Chương 3: Thuốc khống chế kí©h thí©ɧ

Hạ Nhất dùng sức ấn máy kẹo năng lượng, không chút để ý nói: "Ngân thúc, cháu thấy chú vẫn nên đóng cửa đi, nhượng lại nơi này cho người khác, ngày ngày dạo mát ở công viên hưởng thụ tuổi giá là được rồi."

"Sao lại muốn chú đóng cửa hả? Từ khi xuất ngũ đến giờ chú chỉ làm việc này, đóng của thì ăn bằng gì." Đổi nghề đâu có dễ dàng như vậy, Ngân thúc ném đầu mẩu thuốc lá vào trong gạt tàn. Cái gạt tàn tinh xảo lập tức rút hết không khí khiến mẩu thuốc không thể cháy thêm được nữa.

Hạ Nhất luôn cảm thấy loại gạt tàn này rất lãng phí tiền của. Có lẽ món đồ quý giá nhất ở

Nghịch Tập quán chính là cái gạt tàn mà Ngân thúc cực kì yêu quý này.

Thấy cô ngây người nhìn chằm chằm nó, Ngân thúc lập tức ôm vào lòng, thuận miệng hỏi: "Cháu muốn làm cái gì đấy?"

"Cháu đang nghĩ là nếu đem mũi của người khác ấn vào cái gạt tàn kia liệu người đó có bị hút hết không khí mà chết không? Nếu thế thật thì đây đúng là một loại vũ khí không tệ, lại còn ít bị người khác chú ý nữa chứ." Hạ Nhất nhìn chằm chằm cái gạt tàn lầm bầm lầu bầu, hành tinh Nada quản chế vũ khí của người dân rất chặt chẽ, không cho phép tàng trữ súng ống. Lúc đánh nhau mà đem vũ khí lôi ra thì kiểu gì cũng bị bảo an giam vài năm.

Gạt tàn này bằng bàn tay, từ hợp kim chế thành nên dùng làm vũ khí phòng thân khá vừa vặn. Sau này nhập ngũ, công tác trong phòng hậu cần chắc cũng chẳng có việc gì cần đến vũ khí, nếu có ai gây sự thì dùng cái này là vừa tay rồi.

Lúc này Ngân thúc dựng hết cả tóc gáy lên, đem gạt tàn nhét xuống dưới quầy, hoàn toàn không để ý tới

ánh mắt bất mãn Hạ Nhất. Hắn nghiêm nghị nói: "Chú cũng cảm thấy không có cháu ở đây việc làm ăn kiểu gì cũng đi xuống, cho nên chú đã nghĩ ra nghề sau này rồi"

"Làm gì vậy?" Hạ Nhất tò mò.

"Phòng Gym cho nữ, đám kia cũng toàn 1 đám không có người yêu hay vợ con gì. chú sẽ sửa nơi này thành phòng Gym dành cho mấy cô mấy dì muốn thân thể đẹp đẽ săn chắc. Để cho bọn Cáp Phách ăn mặc gợi cảm một chút, dựa vào nhan sắc và trí tuệ của bọn họ kiểu gì chẳng đưa khách hàng tới." Ngân thúc có chút hưng phấn giải thích, cũng già rồi mà còn mạo hiểm đi mở phòng Gym nữ.

Nhìn thấy trên mặt Ngân thúc lộ ra hưng phấn, Hạ Nhất thật khinh bỉ nhìn lão nhân này, rốt cục xuân tâm nảy mầm sao?

"Cũng được, thử xem sao. Chỉ cần không khiến chồng người ta đem nơi này phá hỏng là được." Hạ Nhất lại dùng sức ấn cái máy kẹo năng lượng sau đó cầm ba lô của mình đi vào phòng thay đồ.

