt mơ hồ cùng có giật mình cùng khinh miệt, ta lúc này thật sự biết rõ… con mẹ nó, ta đoán đúng rồi…
“Cô nhận lầm người rồi”. Cái khác ta không dám nói, chứ cái này từ mấy trăm năm đối với ta không hợp. Ta gần đây yêu mến nữ sinh trắng nõn, mềm mại, nũng nịu, dịu dàng, ta dám khẳng định nữ sinh này nhận lầm người.
“Nhận lầm? Cậu tên Đường Thể Kiệt?”
Chợt nghe đến tên ta, ta vôý thức gật đầu thừa nhận: “Là tôi, tôi làĐường Thể Kiệt…”
“Cái này đúng rồi!”, lời nói còn chưa nói hết đã bị cắt đứt, “Ngươi thật không biết xấu hổ, không thể tưởng được ngươi lớn lên bộ dáng không được tốt, lại đi cướp bạn trai của người khác”
“Đừng trái không biết xấu hổ, phải một cái cũng không biết xấu hổ, con mẹ nó, cô là ai tôi cũng không có nhận ra, mà cái người bạn trai của cô là ai tôi cũng chưa hề biết, hắn ta hình dạng ra sao, là cái đông tây gì, đến phiên lão tử ta đây đến đoạt sao?”. Ta lửa giận ngập đầu, tiện tay nâng quyển sách đang cầm trên tay đập mạnh xuống bàn một cái.
Sự kiên nhẫn của ta chính thức tuyên bố chấm hết. Không hiểu ra sao bị người ta tùy tiện quăng cho một cái tát, vốn là còn muốn cứ như vậy dàn xếp ổn thỏa, không thể tưởng được đối phương được một tấc lại muốn tiến một thước, hôm nay đối phương đều đem lời nói làm rõ, chỉ tên là chính mình, ta mà còn nhẫn nhịn nữa là một tên ngu ngốc.
Nghe nàng nói, ta đoạt bạn trai nàng? Cáp, thật đáng buồn cười, cái nữ sinh chết tiệt này thực cho rằng lão tử biếи ŧɦái? Ta đường đường là một cái nam nhân chân chính, cướp nam nhân làm cái gì, lấy đâu ra mà cướp? Hắn mà chịu ta, con mẹ nó ta còn cảm thấy chán ghét.
“Ngươi…ngươi hạ lưu, đáng ghét, xấu xa”. Cái nữ sinh chết tiệt này xem ra từ lớn đến bé còn chưa có nghe qua lời chửi mắng thô tục, bị ta đây chửi mắng một hồi trên mặt lúc trắng lúc xanh.
“con mẹ nó cô thử nói thêm một câu nữa xem”. Bị làm cho tức giận, ta trực tiếp xuất ra cái khẩu khí côn đồ trước kia ra đểđối phó.
“Tôi ..tôi …bạn trai tôi, cậu…cậu… không biết rõ, chính là Quân Dật, hắn cũng đã nói, đối với hắn…hắn yêu thích chính là cậu, cho nên muốn cùng…muốn cùng tôi chia tay, ô…”, nữ sinh kia nói đến đây lại bắt đầu nhỏ giọng khóc nức nở màđứng dậy.
Quân Dật? ta khẽ giật mình, lập tức hận đến nghiến răng nghiến lợi. Con mẹ nó, tiểu tử kia ta làm sao mà không nhận thức được, không phải nhận thức bình thường, mà còn rất quen thuộc. Từ nhỏđến lớn hắn gây cho ta bao nhiêu chuyện, mỗi lần đều lưu lại một cái hậu quả rối rắm để cho ta giải quyết.
Tách ra đã hơn một năm đến thành phố này, cho rằng đã an ổn, ân? Lúc này tốt lắm, còn cho ta làm đồng tính luyến ái! A! làông trời thấy ta quáư là thư thả nên cho ta vài chuyện để kí©h thí©ɧ sao? Chơi nữ nhân xong rồi lại lấy ta làm tấm khiên? Rất tốt, ta con mẹ nó thiến ngươi.
“Sao…như thế nào, không có…không phản đối? Không…vô sỉ…”, cái cô gái đáng ghét kia còn chưa buông tha cho ta, ngay tại bên tai ta khóc lóc lải nhải.
