Chương 4

“Tớ bảo cậu phải biết tự bảo vệ mình chứ không phải bảo cậu gϊếŧ người diệt khẩu...”

“Phòng ngừa rắc rối có thể xảy ra thôi mà." Úc An để điện thoại xuống, giơ trà sữa lên, vui vẻ cong mắt: "Nào, chúc mừng tớ cuối cùng cũng có nhà của mình, cạn ly!”

Hứa Nhất Đồng và Lưu Châu Vũ thấy thế cũng đồng loạt giơ trà sữa trước mặt lên.

“Cạn ly!”

---

Hứa Nhất Đồng và Lưu Châu Vũ chơi đến 11 giờ tối mới đi, hai người còn tâm lý mang đi tất cả rác đi, để lại cho Úc Khả một túi bánh mì làm bữa sáng cho ngày mai.

Úc An vừa mệt vừa buồn ngủ, tắm rửa một cái rồi lên giường.

Bây giờ đã là đêm khuya, hộ gia đình ở tòa nhà số 9 không nhiều lắm, Úc An nằm trên giường, cảm thấy cả tòa nhà vô cùng yên tĩnh.

Cô chán đến chết mở điện thoại ra, phát hiện chẳng biết từ lúc nào mình đã bị add vào nhóm chủ nhà.

Người trong nhóm rất hoạt ngôn, đêm hôm khuya khoắt còn đang spam.

Úc An lướt qua, nhanh chóng nhìn thấy số nhà của mình trong lịch sử trò chuyện.

“Vừa rồi là ai vào nhóm thế? Đi ra đây chào hỏi đi!”

"Tòa nhà số 9 1102... Vãi ò, đây không phải là biển số của căn nhà có ma kia sao?"

“Nhà ma kia mà cũng có người dám tới ở luôn à?”

“Cái gì cơ cái gì cơ? Khu chung cư của chúng ta có nhà ma à?”

“Có ai thấy chủ nhà kia hay không? Là nam hay nữ vậy?”

“Tôi từng gặp rồi, là một cô gái, vẻ bề ngoài rất xinh đẹp đó nha...”

“Đù má, còn là con gái nữa hả, dũng cảm thật đó!”

"Em gái, đừng sợ, anh trai ở tòa nhà số 8 phía trước, sau này có việc thì trực tiếp tới tìm anh, anh sẽ bảo vệ cho em (kính râm)(nhe răng)”

“Mấy người ồn ào như vậy, em gái người ta cũng không dám ra rồi kìa.”

“Tốt nhất là xác nhận một chút đi, đây chính là căn nhà có ma đó...”

Đề tài tiếp tục kéo dài về phía căn nhà có ma, đáng tiếc Úc An kéo đến cuối cùng vẫn không thấy được cách nói gì mới mẻ, ngược lại còn khiến cô thấy buồn ngủ.

Những người này thật nhàm chán.

Úc An ngáp một cái, quyết định rời khỏi nhóm vô dụng này. Ngay khi cô mở góc trên bên phải màn hình, trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên một tiếng động rất nhỏ.

Tong tong, tiếng đứt đoạn vang lên nối tiếp.

Tiếng nước chảy trên sàn nhà vang lên, trong đêm khuya yên tĩnh này có vẻ cực kỳ rõ ràng.

Đầu ngón tay Úc An dừng lại, tập trung suy nghĩ một chút.

Cô nhớ là... Tầng trên của cô, hình như không có ai ở.

Úc An nhớ tới lịch sử trò chuyện trong nhóm chat của chung cư.

"Nghe nói lúc người kia chết, máu tươi ngấm xuống sàn nhà, nhỏ xuống bàn trà ở phòng khách tầng dưới."

"Nghe nói trần nhà bị nhuộm đỏ hết cả, cảnh tượng đó đáng sợ lắm!"

"Chưa biết chừng hồn ma của người kia vẫn chưa đi đâu, ôi chao loại chuyện như vậy thà tin có còn hơn không..."

Nhuộm đỏ cả trần nhà?

Úc An ngẩng đầu nhìn lên trần nhà trên đỉnh đầu.

Phòng ngủ không bật đèn, chỉ có màn hình điện thoại phát ra ánh sáng trắng yếu ớt, chiếu ra một quầng sáng ảm đạm ở trên trần nhà tối đen.

Có đỏ đâu.

Hơn nữa cho dù có máu nhỏ xuống thì cũng nên nhỏ từ phòng khách nhà cô xuống tầng dưới, không thể nhỏ từ tầng trên xuống phòng ngủ nhà cô được.

Dù là không gian trên dưới hay là vị trí mặt phẳng đều không giống với hiện tượng kỳ lạ trong truyền thuyết.

Sau một phen phân tích bằng lý trí, Úc An nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh.

Suy nghĩ kỹ lại thì trước đây lúc ở ký túc xá đại học cũng thường gặp tình huống như vậy. Tiếng sột soạt kia đáng sợ hơn chuyện này nhiều, kết quả phần lớn đều là do chuột quấy phá, không hề liên quan đến cái gọi là chuyện ma quỷ.

Tầng trên thường không có người ở trong thời gian dài, đừng nói là chuột, đoán chừng ngay cả gián cũng phải đếm bằng ổ.

Có lẽ nên nói là cô may mắn, may mà bọn chúng không có thói quen chạy rầm rầm vào ban đêm.

Tiếng động trên trần nhà vẫn còn tiếp tục, tiếng tí tách rất nhỏ rất chậm, nhưng Úc An không quan tâm nữa.