Cô lên 6 tuổi đã sống ở nơi này, hồi nhỏ thì giúp quét dọn chỉ bao ăn ở chứ không có lương. Buổi tối ghép 4 cái ghế lại thành một cái giường đơn ngủ ở trong buồng thay đồ này cũng đã 12 năm rồi.

Nghịch Tập quán toàn đàn ông nên buồng thay đồ dành cho nữ này không có ai động đến, bên trong để la liệt đồ đạc của Hạ Nhất.

"Hình như không có gì có thể mang đi." Quân đội yêu cầu rất cẩn thận, cả đồ lót đồ ngủ đều là đồng phục. Hạ Nhất đang cân nhắc xem mang theo thứ gì đi.

Bên trong ngăn tủ trừ quần áo cũ ra thì còn có rất nhiều đồ linh tinh cô tích trữ từ năm 6 tuổi. Ở xó tủ có một con búp bê thiếu tay thiếu chân. Nhìn mất một lúc lâu, Hạ Nhất phát hiện bản thân chẳng có cái gì mang theo được.

Máy giọng nói có thông báo không cần mang mấy thứ đồ linh tinh đó đi. Nghĩ một hồi, cô quyết định lấy môt tấm ảnh chụp ở góc tủ ra.

Tấm hình chụp một người phụ nữ chưa đến 30 tuổi, tóc dài ngang vai bế một bé gái đang ôm búp bê vải bên cạnh đài phun nước ở công viên. Dưới ánh mặt trời, người phụ nữ và bé gái đều cười thật vui vẻ.

"Con thật sự không hiểu, mẹ bắt con nhập ngũ là muốn con đi tìm cái chết sao?" Hạ Nhất nhìn ảnh chụp trong tay, nhìn lại ngăn tủ tìm cái khung ảnh.

Trong ngăn tủ có quyển sách, thật bất ngờ nó xuất hiện tại ngăn tủ của cô, vì bảo vệ môi trường mà giá sách giấy vô cùng cao. Là một quyển truyện cổ tích với phần bìa có một con thỏ thật xấu xí, nội dung kể về một chuyến phiêu lưu mạo hiểm.

Cuốn sách rất mỏng và cũ kỹ đến nỗi có cả nấm mốc xuất hiện. Hạ Nhất lấy nó ra nhét tấm ảnh vào giữa các trang giấy. Nhìn đến con búp bê một lúc lâu, cuối cùng Hạ Nhất đành cắn răng ném nó vào túi cùng với quyển sách.

Mấy thứ này mang theo khi nhập ngũ chắc chắn sẽ bị cười cho thối mũi mất. Mà nếu quả thật Ngân thúc đem nơi này biến thành phòng Gym nữ thì cái buồng này cũng không còn là nơi của riêng cô nữa. Đám phu nhân lười biếng béo ị mà thay đồ thì chắc chắn chiếm không ít diện tích, nơi này mà mở rộng ra thì mấy thứ đồ này thế nào cũng bị ném vào kho.

Kỳ thực hiện tại ban ngày Hạ Nhất rất ít xuất hiện ở Nghịch Tập, bình thường cô đều ở bên ngoài làm công, chỉ trở về ra trấn áp lúc có người khiêu chiến. Cô lấy toàn bộ số tiền tích cóp đã lâu rồi chào Ngân thúc một tiếng liền đi.

Ngày mai phải đến quân doanh báo danh, sau này không được tự do nữa nên cố muốn giải quyết xong hết mọi việc.

Ngựa quen đường cũ, Hạ Nhất đi đến bệnh viện tư cao cấp nằm trên lầu 52 cao nhất cái cao ốc này, cô là khách quen.

Nhìn thấy cô tiến vào liền có một người máy cơ động nhanh chóng tiếp đón, 【 Hạ Nhất tiểu thư hoan nghênh ngài, mời đi bên này. 】

Trong bệnh viện người được tiếp đón nồng hậu nhất là bệnh nhân có bệnh nặng phải trả viện phí cao, thứ hai là bệnh nhân điều trị lâu dài hoặc mua thuốc liên tục. Dù Hạ Nhất có ăn mặc rách rưới nhưng vẫn được đưa trực tiếp vào bên trong.