“Ta cùng tiểu tử kia thật đúng là có quan hệ, con mẹ nó! quan hệ sâu lắm! Khóc, khóc, khóc, khóc cái gì, bị người quăng đến nơi này của ta kể lể cái gì mà kể lể, có bản lĩnh thìđi tìm người trong cuộc đi”.
Lửa giận công tâm ta cũng không có thời gian màđểýđến cái cô gái ngu ngốc kia, vứt lại một câu không có khả năng, không, xem tình huống thì nhất định sẽ khiến cho cô ta hiểu lầm lời nói của ta, trực tiếp bỏ chạy ra khỏi thư viện, trên đường còn thuận tiện đầy ngã hai tên dám can đảm không sợ chết ngăn lại ta.
Nói đến Quân Dật, ta cùng hắn chính xác là nghiệt duyên xuất phát từ thời điểm chúng ta năm 12 tuổi.
Khi mẹ hắn một mình mang theo Quân Dật lúc còn nhỏđến ở cách vách nhà ta, lập tức khiến cho tâm đồng tình của mẹ ta nổi dậy, chúý, đánh trúng hai phụ nữđều cùng đồng mệnh tương liên nên rất thân nhau, cứ cách hai ba ngày là lại chạy đến nhà của người kia, từđó hai người được mệnh danh láng giềng hòa thuận, là bạn tốt của nhau, kì thực cũng chỉ là: buôn chuyện, tán dóc việc nhà. Dần dà, liên quan đến chúng ta hai đứa nhỏ.
Nhưng trời biết, ác mộng của Đường Thể Kiệt ta cũng bắt đầu.
Đừng xem họ Quân tiểu tử kia lớn lên trắng nõn, trên thực tế thì hắn ta là một con sói đội lốt cừu. Từ nhỏđến lớn, uống rượu, chơi gái, đánh bài, đánh nhau ẩu đả, ta xem hắn mỗi dạng đều dính qua.
Vốn hắn thế nào cũng không phải chuyện của ta, muốn vĩđại cũng là chuyện của hắn, nhưng vấn đềởđây lại là, hắn bên ngoài gây nên mấy chuyện kia, lại đều đem đổ hết trên đầu của ta. Nghĩ tới ta một thanh niên tốt của Trung Quốc, tương lai rạng rỡ…, cứ như vậy bị người hϊếp đáp làm hại. Càng thê thảm chính là, mẹ của ta và mẹ của hắn đều tin những gì hắn nói.
Ngươi lại hỏi, ta vừa không phải nói hắn uống rượu chơi gái đánh bài, đánh nhau ẩu đả sao, mẹ của ta và mẹ của nó như thế nào còn tin, nói đến đây thật sự khiến cho ta cúi đầu xuống ngực, uất ức mà giậm chân, cảm thán rằng con mẹ nó, ông trời thực quá bất công.
Hắn rất giỏi, tuy nhiên ta có chết cũng không nghĩ là thừa nhận. Bất quá bất luận dáng người, tướng mạo, ý nghĩ, mọi thứ hắn đều tài trí hơn người, lại hiểu như thế nào là hợp ý, biết như thế nào tạo niềm vui, nói làm, khéo léo.
Cho nên, bên ngoài làm xằng làm bậy chính xác là một tên hỗn đản, tại trong mắt người khác lại thành thông minh lễ phép, tôn sư, yêu trẻ, chính xác là một học sinh xuất sắc. Trong mắt của ta, tiểu tử kia chỉ một chữ- chỉ có vẻ ngoài. Phương diện này quả thật công phu của hắn đã sớm luyện đến cấp bậc tối thượng, lừa gạt người chết không đền mạng. Mà ta— chính là kẻđáng thương ở sau lưng hắn chết thay, không thể giải oan chính làĐậu Nga.
Như thế nào, các ngươi không tin, có việc làm chứng. Mà cũng chính là một chuyện trọng đại là bước ngoặt của cuộc đời ta.
Nghĩ tiểu tử kia cấp 2 thì luôn vô cớ không lên lớp, với hắn mà nói chuyện cúp vài buổi học cũng là bình thường, vì cái gì thầy giáovà bạn học luôn cho rằng hắn thân thể suy yếu không chịu được, mà không nghĩđến hắn đang ở một góc bí mật nào đó mà hút thuốc láđể thỏa mãn cơn nghiện thuốc của hắn.
