Chương 3 : Chúng tôi đã nuôi cô lớn.

"Cô..." Phổi của Hàn Như Tuyết như muốn nổ tung vì tức giận.Khi Thư Kỳ chuẩn bị rời đi, Hàn Như Tuyết đac giật mạnh vai cô và ném cô trực tiếp xuống đất. " Cô không nhìn lại chính minh đi. Chúng tôi đã nuôi cô bao năm nay với tấm lòng Bồ tát. Sao cô dám cãi lại tôi khi chúng tôi đã cứu cô thoát chết trên đường với người mẹ điên của cô? Vì vậy tôi đánh cô thì có làm sao?"Tuy nhiên, những vết hằn rõ ràng trên cổ Thư Kỳ hiện ra trước mắt bà ta rất rõ ràng. Nó gây khó chịu cho mắt.

Như thể bà ta đã phát hiện ra một bí mật động trời, Hàn Như Tuyết nói như thể phát điên" Chà, chà, Thư Kỳ. Tôi biết cô có ý định xấu với nhà họ Thư chúng tôi. Cô cũng giống như người mẹ của mình, chỉ biết đi xung quanh dụ dỗ người khác. Nếu muốn quyến rũ đàn ông thì đi chỗ khác. Đừng làm xấu mặt nhà chúng tôi. Tần Thanh là người thừa kế nhà họ Tần. Cô cho rằng một con điếm như cô sẽ xứng với nó? Tần Thanh thậm chí không thèm liếc cô lấy một cái."

Cái tát của Hàn Như Tuyết không khiến Thư Kỳ buồn chút nào. Tuy nhiên, câu nói đơn giản này cũng đủ làm cô đau.

Mặc dù vậy, Thư Kỳ bắt đầu cười. Cô khịt mũi khi kéo quần áo che vai lên và thản nhiên phủi nhẹ quần áo, nói:" Nếu bà nghĩ tôi không xứng với anh ấy, đến mức không thèm nhìn tôi thì sao bà phải lo lắng vậy?"

Hàn Như Tuyết nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài, Tần Thanh đang nói chuyện với Thư Vũ. Cuộc trò chuyện và tiếng cười của họ khiến bà ta lo lắng. Sợ bị phát hiện, Hàn Như Tuyết hạ giọng và xích lại gần Thư Kỳ. Bà ta nói một cách đe dọa " Đừng giở trò gì nữa." Sau khi suy nghĩ một chút rồi nói tiếp " Những người nhà họ Thành lát nữa sẽ tới với con trai thứ hai của họ, Thành Gia Tuấn. Đừng nói rằng tôi không quan tâm đến cô. Tôi sẽ cho cô gặp cậu ấy. Gia đình họ Thành có danh tiếng và nền tảng tốt trong số chúng ta. Nếu cô gả cho họ, cô sẽ được hưởng vận may vô tận."

Thư Kỳ ánh mắt dao động.

Tất nhiên , cô biết con trai thứ của nhà họ Thành là ai.

" Bà, bà muốn gả tôi cho một người thiểu năng?" Và bà ta còn tuyên bố rằng điều đó là quan tâm cô? Thư Ký hét lên phản đối.

"Sao? Cô không muốn à?"

"Bà hãy tự mình kết hôn với anh ta nếu bà muốn. Tôi không phải con rối mà bà có thể thao túng." Thư Kỳ nhanh chóng kéo mạnh cánh cửa.

Thấy vậy Hàn Như Tuyết dùng hết sức giữ cô lại.

Thư Kỳ quẳng mọi lo lắng sang một bên ngay lúc đó. Cô quay lại và đấy bà ta sang một bên.

Nằm dài trên mặt đất, Hàn Như Tuyết tức giận nói:" Thư Kỳ, nếu mày dám bỏ đi, tao nhất định sẽ cho cha mày ném tro cốt của mẹ mày."

Thư Kỳ tuyệt vọng chạy ra ngoài.

Trong khi đó...

Đào Minh Lâm nhanh chóng được gọi trở về biệt thự nhà họ Đào.

Đương nhiên, sự việc nhanh chóng được báo cho ông nội của anh ta, Đào Minh Dũng là chủ gia đình.

Đào Minh Lâm vẫn không thay đổi lập trường của mình. Anh ta nhìn Đào Minh Dũng trước mặt, nói:" Ông nội, mẹ không hiểu tình hình chút nào. Người phụ nữ đó và con đã không ngủ với nhau như bình thường. Đó chỉ là một tai nạn."

" Minh Lâm, tại sao con cố chấp như vậy? nghĩ đi, con cưới con bé thật sự sẽ không chịu được sao? Con đã chạm vào nó rồi. Không có chút cảm giác nào sao?"

" Không có gì." Minh Lâm trả lời

" Minh Lâm, ta vô cùng thất vọng về con." Đào Minh Dũng bình tĩnh và lạnh lùng nhìn Minh Lâm với khí thế bức người.

Đào Minh Dũng trừng mắt với Trịnh Thế Bảo đang ở phía sau mình.

" Nhà họ Đào chúng ta chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm về những gì chúng ta làm. Hơn nữa, con bé rất quan trọng để con có một cuộc sống hôn nhân bình thường. Con bé là chìa khóa để chữa khỏi bệnh cho con. Con nên lý trí hơn. Trong mọi trường hợp, con đã ngủ với nó. Con không thể chỉ lợi dụng con bé rồi quên hết mọi chuyện." Đào Minh Dũng nói

Minh Lâm nhìn ông nội " Nhưng con hoàn toàn không biết cô ta. Ông nội, làm sao con có thể kết hôn với một người hoàn toàn xa lạ?"