Đối với cái bệnh viện này, Hạ Nhất vừa yêu vừa hận, dược phí thật sự là quá đắt.

Không cần khám bệnh, cô

được đưa vào một gian phòng thoải mái lại rất kín đáo, đây chình là phòng tiêm. Căn phòng màu trắng dưới lót thảm đơn sắc, giữa phòng là 1 chiếc giường bằng kim loại đặt các dụng cụ y tế khiến người ta cảm giác chỉ cần ngủ thôi là không đứng dậy nổi.

Hạ Nhất cảm thấy đây là có ý bảo vệ sự riêng tư nhưng lại khiến cô cảm giác như mình đang đi mua hàng cấm vậy.

【 Hạ Nhất tiểu thư, xin ngài chờ một lát, thuốc nước lập tức được đưa đến. 】 người máy cơ động máy móc nói.

Hạ Nhất lại nói với cô ta, "Lần này tôi cần mua thuốc khống chế kí©h thí©ɧ NR, không phải thuốc khống chế kí©h thí©ɧ NH bình thường hay dùng

."

【Thuốc khống chế kí©h thí©ɧ NR? Được, lập tức đổi cho ngài. 】 Người máy cơ động hộ sĩ tạm ngừng một chút, lập tức liền đáp ứng. Nó chuyên môn giải quyết những tình huống phát sinh ngoài ý muốn như thế này.

Sau một lát, robot ky giáp mang một cái rương nhỏ màu bạc đi đến đặt trên mặt bàn. Nó đưa ra máy thanh toán liên kết với vệ tinh ra trước Hạ Nhất cầm lấy nó, sau đó nói với máy giọng nói cũ kỹ của mình: "Rác, chuyển hết tỉn qua đi, trừ lại số lẻ."

【 Vâng. 】Giọng nam trong máy giọng nói đáp, sau đó rung lên 1 cái. Đích một tiếng, tia sáng xanh từ máy giọng nói quét qua máy thanh toán, liền truyền đến thanh âm, 【 Giao dịch thành công, đã chuyển tiền cho bệnh viện tư nhân thành công. 】

"Làm thôi." Hạ Nhất người máy cơ động hộ sĩ cười nói.

Người máy cơ động trên mắt xem xét ánh sáng đỏ đảo qua máy thanh toán, thấy ngay 5 vạn tệ đã được chuyển đến.

Thu hồi máy thanh toán lại, người máy cơ động mở cái thùng màu bạc ra. Bên trong có một bộ thuốc khống chế kí©h thí©ɧ NR, một cây súng tiêm, và một lọ thươc tiêm màu xanh lẳng lặng nằm trong thùng. Chỉ cần tiêm thứ thuốc này là có thể duy trì 5 năm.

【 Hạ Nhất tiểu thư, thuốc khống chế kí©h thí©ɧ NR sau khi sử dụng thì trong 5 năm ngài sẽ không có hiện tượng rụng trứng,với nền y học hiện tại không thể chữa trị, mời ngài suy nghĩ kĩ. 】 Người máy cơ động bắt đầu nói công dụng của thuốc và hỏi sự đồng ý của khách hàng.

Hạ Nhất hoàn toàn không nghe vào tai, bất kể thuốc khống chế kí©h thí©ɧ NR hay thuốc khống chế kí©h thí©ɧ NH tiêm 1 tháng một lần thì đều được nghe cảnh báo như vậy. Vì không muốn ảnh hưởng đến quá trình huấn luyện mà từ năm 13 tuổi cô đã tiêm loại thuốc này.

