Chu Mỹ Trân hoảng sợ.
Ngay cả khi đang bị bịt mát.
Bà cũng có thể cảm nhận được cột sắt mà mình đang bị trói.
Là cái mà trước đây bà ta từng trói Thôi Thiên Tứ!
Lúc này, Thôi Thiên Tứ rốt cục cũng lộ ra đuôi sói.
Anh ta gỡ dải vải trên mắt Chu Mỹ Trân xuống.
Vẻ mặt dữ tợn nhìn bà ta “Bốp”
Khoảnh khắc bị gỡ dải vải xuống, Thôi Thiên Tứ liền tát cho Chu Mỹ Trân một cái thật mạnh!
Cảm thấy một cái tát còn chưa đủ, anh ta liền tát thêm mấy cái!
Thôi Thiên Tứ tát đến mức thở hổn hển.
Nụ cười trên mặt cũng ngày càng trở nên hung tợn!
Căn phòng này có khả năng cách âm rất Tốt.
Những thứ này đều được xây dựng để thỏa mãn sự biếи ŧɦái của Chu Mỹ Trân.
Bên trong căn phòng có đủ loại đồ chơi tìиɧ ɖu͙©.
Thôi Thiên Tứ thản nhiên nằm lấy roi, vừa quất mạnh vào Chu Mỹ Trân vừa cười lớn.
“Sướиɠ không hả, bà già chết tiệt! Sướиɠ không hả!”
“Nói đi! Mau nói cho ta biết!”
Chu Mỹ Trân vừa bị đánh liên tục la hét, vừa thốt ra những c độc với Thôi Thiên Tứ.
“Tao sẽ không bỏ qua cho mày!”
“Tao sẽ không bỏ qua cho mày!!”
“Tao băm thịt mày làm nước sốt cho chó ăn”
Thôi Thiên Tứ vớ lấy đôi giày cao gót bên cạnh đánh tới tấp vào khuôn mặt đã qua hàng chục lần phẫu thuật của Chu Mỹ Trân.
‘Gót giày cứng cáp chốc lát đã làm cho Chu Mỹ Trân vẹo mũi!
Thôi Thiên Tứ hung ác nói: “Quá muộn rồi!”
“Bà già chết tiệt, ngày nào cũng nghĩ là bản thân xinh đẹp như tiên”
“Bây giờ tôi nói cho bà biết, trong số rất nhiều phụ nữ tôi từng thấy, bà là thứ xấu nhất! Ghê tởm nhất!”
“Mỗi ngày đều trát nước hoa lên háng thì có ích lợi gì?”
“Mỗi khi tôi cúi đầu xuống đều có thể ngửi thấy mùi cá chết”
“Không! Đó không phải mùi cá chết”
“Đó là mùi của xác chết!”
“Bà đã thối rữa rồi, toàn thân không có cái gì tốt, bà già chết tiệt!”
Thôi Thiên Tứ càng mắng càng thích thú.
Vừa chửi bới, anh ta vừa liều mạng ném những gì có thể cầm được vào người Chu Mỹ Trân.
Đang ném thì Thôi Thiên Tứ cầm được chiếc điều khiển từ xa.
Anh ta giơ chiếc điều khiển từ xa ra trước mặt Chu Mỹ Trân, nụ cười ngày càng tà ác.
“Chác bà biết cái điều khiển từ xa này dùng để làm gì chứ nhỉ?”
Chu Mỹ Trân đã bị Thôi Thiên Tứ đánh cho đầu toàn là máu.
Khi nhìn thấy chiếc điều khiển từ xa, bà ta liền hét lên kinh hoàng.
“Đừng đừng! Đừng gϊếŧ tôi!”
“Bây giờ cậu muốn cái gì tôi sẽ lập tức cho cậu!”
“Chuyện trước kia cậu làm, tôi sẽ không truy cứu!”
“Sau này tôi chỉ có một mình cậu thôi, tôi cho cậu toàn bộ tiền của tôi!”
“Ha ha ha ha ha!” Thôi Thiên Tứ phá lên Cười.
“Bà cho rằng tôi sẽ tin loại người như bà sao?”
“Bà già xấu xí, hôi hám, bẩn thỉu”
“Bây giờ chỉ cần tôi buông tha cho bà, bà chắc chản sẽ gϊếŧ chết tôi”
Trong khi nói, Thôi Thiên Tứ đã bấm điều khiển từ xa.
Chỉ nghe thấy một tiếng bíp.
Cột sát bắt đầu từ từ nóng lên.
Chu Mỹ Trân hoảng sợt Cơ thể bà không ngừng run rẩy, liều mạng giấy giụa!
“Thật đó! Tôi nói thật mà! Tôi giấu số tiền không nhỏ ở một nơi!”
“Chỉ cần cậu tha cho tôi, tôi sẽ lập tức nói cho cậu địa điểm!”
“Nơi tôi giấu tiền, trừ tôi ra thì không ai biết!”
Nghe thấy vậy, hai mắt Thôi Thiên Tứ sáng lên.
Nhưng anh ta không tắt hệ thống sưởi của trụ sắt.
Mà thay vào đó lấy hai tay ôm ngực, khinh bỉ nhìn Chu Mỹ Trân “Tôi sẽ cho bà một cơ hội sống”
“Bây giờ bà nói cho tôi biết nơi đã giấu tiền”
“Bao giờ bà nói thì lúc ấy tôi mới tắt máy sưởi”
Cột sắt lúc này càng lúc càng nóng.