Chương 5 : Làm quen

"Cái gì, tôi đã nói sự thật. Và dù sao, anh cũng chỉ trích tôi trước." Thư Kỳ trừng mắt nhìn anh." Được rồi, tôi xin lỗi. Đó là lỗi của tôi. Tôi không nên nói điều đó" Minh Lâm nói trong khi đang chỉnh sửa lại áo của mình.

Thư Kỳ gật đầu" Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh. Dù sao tôi cũng sẽ không đυ.ng vào anh nữa, nên tôi sẽ không nhắc đến kỹ năng của anh."

Đào Minh Lâm mặt càng ngày càng tối sầm lại.

" Trong khi sống cùng nhau, chúng ta có thể phải chia sẻ phòng ngủ như vợ chồng thật. Nếu gia đình tôi biết chuyện , chúng ta sẽ gặp rắc rối. Tôi sẽ tôn trọng quyền tự do cá nhân. Tôi sẽ không hỏi miễn là điều đó không ảnh hưởng đến danh tiếng của tôi."

" Đừng lo. Tôi có đạo đức nghề nghiệp của mình. Sau khi kết hôn với anh, tôi sẽ không dính vào những vụ bê bối với người đàn ông khác. Dù sao thì chúng ta cũng sẽ ly hôn, tôi có thể chịu đựng được điều này nhiều năm."

" Được rồi. Đó là một thỏa thuận."

Tất nhiên, mặc dù đã kết hôn nhưng trên thực tế, họ không khác gì hai người xa lạ đã có giấy đăng ký kết hôn.

Như thể đã hoàn thành niệm vụ, Minh Lâm không thèm nhìn cô dâu mới của mình lấy một lần. Thay vào đó, anh ra hiệu cho những người đang theo sau mình.

Thư Kỳ đi theo Minh Lâm qua khu vực trung tâm và vào một khu phức hợp.

Có một biệt thự ba tầng trong sân. Người bên trong mỉm cười với Thư Kỳ khi cô bước ra khỏi xe. Ông ấy chắp tay và cúi đầu rồi nói một cách tôn trọng:" Thưa phu nhân, phu nhân có thể gọi tôi là Trình Tiêu"

Thư Kỳ sững sờ nhìn vào trong. Khoảng sân rộng thênh thang với con đường dài thẳng tắp, phía xa xa là một cánh đồng xanh mướt trải dài. Nơi này lớn tới nỗi cô không thể nhìn thấy nó kết thúc ở đâu.

Minh Lâm nhìn Thư Kỳ" Từ nay cô sẽ ở lại đây cùng với tôi."

"Ồ, anh cũng sẽ ở đây?"

"Tất nhiên rồi. Cô đã chuẩn bị tinh thần ở riêng khi chúng ta vừa kết hôn?"

" Không, tôi chỉ đang xác nhận" Thư Kỳ ngẩng đầu đáp

Nhìn cô , Minh Lâm nói " Cha mẹ tôi thường không qua đây. Có gì cần cô có thể nhờ người giúp việc. Nếu không thích nội thất thì hãy nói với Trình Tiêu. Cô có thể thay đổi bất cứ thứ gì cô muốn trừ phòng ngủ và phòng làm việc của tôi."

" Không, tôi không khó chịu với bất cứ thứ gì ở đây. Thay đổi rất phiền phức."

Minh Lâm dừng lại và nhìn cô với ánh mắt chăm chú. Cách anh ấy thản nhiên dựa vào một góc bàn rất tao nhã.

Có thể những người có ngoại hình đẹp thì làm cái gì cũng sẽ thấy đẹp. Cấu trúc xương của họ rất khác biệt và đẹp mắt. Bàn tay của Minh Lâm bặt lên bàn, đôi tay đó chắc chắn phù hợp để chơi piano.

"Quản gia Trình sẽ đưa cô đi thăm quan nơi này. Hy vọng cô sẽ sớm làm quen với môi trường ở đây."

Quản gia nhanh chóng đưa cô đi tham quan một vòng quanh nhà.

Có một số lượng lớn các phòng. Khu cho người giúp việc ở bên ngoài, nhà bếp ở phía sau, phòng khách ở phía trước và phòng ngủ ở trên lầu. Cô cảm thấy mình chắc chắn sẽ lạc đường nếu đi một mình.

Mặc dù gia đình cô là một gia tộc khá lớn nhưng nơi ở của cô rõ ràng khác biệt rất nhiều so với nơi này.

Cô quay lại nhìn quản gia Trình" Đây là nhà của anh ta ?"

" Vâng, thưa phu nhân. Từ nay, nó cũng là nhà của người."

Thư Kỳ nhìn quanh" Anh ta có vẻ khá giàu có."

