“Hơn nữa đám lâu la kiến gián dưới trướng hắn cũng huấn luyện rất bài bản”
“Bây giờ Ninh Châu như tường đồng vách sắt, ngay cả người dân cũng hết sức yêu mến chúng”
“Bất cứ ai vào Ninh Châu, bất kể thực lực.
yếu mạnh, đều sẽ bị phát hiện ngay”
“Bằng cách này, cũng tạo thành cái bẫy cho.
chúng, sử dụng thủ đoạn bỉ ổi, tạo sự thuận tiện về thời gian và địa điểm.
Sau khi nghe báo cáo xong, hai mắt Hầu Thụy Niên đột nhiên trợn lên.
Bỗng chốc, một lưồng khí kình cực mạnh tỏa ra.
“Ngu xuẩn!”
Cơ thể Hầu Trịnh Cứu lập tức bị kình khí lớn mạnh đẩy bay ra ngoài Sau khi rơi xuống đất, hắn mặc kệ lau máu.
trên khóe miệng, lại chạy về quỳ trước mặt Hầu Thụy Niên.
“Đám thuộc hạ do một thằng ở rể phế vật đào tạo có thể đạt đến trình độ nào chứ?”
“Đều là loại đầu đường xó chợ, mày tưởng chúng nó có thể chặn được bước chân của một đại tông sư sao?”
“Thực lực của Điền Vong Hỉ tuy không mạnh, nhưng ba năm trước hản đã bộc lộ tài năng trong đại hội quần anh rồi”
“Thế lực đại tông sư của hắn là xứng với danh tiếng”
“Thử hỏi một con voi trưởng thành sao có.
thể bị một đám thỏ nhà nuôi tấn công và gϊếŧ chết chứ?”
Hầu Thụy Niên thu lại khí tức vừa tỏa ra.
Ngón tay ông ta lại một lần nữa gõ nhịp nhàng trên chiếc ghế gỗ lim.
“Nếu ta đoán không nhầm, Ninh Châu chắc.
chắn ẩn giấu một cao thủ tuyệt thế”
“Tốc độ ra tay của hắn nhanh như chim hồng, chắc chắn là trên cả cấp bậc đại tông sư”
“Một cao thủ như vậy, ẩn náu ở một nơi nhỏ bé như Ninh Châu, cho thấy hắn nhất định có ý đồ khác”
“Đám người dưới trướng Lý Hàng chắc là do nhân vật thần bí này đào tạo ra”
“Rất có khả năng hắn chính là sư phụ của Lý Hàng”
“Bây giờ mày lập tức đi Ninh Châu một chuyến, điều tra rõ ràng kỹ càng cho tao.”
“Vâng!”
Sau khi Hầu Trịnh Cửu rời đi, không biết tại sao Hầu Thụy Niên luôn cảm thấy trong lòng khó chịu.
Ông ta ngắm nghĩ một lúc rồi nói vào không khí bên cạnh: “Lai Phúc.”
“Có thuộc hạ”
Một người đàn ông trung niên đột nhiên xuất hiện.
Cúi đầu, nghiêm chỉnh đứng bên cạnh Hầu Thụy Niên.
“Ông lập tức đi điều tra thân phận thật sự của tên Lý Hàng này”
“Xem hắn với Lý gia có thật sự là không có.
quan hệ gì không?”
Lai Phúc đang định quay người rời đi, Hầu Thụy Niên lại nói thêm một câu.
“Nhớ rõ, nếu điều tra ra được Lý Hàng và tên nghiệt chủng năm xưa có bất cứ quan hệ gì, lập tức nói cho ta biết”
“Vâng!”
Sau khi Lai Phúc đi, Hầu Thụy Niên nhìn vào khoảng không trước mắt lẩm nhẩm.
“Hy vọng không có quan hệ gì cả.”
“Nếu không, ta sẽ đích thân ra tay gϊếŧ tên nghiệt chủng này!”
Tứ hợp viện nhà họ Lý ở kinh thành.
Quản gia Lý Lâm rón rén đi vào thư phòng.
Bình thường vào lúc này, gia chủ Lý Tấn đều đang luyện thư pháp.
Nhưng hôm nay, ông lại lặng lẽ ngồi trên sofa, trong tay cầm một quyển album ảnh dày cộp.
Lúc này, Lý Tấn đang lật từng tấm ảnh cũ Trong mắt thỉnh thoảng lại mang tia ấm áp.
lạ thường.
Lý Lâm đứng cạnh Lý Tấn, nhỏ giọng nói: “Lão gia, bên đó đã sắp xếp xong rồi ạ”
“Ba ngày tới đây, tất cả hành trình của ngài đều đã trống”
“Sẽ không ai đến làm phiền ngài và phu nhân”
“Ừ, vất vả cho ông rồi, ông mau đi nghỉ ngơi đi”
Lý Lâm ngập ngừng rồi nói: “Lúc nãy có thuộc hạ đến bẩm báo, có một người tên Lai Phúc là thuộc hạ của Hậu Thụy Niên đang dò thám tin tức của thiếu gia”
“Xem ra Hầu Thụy Niên đã bắt đầu nghỉ ngờ thân phận của thiếu gia rồi”
Lý Tấn hừ lạnh: “Hắn muốn nghi ngờ thì cứ để hản nghi ngờ đi.”
“Dù sao thì thẳng mất dạy ấy cũng không nhận tôi”
“Nó với nhà họ Lý chúng ta cũng không có quan hệ gì cả.”
Khi nói câu này, Lý Tấn còn hơi giận dối.
Là tộc trưởng của đệ nhất thế gia ở kinh thành.
Lý Tấn không thể nào có cảm xúc như vậy được.
Trên đời này, e rằng cũng chỉ có Lý Hàng mới khiến ông trở nên như vậy.