Tình yêu là sự mê tín về thời gian và địa điểm thích hợp.
Thư Kỳ ngơ ngác thức dậy. Tâm trí mơ màng đến mức cô còn không biết mình là ai. Tấm khăn trải giường cô chạm vào rất sang trọng không giống khăn trải giường của cô. Ánh sáng trên đầu cô cũng không phải là ngọn đèn tiết kiệm năng lượng bị hư hỏng một nửa mà cô đã quen khi thức dậy. Dưới thân cô đau nhức dữ dội. Khi cô nhấc cổ tay lên , những dấu vết xanh tím trên đó rất rõ ràng và có thể nhìn bằng mắt.
- Đó không phải là giấc mơ, đúng không...
Cô che miệng để ngăn mình phát ra tiếng động và vén chăn lên. Khi nhìn thấy mình không mặc gì cả, cô gần như hét lên.
Đôi mắt sắc sảo của Thư Kỳ đảo mắt hai lần. Cô dứt khoát nhấc chăn bước xuống giường. Sau khi thu dọn quần áo lộn xộn của mình, cô vô tư mặc vào và chuẩn bị rời đi mà không quay đầu lại.
Đột nhiên, ai đó nắm lấy tay cô.
" A ...buông tôi ra...Buông ra.". Thư Kỳ vùng vẫy tay và chân của mình.
Bàn tay to lớn của người đàn ông đang kéo tay cô và anh ta kéo tay cô trở lại giường mà không tốn chút sức lực nào.
Mặc dù đang vô cùng bối rối trước hành động của người đàn ông đó, nhưng Thư Kỳ không thể không bị người đàn ông này làm cho lóa mắt khi cô nhìn lên anh ta. Đôi mắt mê đắm của cô dán chặt vào khuôn mặt đẹp trai của anh, không thể rời mắt.
Thật là một người đàn ông đẹp trai.
Đôi mắt trầm ngâm của anh ta dường như mang theo tia kiêu ngạo bẩm sinh. Khuôn mặt lạnh như băng và chiếc mũi cao thẳng tắp trên khuôn mặt trong veo, nhợt nhạt. Làn da trắng như ngọc của anh khiến cho Thư Kỳ , người có làn da khá đẹp cũng phải ghen tỵ.
Cô biết rằng cô đã chia sẻ sự công bằng của mình cho đàn ông, nhưng trước mặt mẫu vật này thì những người được cho là nam thần lập tức bị anh làm lu mờ.
Có phải đây chính là người đàn ông đã hành hạ cô ngày hôm qua cho đến khi cô sống dở chết dở đêm qua?
" Ai cử cô đến đây? Sao cô dám chuốc thuốc tôi? Sau khi làm ra chuyện như vậy cô nghĩ mình có thể rời đi bình an vô sự?" Anh nhìn người phụ nữ thất thần này, sự tức giận lóe lên trong mắt anh.
Người phụ nữ này có làn da trắng như tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn dễ chịu và một đôi mắt to đầy biểu cảm. Lông mi cô rung lên như một con nai dưới ánh đèn pha, nhưng cô ấy vẫn kiên cường trừng mắt nhìn anh.
Đào Minh Lâm nhìn chằm chằm vào Thư Kỳ khi mắt cô ấy bắt đầu di chuyển nhanh chóng cùng với đầu.
Cô chỉ là một diễn viên hạng D. Trải qua nhiều khó khăn, hôm nay cô mới biết rằng diễn viên hạng A Đào Minh Quân cũng tham gia sự kiện đó. Vì vậy, cô đã đặc biệt mua thuốc khiến người ta có thể bất tỉnh và cho vào nước của anh ta, nghĩ rằng có thể lợi dụng anh.
Tuy nhiên, cô đã chuốc thuốc nhầm người.
Người trước mặt cô, mặc dù đẹp trai đến chóng mặt , nhưng rõ ràng không phải là diễn viên hàng đầu Đào Minh Quân.
Anh thô bạo kéo cánh tay cô lần nữa, đẩy cô xuống đất.
" Anh , anh làm gì vậy? Anh nghĩ nếu tôi chuốc thuốc anh thì tôi còn nằm đây sao! Chắc anh nhầm rồi. Người đau khổ nhất lúc này là tôi mới đúng chứ." Mông của cô bị đau sau cú ngã, mặc dù cánh tay của cô bị thương. Tệ nhất là nỗi đau ở các vùng lân cận của cô. Trong cơn tức giận, cô ấy hét lên : " Người mà tôi muốn chuốc thuốc là người khác. Không liên quan gì đến anh. Anh nghĩ mình đáng để chuốc thuốc sao? Hãy trả lại thuốc và tiền lại cho tôi !"
Bỏ nhầm người? Khuôn mặt của Đào Minh Lâm căng thẳng và lông mày nhíu lại, tạo thành nếp nhăn. Đôi đồng tử đen tuyền của anh ta giống như một con quái thú đang thu mình lại, đang nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trong bộ quần áo xộc xệch. Một nửa bờ vai trắng như tuyết của cô lộ ra và những vết bầm tím trên đó càng nổi rõ hơn như những bông hoa mận nở trên làn da trắng nõn, dịu dàng của cô.