Đáng tiếc ta lúc ấy còn trẻ người non dạ không biết, lần đầu tiên phát hiện cho rằng rốt cuộc bắt được đối phương tay cầm thuốc lá, dùng cái này làm bằng chứng uy hϊếp hắn an phận thủ thường, nếu không có việc gì thìđừng có quấn lấy ta, bằng không ta sẽ nói cho thầy giáo biết.
Ta nói ra ý nghĩ của ta mà tên tiểu tử kia không hề có chút nào bịảnh hưởng, đến liếc mắt nhìn ta cũng không thèm, thằng đến khi hắn hút hết điếu thuốc, mới chầm chậm đứng lên lôi kéo ta đi đến thẳng văn phòng của chủ nhiệm.
Chờ khi đứng trước mặt chủ nhiệm, tiểu tử kia cúi đầu thành khẩn nói: “Thầy, em sai rồi”. Ta lập tức kinh ngạc cho rằng tiểu tử kia rốt cuộc cũng biết sai mà thay đổi. Nhưng lời nói kế tiếp của hắn làm ta bị bắn rơi đến mười tám tầng địa ngục, trọn đời không thể siêu thoát .
Tình cảnh ngay lúc đó còn hiện rõ mồn một trước mắt ta, ta tinh tường nhớ rõ tiểu tử kia lúc ấy nói: “Thầy, em sai rồi, xin đừng trách bạn học Đường, cậu ấy hôm nay làm như vậy, đều là bởi vì em, là lỗi của em”. Nói xong còn ủy khuất liếc nhìn ta một cái, ta xấu hổ nhìn hắn mang ánh mắt oán trách nhìn ta, làm ta cảm thấy có phải hay không là ta trách lầm hắn.
“Như thế nào, làm sao vậy? bạn học Quân, không cần phải như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói ra thầy sẽ giúp em”. Chủ nhiệm hiển nhiên không biết vì cái gì làm cho học trò hắn yêu thương có thể thành như vậy, lo lắng mà hỏi thăm.
Đừng hoài nghi, khi đó chính xác Quân Dật đúng là trò cưng, toàn bộ thành tích đều đứng nhất, trong mắt thầy giáo chỉ có một học trò tốt, trong mắt bạn học có một lớp trưởng tốt. Đương nhiên trong mắt ta—cái rắm cũng không có giá trị một chút nào.
“Thầy, là như vậy, hôm nay khi đi học em không thoải mái, nghĩ muốn đến phòng y tế nghỉ ngơi một chút, có thể… chính làở bãi đất trống sau căn tin trường học em thấy…thấy bạn học Đường cậu ấy…cậu ấy đang ngồi tại đó hút thuốc”. Một câu cương quyết lại nói thật lâu, nói xong hai mắt còn chăm chú nhắm nghiền, làm cho người ta cảm thấy hắn tựa hồ quyết định thật lâu mới tới đây nói ra.
Đương nhiên những lời này nói xong, ta mê man, những lời chủ nhiệm dạy bảo ta cũng mê mang không nghe lọt chữ nào.
Hút thuốc, là nghiêm trọng cỡ nào, đối với học sinh
cấp 2 năm nhất , thời gian tốt nhất là dùng để học tập. Hút thuốc là cỡ nào không đúng, huống chi là cúp tiết để lén đi hút thuốc, việc này nếu truyền ra ngoài, bị người nhà học sinh biết rõ, sẽ có sức ảnh hưởng tồi tệ thế nào.
Vì vậy—chủ nhiệm hắn nổi bảo, quát: “Đường Thể Kiệt, ngươi nói rõ ràng cho ta, cái này đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?”
“Không, không phải, sự tình không phải như thế, thầy…”, Ta lúc ấy không hiểu, sự tình như thế nào cứ như vậy chuyển biến đột ngột, mà ta như thế nào lại biến thành kẻ phạm tội.
Hết lần này tới lần khác tên khốn kia lại chống đối ta.
