"Mẹ, mẹ đã làm chuyện này. Không liên quan gì đến việc bệnh của con sẽ khỏi." Minh Lâm nói, đôi mắt tối sầm lại.Lâm Y Nhã nhìn anh và nói, " Con nghĩ ta chưa bao giờ thử điều đó với con? Nó không bao giờ hiệu quả. Mỗi lần như vậy, ta chỉ có thể gọi bác sĩ hết lần này tới lần khác. Nhưng con đã chạm vào con bé. Hơn nữa, cấp dưới của con nói rằng con rất hài lòng với nó và đã làm điều đó nhiều hơn một lần trong đêm."
"..." Đào Minh Lâm ấn bàn tay đang nắm chặt lên bàn kính cường lực và nói, "Có lẽ Loại thuốc lần này đã khác, mẹ nên từ bỏ ý định này."
Khi Thư Kỳ đi trên đường và nhìn đống hỗn độn khắp người, cô ấy thầm chửi rủa trong thất vọng. Tên bán thuốc chết tiệt đó. Cô đã thấy có điều gì đó không ổn với anh ta khi cô mua thuốc. Tất cả những gì cô ấy nói là cô ấy cần một loại thuốc để khiến ai đó ngủ quên, nhưng cô ấy chưa bao giờ nói rằng cô cần một loại thuốc như này. Bây giờ, hãy xem những gì người đàn ông đã làm với cô sau khi uống nó. Cô vẫn có thể cảm nhận được cơn đau khắp cơ thể khi nhớ lại những gì đã xảy ra.
Nỗi đau đớn tột cùng ở cơ thể gợi nhớ đến sự kiên đêm hôm qua. Người đàn ông lạnh lùng đó đã dày vò cô nhiều lần đến mức ngất đi và không thể nhớ được điều gì khác.
Điều duy nhất cô nhớ trước đây...
" Thư Kỳ , nhìn lại bản thân đi. Cô vẫn muốn trở thành người nổi tiếng? Tốt hơn hết hãy nghe lời mẹ kế của mình. Tôi sẽ tìm cho cô một gia đình tốt để kết hôn. Đứa con ngoài giá thú chỉ là đứa con ngoài giá thú thôi. Cô sẽ luôn như vậy hạng hai."
"Thư Kỳ, mẹ kế của cậu làm việc này vì lợi ích của bà ta thôi. Chị cả của cậu, Thư Sương hiện là một người nổi tiếng hạng đầu; chị hai của cậu cũng là nhà sản xuất có tiếng. Sau bao nhiêu năm, cậu vẫn chỉ là hạng D. Cậu không có hy vọng phát triển đâu."
" Thư Kỳ, lần này công ty đã giao vai cho người khác rồi. Chúng tôi cho rằng hình tượng của cô không phù hợp với vai diễn."
Cô cười khổ ...nếu họ không đẩy cô vào đường cùng thì cô đã không nảy ra âm mưu thâm độc như vậy.Tất cả những gì cô ấy muốn là tiếp tục sống, nhưng bây giờ...
Thư Kỳ vội vàng đến công ty, bất kể điều gì đã xảy ra, cô ấy không quên rằng cô ấy có một buổi casting hôm nay.
Khi nhìn thấy cô ấy đến, khuôn mặt của Sơ Vũ tối sầm lại khi cô ấy trừng mắt nhìn Thư Kỳ và nói " Vậy là cô vẫn đến. Tôi nghĩ cô không quan tâm đến buổi casting này!"
"Xin lỗi Sơ Vũ, tôi đến muộn."
Thư Kỳ nhanh chóng che đi đống hỗn độn trên quần áo của mình.
Chỉ với một cái nhìn, Sơ Vũ đã thấy những dấu vết trên cổ cô. Cô cúi đầu xem xét quần áo của Thư Kỳ. Kéo cổ áo Thư Kỳ, cô nói:" Chúng ta sẽ sớm gặp đạo diễn. Tôi không quan tâm đến cuộc sống cá nhân của cô. Tuy nhiên, nếu cô vẫn muốn diễn vai này, cô nên tắm rửa sạch sẽ để không giống gái điếm!"
Thư Kỳ nhìn xuống bản thân mình. Sau đó cô mới phát hiện ra những dấu vết còn sót lại rất ít. Nó quá rõ ràng và quá xấu hổ.
Người đàn ông ngu ngốc đó. Anh ta thực sự là một con quái vật!
Thư Kỳ lập tức cúi đầu xin lỗi. Kéo quần áo của mình, cô chạy vào phòng tắm, tự nghĩ, tất cả là lỗi của người đàn ông đó. Về cơ bản, anh đã đặt dấu cấm hết cho cuộc đời cô hay bất cứ tương lai nào của cô!
Đột nhiên, điện thoại của cô bắt đầu đổ chuông.
Thư Kỳ bực tức nghe máy.
" Xin chào"
" Thư Kỳ, tối qua mày ở đâu?" Thư Hoành có vẻ tức giận qua điện thoại.
Thư Hoành hiếm khi gọi cho cô trừ khi có chuyện gì đó. Trong nhiều năm, ông ta không xứng với tư cách là một người ca, nhưng Thư Kỳ không thể coi ông như là một người không tồn tại. Rốt cuộc, cô vẫn cần sống trong nhà họ Thư.