Những hình ảnh của đêm hôm qua lại lướt qua tâm trí anh. Bụng dưới của anh đột nhiên nóng lên trở lại và anh cảm nhận được cảm giác kí©h thí©ɧ rõ ràng đang trào dâng khắp cơ thể.
Anh dời ánh mắt khỏi cô.
Người phụ nữ chết tiệt này...Sao cô ta dám bỏ thuốc anh? Và với một loại thuốc mạnh như vậy.
Sự mất tập trung của anh ấy cuối cùng đã cho Thư Kỳ một cơ hội. Trong cơn tuyệt vọng, cô nhảy ra khỏi giương và đẩy người đàn ông ra.
Không dám ngoảnh lại, cô nhanh chóng chạy ra ngoài.
Khi thấy anh ta nhìn cô , cô hét lên: " Anh đang nhìn cái gì ? Anh nhìn lại chính mình đi!"
"Cô..." Đào Minh Lâm vừa định quay lại và ôm lấy cô thì anh cảm thấy một làn sóng khó chịu, Vùng dưới của anh một lần nữa sừng sững và kiêu hãnh.
"Chết tiệt" anh lớn tiếng chửi rủa. Anh nắm chặt tay để cố gắng kiềm chế ham muốn chết tiệt đó.
Một loạt âm thanh truyền từ bên ngoài vào.
Tần Hạo nhìn lại chính mình kinh ngạc đến mức không khép lại được.
Tình huống trước đó là gì? Tại sao một người phụ nữ trong bộ quần áo xộc xệch lại chạy ra khỏi phòng của sếp?
" Thưa ngài, Nhị thiếu gia gọi điện hỏi xem phòng có thỏa đáng không, nhưng ngài đã ngủ ngay sau khi trở về vào đêm qua, nên tôi không làm phiền . Trợ lý đã thông báo cho chủ tịch lịch trình của người, ông ấy đang đợi người trong dinh thự tổng thống. Ngoài ra, người phụ nữ tôi vừa gặp..."
"Câm miệng" Minh Lâm ngước đôi mắt sắc bén, con ngươi lóe sáng. Tần Hạo lập tức nuốt xuống tất cả hoài nghi mà đáng lẽ không nên có.
Trong phòng tắm, Minh Lâm liên tục kỳ cọ cơ thể cho đến khi da trở lên lở loét. Chỉ sau đó anh ta mới nhìn vào gương và lớn tiếng chửi thề.
"Thưa ngài, phu nhân đến rồi." Tần Hạo từ bên ngoại nhẹ giọng nhắc nhở, lo lắng hòa giọng nói.
Minh Lâm đông cứng, mẹ anh đến vào lúc này không thể là tin tốt.
Khi anh mở cửa phòng tắm, người phụ nữ quyến rũ đứng bên ngoài sửng sốt nhìn chiếc giường bừa bộn.
Những tờ giấy nằm rải rác không được sắp xếp, làm ai cũng có thể biết chính xác những gì đã xảy ra vào hôm qua.
Minh Lâm mắt tối sầm lại. Anh nắm lấy chiếc áo choàng tắm và mặc nó vào." Con biết mẹ muốn hỏi gì, nhưng hôm nay con rất bận."
Tại sao Lâm Y Nhã không hỏi? Bà khó giấu được vẻ phấn khích trên gương mặt. Nhìn Đào Minh Lâm, bà chỉ vào giường nói:" Minh Lâm, mẹ biết rồi. Con đã ngủ với một cô gái."
Minh Lâm đẩy cửa ra và lạnh lùng nói" Mẹ đừng nhúng tay vào chuyện này, được không?"
"Làm sao mẹ có thể không quan tâm? Minh Lâm, con phải cưới cô gái đó, con phải chịu trách nhiệm về những gì mình làm với cô ấy."
Anh biết bà sẽ nói như vậy.
"Mẹ, con sẽ không lấy cô ta. Con không điên. Cô ta chỉ là một người xa lạ. Con thậm chí không biết tên cô ta."
"Cô ấy tên Thư Kỳ. 23 tuổi. Và là con ngoài giá thú của nhà họ Thư, có hai chị gái và một em trai. Mẹ cô ấy mất khi cô ấy còn nhỏ và cha thì dường như không quan tâm tới . Cô bé không nhận được bất kỳ hỗ trợ tài chính nào từ gia đình."
"Mẹ" Minh Lâm đứng như trời trồng. Khi nhớ đến người phụ nữ đó, anh càng thêm bực bội.
"Con còn nghĩ tới Lộ Tư sao? Ta nói con biết. Con và cô ta không thể đâu. Con cùng cô ta nhiều năm như vậy, nhưng con còn không thể chạm vào cô ta. Hai đứa không thể hợp nhau!" Lâm Y Nhã nói một cách cáu gắt.
"Mẹ, đủ rồi!" Minh Lâm ngắt lời bà.
Tuy nhiên, Lâm Y Nhã đã quá kích động.
"Minh Lâm, con biết rằng con không thể làm hài lòng một người phụ nữ vì bệnh của bản thân! Chúng ta gần như đã chuẩn bị xong cho việc thụ tinh nhân tạo để con có thể có một đứa con. Tuy nhiên, hôm nay con đã chạm vào một người phụ nữ. Điều đó có nghĩa là cô bé là người phù hợp nhất với con!"