" Vâng, thưa phu nhân" quản gia nhìn cô với vẻ nghi ngờ.

Sau đó, Trình Tiêu mỉm cười và nói: " Mặc dù, ngài ấy có vẻ khó gần nhưng ngài là một nguời tốt. Cuối cùng thì người cũng sẽ quen thôi. Hãy tự nhiên."

Thư Kỳ đẩy cánh cửa bước vào phòng ngủ.

Ngay lập tức, cô đối diện với cơ thể bán khỏa thân của Minh Lâm khi anh đứng cạnh phòng tắm.

Cơ thể săn chắc của anh trông hấp dẫn hơn sau khi anh tắm. Cơ bắp cân đối, đối xứng trên ngực và cánh tay, các đường bên dưới hông của anh cũng nổi bật.

Thư Kỳ mất một lúc lâu mới có phản ứng. Anh ta không mặc quần áo.

Chiếc khăn quấn hờ hững quanh thân dưới trông như sắp rơi xuống. Thư Kỳ ngạc nhiên hét lên và chạy ra khỏi phòng, cánh cửa đóng lại rất mạnh.

Bên trong, Minh Lâm cau mày không vui. Trong phút chốc, anh hối hận vì đã thỏa hiệp với gia đình một cách dễ dàng như vậy. Anh thích phụ nữ thanh lịch, điềm đạm, đoan trang với những phép tắc và cách cư xử đúng mực. Cũng giống như Lộ Tư nhưng bây giờ anh đã kết hôn với một người mà không hợp anh cho lắm. Và tất cả chỉ vì một lý do nực cười.

Tuy nhiên, người phụ nữ này giờ đã thực sự là vợ hợp pháp của anh.

Thư Kỳ đứng dựa vào cửa, đặt tay lên ngực. Cô cảm thấy tim mình vẫn đang đập dữ dội. Cảnh tượng ban nãy hiện lại trong đầu cô.

Người đàn ông này thực sự quá hấp dẫn, hoàn hảo đến mức cô suýt chảy máu mũi.

Tuy nhiên, cô hiểu rõ đó chỉ là một tai nạn. Mặc dù anh là chồng cô, nhưng đây chỉ là hôn nhân hợp đồng.

Cánh cửa mở ra. Minh Lâm đã mặc xong quần áo bình thường làm mất đi vẻ nghiêm nghị trước đó. Nhưng trông anh vẫn đủ lạnh lùng để đóng băng một ai đó.

Minh Lâm liếc nhìn Thư Kỳ:" Còn muốn đứng đó?"

Thư Kỳ sững người một lúc rồi nói " Xin lỗi, xin lỗi. Tôi sẽ vào."

Cô đã xác định rằng cả hai sẽ sống cùng nhau sau kết hôn, chỉ là cô chưa quen thôi.

Dưới cái nhìn xa cách không thay đổi của Minh Lâm, Thư Kỳ chạy vào và đóng cửa lại.

Cô biết rằng phản ứng trước đó của cô quá dữ dội.Cảm thấy hơi bất lực, cô nói với anh:" Xin lỗi, tôi không cố ý.Chỉ là..tôi chưa cảm thấy thoải mái với việc mình đã kết hôn và hiện tại đang sống với anh. Đó là lý do tôi phản ứng như vậy."

Ánh mắt Minh Lâm dừng lại trên khuôn mặt trắng trẻo và rạng rỡ của cô. So với những người phụ nữ khác, làn da của cô trắng đến mức gần như trong mờ. Nó mềm mại và mịn màng như da em bé. Anh dừng lại trước khi chuyển hướng nhìn.

Nhìn sang bên cạnh, anh nói" Tôi không quan tâm cô từng có thói quen xấu nào, nhưng tôi hy vọng rằng lần sau cô sẽ gõ cửa trước khi bước vào."

Thư Kỳ phẫn nộ " Anh đang trách tôi vào mà không gõ cửa sao? Làm sao tôi biết được anh đang khỏa thân? Tôi nghĩ anh nên là người điều chỉnh. Bây giờ có người sống cùng, anh không nên khỏa thân đi bộ xung quanh."

" Cô..." Minh Lâm nhìn chằm chằm vào người phụ nữ vô lý này.

Thư Kỳ chỉ không thể giúp anh. Ban đầu cô muốn thỏa thuận với anh ta một cách đàng hoàng, nhưng người này có khả năng kỳ lạ là có thể kích động cuộc cãi vã bằng những lời lẽ không mấy thiện cảm của anh ta.

Minh Lâm quyết định ngừng trò chuyện với người phụ nữ này. Anh lấy chăn và đi về phía chiếc ghế.

Thấy vậy , Thư Kỳ nói " Tôi sẽ ngủ trên ghế sa lông."