Ngay cả chiếc ghế dưới chân anh ta cũng phát ra tiếng động “lộc cộc”!
Đúng lúc này, trước mặt Triệu Đắc Hiền có mấy người đàn ông khí thế phi thường, vẻ mặt nặng nề.
Bình thường Triệu Đắc Hiền gặp bất kỳ ai trong số họ đều sẽ phải cúi đầu khom mình, thậm chí không dám ho he một tiếng nào.
Mà người đàn ông vừa nói chính là Lãnh đạo quyền chức nhất ở Thượng Hải!
Vị lãnh đạo này nổi tiếng là ngay thẳng chính trực, coi những kẻ xấu như kẻ thù!
Ngớ ngẩn!
Ngây ngố!
c Triệu Đắc Hiền không hiểu được tại sao những vị lãnh đạo này lại ở đây?
Đây chẳng qua là một tập đoàn nhỏ bé đến từ nơi quê mùa chốn nông thôn, tại sao.
những lãnh đạo có chức có quyền như vậy.
đều ở đây!
Ngay khi Triệu Đắc Hiền còn đang ngây người, lãnh đạo Bành liền đi tới, nặng nề bước lên ghế.
Đột nhiên, chiếc ghế bị lật.
Triệu Đắc Hiền cũng từ trên cao rơi xuống!
Triệu Đắc Hiền ngã dập mông xuống đất, lãnh đạo Bành đứng trước mặt anh ta.
“Tôi đi linh hơn mười mấy năm, trên chiến trường cũng suýt chút nữa bị địch gϊếŧ chết”
“Trên đời này, loại người tôi ghét nhất chính là người như cậu!”
“Vừa rồi, cậu ra oai cái gì ở đó?”
“Cậu dựa vào cái gì mà đập phá đồ đạc?”
“Cậu nói đi! Là ai cho cậu cái gan này!?”
“Cậu nói rằng tất cả các tòa nhà ở đây đều vi phạm quy định? Vậy cậu nói xem tại sao lại vi phạm?”
“Có phải chỉ cần cậu nói vi phạm thì sẽ là vi phạm, cậu muốn làm gì thì làm ư?”
Gào thét!
Gầm rúI Vị lãnh đạo cứng như thép này tức giận hét lên “Ta nói cho cậu biết, nếu bây giờ cậu mà ở trên chiến trường thì ta đây đã bắn cho cậu một phát gϊếŧ chết cậu rồi!”
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên xách túi bước vào.
Người đàn ông trung niên này họ Liễu, tên gọi Liễu Quát.
Ông ta là chú ruột của Liễu Bạch.
Cùng lúc đó, vừa rồi khi Bùi Tri Liêm gọi điện thoại cho Tri ông và Triệu Đắc Hiền đang uống trà nói chuyện trong phòng làm việc.
Liễu Quát đưa chiếc cặp văn kiện cho Triệu Đắc Hiền và nói: “Vừa rồi cậu đi vội quá, có người mang chiếc cặp này đến để trong phòng làm việc của cậu.”
“Tôi thấy trong văn phòng không có ai nên đã mang đến đây”
Khoảnh khắc Triệu Đắc Hiền nhìn thấy chiếc cặp này, hai tròng mất của anh ta gần như rơi xuống!
Đó là do chiếc cặp Chu Mỹ Trân vừa cho người giao tới!
Lãnh đạo Bành hỏi: “Trong đó có gì vậy?”
Liễu Quát đáp: “Tôi không biết, túi của lãnh đạo tôi nào dám mở chứ”
Lãnh đạo Bành đá Triệu Đắc Hiền một cái: “Đứng dậy, mở cái túi này trước mặt mọi người cho tôi!”
Cơ thể Tri bị điện giật.
Đắc Hiền bất giác run lên như Hai tay anh ta căm khóa kéo của chiếc cặp, liên tục phát ra tiếng “cạch cạch”.
“Nhanh lên! Đừng làm mất thời gian của mọi người!”
Triệu Hiền mở chiếc cặp ra, trong đó.
có một ít lá trà.
Từ hình thức bên ngoài, những loại trà này.
không hề đất.
Nó rất dễ có thể mua được trên thị trường.
“Lãnh đạo, bên trong có một ít lá trà”
“Vậy sao, vậy bây giờ cậu mở lá trà này ra pha một chén trà cho tôi uống”
“Lãnh đạo, loại trà này đều là trà rất bình thường, không xứng với lãnh đạo”
“Trước đây đến cả nướ© ŧıểυ tôi cũng từng uống rồi, không lẽ bây giờ một chén trà cũng không uống nổi?”
Triệu Đắc Hiền run tay.
Trái tim anh ta cũng run lên.
Anh ta mở túi trà đóng hộp ra, bên trong lại không phải là trà.
Mà là cuộn tiền!
Lãnh đạo Bành trừng mắt gầm lên!
Như chớp và sấm sét!
“Được lắm! Tôi còn nghĩ là ai đã cho cậu cái gan lớn đến như vậy, thì ra đều là bọn họ “Có tiền thì gan cũng lớn hản, đúng không?”
“Là có thể dùng thân phận của mình để bắt nạt dân lành, phải không!?”