“Thầy, ngài không nên trách bạn học Đường, tuy cậu ấy đã từng cảnh cáo em không thể nói cho người khác biết, nhưng là vì danh dự
cuả trường học, càng vì tương lai của bạn học Đường, em cảm thấy được hôm nay vô luận như thế nào
đều phải đem sự tình từđầu đến cuối nói ra, cho dù bạn học Đường sẽ mà…mà…”
“Mà” Đằng sau là cái nội dung gì, không cần đoán cũng biết.
“Tốt lắm, bạn học Quân, em đừng nói nữa, em làm rất đúng, đối với chuyện này thầy đã hiểu rõđầy đủ rồi”. Chủ nhiệm nói xong còn trịnh trọng vỗ vỗ vai Quân Dật bày ra bộ dạng an ủi.
“Không có, thầy, em bị oan uổng, thầy nghe em giải thích”. Ta lắc đầu liên tục như bị dao kề cổ, đối với chủ nhiệm ra sức thanh minh cho bản thân. Không phải như thế, sự tình căn bản là không giống như hắn nói, nhưng thầy giáo cũng không hề nghe ta giải thích.
“Thầy, bạn học Đường như vậy, có một nữa nguyên nhân là lỗi của em, nếu như
em phát hiện sớm chuyện này, thìđã có thể ngăn cản, cũng không để sự tình phát sinh như bây giờ, bạn học Đường nói không chừng cũng sẽ không đi con đường lệch lạc này, là lỗi của em…ô”
“Mẹ kiếp, họ Quân kia, ngươi nói cái gì….”. Sự tình phát triển hoàn toàn không như ta dựđoán, mắt thấy tiểu tử này đến chết còn thêm mắm thêm muối, ta thật sự phát hỏa tung ngay một quyền vào sống mũi của tên lừa gạt kia.
“A ! bạn học Quân, em chảy máu…”
“Con mẹ nó, tao đánh chết ngươi đồ lừa gạt!”
“Dừng tay, bảo vệ, bảo vệ!”
…
…
Sau.
“Quá không giống với lời nói, thật sự là quá không giống với lời nói!”
“Trốn tiết học, hút thuốc, đánh người, vô luận ít hay nhiều đều phải sử phạt làm cho nó nhớ lấy”.
“Đúng, đúng vậy, đối với cái loại hành vi này trong trường học tuyệt đối không thể nuông chiều”.
…
…
Sự tình chính là như vậy , ta cuối cùng cũng không thểđem sự tình kia giải thích rõ ràng, còn bị trường học nghiêm trọng cảnh cáo xử phạt.
Cuối cùng vẫn là mẹ ta sống chết cầu xin hiệu trưởng, nên trường học mới không đuổi học ta. Vềđến nhà đương nhiên là dùng roi đánh ta. Mà ta cũng triệt để minh bạch tên này bản chất là một tên xảo trá, xấu xa. Khi đã nhận thức được điều đó, ta cắn răng nhịn đau, ủy khuất nuốt ngược nước mắt của bản thân vào bụng.
Nhưng cũng bởi vì sự kiện ác liệt lần này, hình tượng của ta triệt để té thung lũng, biến thành nhân vật bất lương trong trường, con mẹ nó! ngẫm lại thật đúng là xui xẻo, lại không được đền bù cái gì, sớm biết vậy lúc ấy đánh thêm vài quyền, quá tiện nghi cho tên tiểu tử kia rồi.
Tất cả mọi người thấy rồi đúng không? Tên tiểu tử khốn kiếp kia cỡ nào khiến người ta chán ghét, theo ta 12 tuổi mãi cho đến 20 tuổi, cũng đã 8 năm, suốt tám năm, ta đều là tại nơi này như một ngọn lửa nhỏ nhoi, đấu tranh sinh tồn để mưu cầu danh lợi, đối với hắn, 8 năm này của ta có thể so sánh tám năm kháng chiến.
Thật vất vảđến đại học, qua một thời gian thật sự an ổn, cho rằng rốt cuộc có thể thoát khỏi cái đoạn nghiệt duyên này, xây dựng lại hình tượng chói lọi của ta. Không nghĩ tới hôm nay lại phát sinh loại sự kiện đen đủi này, xem ra ta thật sự vất vả tạo nên hình tượng lại do đó mà bị hủy hoại trong chốc lát.
Mà hết thảy tất cả những điều này, đầu sỏ gây nên chính là tên họ Quân. Con mẹ nó, lão tử cùng ngươi không bao giờ cùng chung một con đường.