Chương 83

Loạn rồ “Mày không sợ sẽ lại nhuộm đen mình lần nữa à?”

“Hơn nữa, ban đầu khi mày rời khỏi thế giới ngâm, rửa tay gác kiếm, là Hổ Gia thay mày chủ trì”

“Bây giờ lại muốn đối phó với tao, như vậy chính là vi phạm quy tắc của thế giới ngâm!”

“Mày có thể gϊếŧ tao, nhưng không lẽ mày không sợ Hổ Gia sẽ ra tay đối phó mày sao?”

‘Vương Cao Ba vừa nói vừa lùi lại.

Lúc này, hắn ta cũng chỉ đang miệng hùm gan sứa mà thôi.

Lưu Đức Luân không nhúc nhích, anh đứng yên nhìn chăm chăm vào Vương Cao Ba.

“Mày nói đúng, nếu tao đã được tẩy sạch không thể trở lại thế giới ngầm tối tăm này nữa”

“Hơn nữa, tao cũng không nói rằng tao sẽ tự mình ra tay: ‘Vương Cao Ba bị sốc, gã ta chỉ vào Lưu Đức Luân hỏi: “Ý của mày là gì?”

Lưu Đức Luân lấy trong túi ra một điếu thuốc rồi châm lửa.

Anh hít một hơi thật sâu, sau đó nhả khói: “Những lời nên nói tao cũng đã nói hết rồi”

“Ngoài ra, tôi muốn giới thiệu một người anh em với mọi người ở đây”

Nói xong, từ sau Lưu Đức Luân xuất hiện một người, Lý Nhị Ngưu!

Không ai trong số những người có mặt ở đây biết Lý Nhị Ngưu.

Tuy nhiên, lúc này không ai dám xem thường anh ta Bởi bọn họ cảm nhận được trên cơ thể Lý Nhị Ngưu có khí chất hơn Lưu Đức Luân.

Giờ này khắc này, Lý Nhị Ngưu giống như một con dao.

Con dao này tuy không đủ sắc bén nhưng cũng đủ để gϊếŧ người!

Lưu Đức Luân đẩy điếu thuốc trong tay ra, sau đó xoay người bước ra cửa.

Khi anh ta rời đi, còn tiện tay đóng cửa lại.

Sau đó, trong căn phòng phát ra nhiều tiếng la hét khác nhau.

Rầm rầm rầm!

Có người liên tục gõ cửa từ bên trong.

“Ông chủ Lưu! Ông chủ Lưu! Ông mau thả chúng tôi ra!”

“Chúng tôi không liên quan gì đến chuyện này!”

“Vương Cao Ba làm chuyện đó một mình…”

Người đàn ông chưa kịp nói xong đã hét lên một tiếng.

Lúc này, Lưu Đức Luân đứng dưới ngọn đèn đường, hút một điếu thuốc.

Anh nhìn lên bầu trời Ninh Châu và lẩm bẩm: “Bầu trời Ninh Châu đã thay đổi từ lâu kể từ khi anh ta đến”

“Chỉ có đám ngu xuẩn các người mới không phát hiện ra thôi”

“Thế giới này luôn có người yếu và kẻ mạnh, thời đại của các người đã qua rồi”

Sáng sớm hôm sau, một hộp gỗ được đặt trước cửa biệt thự của nhà họ Miêu ở Giang Châu.

Khi vệ sĩ bước tới mở chiếc hộp, anh ta không khỏi mở to hai mắt, vẻ mặt kinh hoàng.

Anh ta nhanh chóng ôm hộp gỗ lao vào biệt thự: “Lão gia, không xong rồi, không xong rồi!”

Vệ sĩ nhanh chóng đưa hộp gỗ cho người đàn ông trung niên.

Một mảnh giấy được dán trên hộp gỗ.

Trên đó viết: “Đặc sản Ninh Châu!”

Người này là Miêu Hướng Đông, chủ nhân hiện tại của gia tộc họ Miêu.

Miêu Hướng Đông từ trên lầu đi xuống, ông mặc một bộ đồ ngủ thoải mái.

Trong miệng ngậm điếu xì gà nhập khẩu từ nước ngoài, trông ông vô cùng oai phong.

“Mới sáng sớm đã ồn ào cái gì?” Miêu Hướng Đông bước tới chỗ vệ sĩ.

Khi vệ sĩ mở hộp gỗ ra, ông ta liền choáng váng, Ngay cả điếu xì gà trong miệng cũng rơi xuống đất mà không hề hay biết.

Ông lảo đảo lui về phía sau hai bước, vươn tay chống đỡ cầu thang thì mới giữ vững được cơ thể.

Miêu Hướng Đông bước nhanh về phía trước lấy ra chiếc.

bình màu trắng trong hộp gõ.

Trên đỉnh của chiếc bình này là bức ảnh của cậu con trai Miêu Tử Hào!

“Là ai?

“Là kẻ nào làm?!”

“Rốt cuộc là ai?!” Toàn bộ đại sảnh của biệt thự đều vang vọng tiếng hét của Miêu Hướng Đông.

Không lâu sau, Miêu Lạc lo lắng từ ngoài cửa chạy vào.

Miêu Hướng Đông chỉ vào bình của Miêu Tử Hào và gầm lên với Miêu Lạc.

“Con có biết rằng em trai con đã chết rồi không?”

Không thể không nói, bàn về diễn xuất thì Miêu Lạc thực sự là một cao thủ.

Lúc này anh ta diễn vô cùng xuất sắc, động tác như thể chỉ vừa nghe tin em trai mình chết.

Anh ta run rẩy đi về phía bình đựng tro cốt của Miêu Tử Hào.