Thư Kỳ nghĩ về những gì đã xảy ra đêm qua. Cảm thấy có lỗi, cô nói " Hôm qua con có việc bận ."
" Ta không quan tâm mày bận việc gì. Chị gái mày, Thư Vũ muốn bàn về việc đính hôn vào hôm nay. Sao mày dám ở ngoài cả đêm?" Thư Hoành khiển trách dữ dội.
Đúng, Thư Vũ đính hôn, nhưng đó không phải việc của cô. Thư Kỳ bình tĩnh lắng nghe cơn giận dữ của cha cô mà không có một chút buồn trong lòng. Sau bao nhiêu năm, cô đã quen với những lời mắng mỏ của ông.
" Ta không quan tâm mày xảy ra chuyện gì. Mày phải về nhà ngay bây giờ. Nếu mày không về, tao sẽ đào tro của mẹ mày và ném nó xuống biển để mày không bao giờ thấy nó được nữa."
Thư Hoành nói xong liền cúp máy.
Tại Thư gia.
Hàn Như Tuyết nhìn Thư Hoành đặt điện thoại xuống. Bà ta sốt sắng hỏi:" Nó sắp về rồi à?"
Thư Hoành trả lời:" Sắp về."
Hàn Như Tuyết đưa tay vuốt ve ngực Thư Hoành để xoa dịu ông. " Chồng à, mình nhất định phải nói chuyện với nó để nó đồng ý lời cầu hôn này. Tôi thực sự sốc khi nhà họ Thành đột ngột cầu hôn. Thư Vũ là một cô gái xuất chúng, nó xinh đẹp và thông minh, vậy làm sao tôi có thể để nó kết hôn với đứa trẻ chậm lớn đó được. Tôi thậm chí con nghe nói rằng hắn không thể kiểm soát được hành vi. Họ chỉ muốn Thư Vũ gả vào gia đình họ để họ có người giúp việc. Về phần Thư Kỳ, dù sao nó cũng là con ngoài. Nếu không phải nó thì ai nên đi?"
" Đừng lo lắng." Thư Hoành nói " Tôi cũng không thể để Thư Vũ phải chịu khổ. Nhưng Thư Kỳ cũng là con gái tôi.."
"Vậy ý của anh là bắt Thư Vũ phải phục vụ người khác thay vì Thư Kỳ? Nếu là như vậy, Thư Hoành ông thự sự không có lương tâm. Hồi trước ông có đứa con gái này với người phụ nữ khác, tôi để nó ở trong nhà họ Thư và nuôi nó. Bây giờ nó đã lớn, ông thậm chí không muốn để nó giúp tôi."
"Được rồi, được rồi." Nhìn thấy Hàn Như Tuyết đã bắt đầu nhắc lại quá khứ và không ngừng cằn nhằn, Thư Hoành nhanh chóng ngăn bà ta và nói:" Tôi sẽ bắt nó lấy. Nó sẽ đi."
Thư Hoành thực sự đã do dự , nhưng khi ngẫm lại, không còn ai khác để chọn ngoài Thư Kỳ.
Họ không đủ khả năng để xúc phạm nhà họ Thành. Dù con trai họ là một đứa trẻ chậm phát triển, nhưng ít nhất họ cũng đang lăn lộn với tiền. Gả Thư Kỳ vào gia đình của họ có thể được coi là đối xử khá công bằng đối với nó.
Sau đó, người quản gia từ bên ngoài gọi" Lão gia, thưa bà, cô ba đã về."
Quản gia nói với Thư Kỳ:" Lão gia và phu nhân đang đợi cô ở bên trong. Hôm nay bàn về lễ đính hôn của tiểu thư Thư Vũ, cho nên anh rể của cô cũng ở đây."
Thư Kỳ kinh ngạc nhìn quản gia" Tần Thanh đến rồi?"
Quản gia nói:" Đúng vậy, ngài ấy đi vào ngay trước người."
Kinh ngạc vui mừng, Thư Kỳ chạy vào nhà , một lúc rồi dừng lại.
Bên trong, Tần Thanh và Thư Vũ đang cùng nhau đứng trên hành lang.
Họ đang dựa sát vào nhau, môi gần như chạm vào nhau. Đó là một thời điểm tồi tệ để làm phiền họ.
Thư Kỳ đứng đó, thậm chí quên cả việc di chuyển ra xa.
Cuối cùng khi cô định quay lại, cô cảm thấy một cái tát vào mặt gần như khiến cô ngã xuống đất. Khi má cô bỏng rát, Hàn Như Tuyết nắm lấy cô và kéo cô vào một căn phòng.
Sau khi đóng cửa, Hàn Như Tuyết trừng mắt nhìn cô. Bà ta chỉ vào Thư Kỳ đầy buộc tội nói:" Đồ con điếm vô liêm sỉ. Đừng tưởng rằng tôi không nhìn ra ý đồ của cô. Đó là anh rể của cô. Cô có thể trơ trẽn như thế nào khi dám dụ dỗ anh ta?"
Thư Kỳ ôm gò má bỏng rát của cô và cười với Hàn Như Tuyết nói:" Mẹ kế, nếu tôi thực sự muốn quyến rũ anh ta, tôi sẽ không chỉ đứng đó và nhìn."