Thứ này là quân đội phát minh ra, mục đích là để các nữ binh khi ra chiến trường tạm quên đi nhu cầu sinh lí, nếu không ba bữa lại đòi về nghỉ ngơi thì biết làm thế nào. Ngoại trừ để đảm bảo quân số nó còn ngăn những phiên toái trong sinh hoạt cho nữ binh sĩ.

Nhưng không quá vài năm, thuốc khống chế đã lưu truyền ra bên ngoài và được các cô gái rất ưu ái, Ví dụ như ở Bãi biển thiên đường ở Thực dân tinh Miller số 6, các thiếu nữ muốn chơi bời thỏa thích thì sẽ tiêm 1 mũi thuốc khống chế kí©h thí©ɧ NH.

Mọi người đều dùng loại thuốc khống chế ngắn hạn này còn với loại thuốc khống chế kí©h thí©ɧ NR lại rất ít người động đến. Thời gian khống chế thân thể càng dài thì các đặc điểm nữ tính trên cơ thể sẽ càng mờ đi, Hạ Nhất đã tiêm từ năm 13 tuổi nên nhìn qua ngược rất phẳng, giống y hệt con trai.

Nhất là loại NR này, tiêm 1 mũi là có thể khống chế 5 năm, trong 5 năm không thể mang thai, các đặc điểm nữ tính sẽ không còn gì. Hơn nữa giá cao tới 5 vạn Nada tệ, bằng với giá của một chiếc xe phong toàn đó.

Hạ Nhất chắt bóp nhịn ăn nhịn tiêu, trừ bỏ một tháng tiêm một lần NH, sô tiền còn lại tiết kiệm chờ này nhập ngũ để tiêm nốt mũi này.

【 Hạ Nhất tiểu thư, tôi đã xác định xong, nếu không có ý kiến gì khác,mời ngài xác nhận mã công dân. 】 Người máy cơ động đưa một màn hình trong suốt ra trước mặt cô. Phía trên là biên lai đã soạn sẵn, chỉ cần cô nhận mã công dân vào là xong.

Hạ Nhất chẳng thèm xem qua, cô trực tiếp nhập mã vào rồi lại đặt nó lên bàn sau đó cởϊ áσ khoác nằm lên ghế tiêm. Cái ghế này thiết kế thật thoải mái khiến ngừoi nằm lên sẽ yêu tiêm luôn cũng được.

Người máy cơ động đưa tay vào máy sát trùng khoảng 10 giây, khi lấy ra bàn tay cô ta được phủ một lớp găng tay mỏng. Nó nâng tay đi đến trước bàn, cầm mũi tiêm từ trong thùng ra, lấy thuốc nước bơm vào súng tiêm.

Người máy cơ động dùng bông sát trùng trên cánh tay của Hạ Nhất. Súng tiêm đặt trên phần da đã khử

trùng, ngón tay nó nhấn 1 cái, thuốc nước liền đi sâu vào trong cơ thể của Hạ Nhất.

Sau 1 giờ ở lại quan sát, cô quay về Nghịch Tập. Ngày thường thì giả nghèo giả khổ, bây giờ cô chính thức phá sản vì còn có

239 tệ. May mà quân đội bao ăn bao ở bao mặc, bằng không cô lại phải dựa vào kẹo năng lượng mà Ngân thúc cấp miễn phí cho khách để sống qua ngày mất.

Bữa tối Hạ Nhất định sẽ ăn cái bánh mì rau dưa cho qua bữa, dù sao ngày mai đến quân doanh báo danh xong lập tức liền có cơm ăn.Không ngờ đám người ở Nghịch Tập mời cô một bữa liên hoan mừng cô đã nhập ngũ.

Mà lý do chính là về sau cô có đi đánh người thì chi phí thuốc men sẽ được quân đội chi trả, đáng chúc mừng.

Hạ Nhất lại cảm thấy đám người vì mình ra khỏi Nghịch Tập thì bọn họ sẽ không phải làm bao cát cho cô nữa mà vui mừng quá đỗi nên mới xuất tiền ra thôi.