" Nếu ta nói với con rằng, con mà không kết hôn, ta sẽ tìm người yêu nhỏ của con...tên cô ta là gì nhỉ? Lộ Tư đúng không? Ta sẽ khiến cô ta mất đi sự nghiệp, để cô ta cảm thấy thà chết đi còn hơn." Đôi mắt của Minh Lâm rất giống Đào Minh Dũng. Khi ông đe dọa, ánh mắt rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt ấy lại ẩn chứa một sự tàn nhẫn lạnh lùng.

Minh Lâm nói: " Ông biết rằng con sẽ không để điều đó xảy ra."

" Ta biết đôi cánh của con đã cứng cáp và ta không thể kiểm soát được con nữa. Cả ba đứa đều trở lên nổi loạn. Một người trở thành tổng thống, một người trở thành người nổi tiếng, và con. Mấy đứa trưởng thành rồi nhưng luôn muốn nổi loạn. Nhưng dù không làm gì được cô ta, ta cũng nhất định có cách hành hạ cô gái nhỏ của con. Thử chờ xem nhé!"

Sự chán ghét lóe lên trong mắt Minh Lâm nhưng chúng tối lại thành một tia sáng nhỏ.

Thư Kỳ chỉ chạy được vài bước trước khi cô nhìn thấy vài chiếc ô tô ồn ào chạy qua.

Thư Kỳ muốn rời đi, nhưng rõ ràng nhà họ Thư rất coi trọng việc này. Gần như tất cả vệ sĩ đều được huy động và nhanh chóng bao vây cô.

" Tôi làm điều này vì lợi ích của cô. Vậy mà, cô lại chạy trốn. Hãy mang cô ta quay lại cho tôi ."

Thư Kỳ nhìn chằm chằm vào Hàn Như Tuyết, chống lại và muốn lao tới tát bà ta.

Tuy nhiên, cô chỉ có một mình, không thể thắng nổi những người này.

Với hai cánh tay bị trói sau lưng, Thư Kỳ được đưa trở lại nhà họ Thư.

Chuyên gia trang điểm đến để trang điểm cho Thư Kỳ tươi tắn hơn trong khi Hàn Như Tuyết nhìn chằm chằm vào cô đầy sát khí. Bà ta ngạo nghễ khiển trách " Cô tưởng sẽ trốn được sao? Một lúc nữa, tốt hơn hết cô nên ăn mặc đẹp để gặp Thành thiếu gia."

Thư Kỳ nghiến răng, vùng vẫy nhưng tất cả đều vô ích.

Khi Hàn Như Tuyết nhìn Thư Kỳ sau khi trang điểm xong, bà ta nghĩ:" cô ta trông rất đẹp, khuôn mặt thanh tú đủ để khiến cô ta nằm trong tâm trí của bất kỳ người đàn ông nào. Cô ta phải được gả vào nhà họ Thành càng sớm càng tốt. Nếu không, cô ta sẽ luôn ở canh Tần Thanh. Nếu Tần Thanh thực sự yêu cô ta, thì vị trí của Thư Vũ sẽ lung lay."

Có ngươì thông báo nhà họ Thành đã tới.

Dưới sự chỉ đạo của Hàn Như Tuyết, Thư Kỳ ngay lập tức được cởi trói và bị đẩy. Qua cánh cửa, cô có thể nghe thấy giọng nói đầy hứng thú của nhà họ Thành.

" Tất cả đều biết rằng tiểu thư thứ ba chỉ là con ngoài. Cô ấy không xứng với Gia Tuấn nhà chúng tôi, nhưng cô ấy trông khá xinh trong các bức ảnh. Sau này đẻ con ra cũng sẽ rất tốt."

Thư Kỳ chế nhạo nghĩ" Cô được coi như một công cụ sinh sản sao?"

Thư Kỳ nhìn thấy một người đàn ông đứng đó với vóc dáng nhỏ bé. Anh ta còn co giật, lắc đầu liên tục khi nhìn xung quanh. Giống như một đứa trẻ lầm lì, đang nhai những ngón tay của mình.

Hàn Như Tuyết cười và nói:" Con thấy đấy, Thư Kỳ. Đây là chồng tương lai của con. Những ngày tháng tươi đẹp của con sắp đến rồi."

Tất nhiên, cô có thể nghe thấy sự chế giễu trong lời nói của Hàn Như Tuyết.

Sau đó, Thành Gia Tuấn đột nhiên lên cơn điên. Rống to và tấn công mọi người xung quanh.

Những người ở đây chìm trong sự hoang mang và hỗn loạn, những người từ nhà họ Thành và họ Thư đã bao vây hoàn toàn đứa trẻ thiểu năng đó.

Hàn Như Tuyết bị sốc. Cái cách mà kẻ thiểu năng đó lao tới thật kinh tởm tới nỗi bà gần như nôn mửa.

Trong lòng bà ta nhẹ nhõm hẳn. May thay, người phải gả là Thư Kỳ chứ không phải là Thư Vũ. Nếu không bà sẽ chết vì tức giận.

Sau đó bà ta quay lại thì phát hiện ra Thư Kỳ không ở bên cạnh bà ta.

"Thư Kỳ, Thư Kỳ đã đi đâu? Mau đuổi theo. " Ánh mắt của Hàn Như Tuyết thay đổi khi khuôn mặt bà ta nhăn lại.

Thư Kỳ không biết rõ cô đã trốn ra bằng cách nào. Cô chỉ biết rằng cô giờ chỉ còn một mình, phổi của cô sắp nổ tung vì chạy.

Nhưng đúng lúc đó, cô nhìn thấy một chiếc ô tô đang thản nhiên đậu bên cạnh mình.

Đầu của Thư Kỳ ngưng chuyển động...Phía sau cửa kính xe, khuôn mặt khinh thường của Đào Minh Lâm hiện ra trước mắt cô.