Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Còn Lâu Mới Yêu

Chương 39: Ngoại truyện 1: Đứa nhỏ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ven bờ hồ Schwerin ở phía tây bang Mecklenburg- Vopommern, Đức. Ánh sáng xung quanh hồ chi chít như sao trên trời, phong tình khác nhau, trong đó, xinh đẹp nhất là lâu đài Schwerin.

Giống như những địa phương khác, bang Mecklenburg- Vopommern cũng có được một tòa lâu đài cổ. Tòa lâu đài này là một trong những tòa lâu đài cổ xưa nhất ở Đức, và được xây dựng từ năm 1845, đến bây giờ gần 171 năm. Nơi này từng là nơi ở của công tước và đại công tước Schwerin. Nay tòa thành đã trở thành tòa nghị viện của bang, kiến trúc tuy rằng đã cổ xưa, không thể làm sống lại lịch sử khi hưng khi suy, nhưng vẫn làm người ta suy nghĩ sâu xa.

Tòa thành đứng sừng sững ở giữa hồ, chung quanh lộ ra phong cách cổ xưa. Mặt hồ mênh mông yên ả, từng đàn chim bay lượn; Giữa hồ, những bông hoa như ẩn như hiện, xung quanh là những ngôi nhà nho nhỏ…… Phong cảnh tuyệt đẹp hòa lẫn nhau, không thể phân cách.

Sau khi tuần trăng mật chấm dứt, Lusena cùng Edward đi vào Mecklenburg- Vorpommem nhìn thấy chính là cảnh vật tuyệt đẹp như vậy.

Hai người xuất hiện, lập tức hấp dẫn phần đông ánh mắt người qua đường. Đương nhiên, không phải bởi vì vẻ đẹp bên ngoài của hai người xuất chúng, mà là bởi vì hai người đang hóa trang — hai người đều mặc trang phục quý tộc của thời Victoria. Quần áo mà Lusena mặc là váy dài phiền phức nhưng lại đẹp đẽ cao quý, trang sức tinh xảo, dù che nắng cầm trên tay cùng bao tay đồng dạng tinh xảo; Mà Edward một thân bó sát tây trang màu đen, trên đầu đội mũ cao, hai tay mang bao tay trắng, nắm một cây gậy hoa lệ. Hai người sóng vai, chậm rãi đi bộ ở quảng trường Scott thơ mộng, giống như là quốc vương cùng vương hậu từ trong sách đi ra. Dù mọi người nhìn ra bọn họ mục đích là đến tòa lâu đài, nhưng lại sinh ra một cảm giác rằng hai người sắp trở lại cung điện của họ.

“Edward, bọn họ đang nghĩ gì?” Nhìn đến Edward trên mặt tươi cười càng ngày càng đậm, Lusena không khỏi tò mò hỏi.

“Bọn họ cho rằng, chúng ta là quốc vương cùng vương hậu của lâu đài Schiwerin.” Edward nghiêng người đến bên tai Lusena, khi nói chuyện, đôi môi nhẹ chạm vành tai mẫn cảm của Lusena.

“Ngô –” Lusena bị kí©h thí©ɧ hai chân mềm nhũn, được Edward ôm lại, trừng mắt nhìn hắn, rồi lập tức đi nhanh về phía trước, không tính lại quan tâm hắn.

Edward không nhanh không chậm theo sau Lusena, tùy ý Lusena ở trong lòng

phát tiết bất mãn, cuối cùng nghe được một câu “Em nhất định sử dụng thiên phú thành công lên anh!”. Đến lúc này, Edward luôn không biết mệt đả kích quyết tâm của Lusena:“Không, em sẽ không thành công, thân ái.”

“Vì cái gì?” Lusena hỏi.

“Chỉ cần anh còn có thể nghe được tiếng lòng của em.” Edward trả lời.

Carlisle ở trấn nhỏ thuê được một ngôi nhà ở. Nhưng mà, Edward cùng Lusena như không thấy được nó, lập tức hướng trên núi đi đến.

Có lẽ là vì gần mấy thường xuyên xuất hiện trường hợp du khách bị tử vong, nay khách du lịch cũng không nhiều, thi thể đều bị phát hiện trong rừng. Bởi vì Carlisle vừa đến Mecklenburg, cảnh sát địa phương không tin tưởng ông, bởi vậy, ông không có cơ hội quan sát thi thể.

Nhưng, Edward cùng Lusena đi vào lâu đài cổ, cũng không phải vì thăm dò, hoàn toàn là từ Alice. Lúc trước sau khi xác định muốn ở gần lâu đài, điều Alice đầu tiên nghĩ đến chính là các câu chuyện tình yêu có liên quan đến tòa lâu đài, cô lập tức đem chủ ý đánh tới hai người sắp cử hành hôn lễ. Alice thuộc phái hành động, có ý tưởng rồi, cô nhanh chóng thiết kế ra hai bộ trang phục cổ trang, hoàn thành xong, cô liền đem hai bộ đồ này đặt trong hành lý của hai người bọn họ, cũng lưu lại tờ giấy, nói cho hai người khi nào thì mặc.

“Chính là loại hiệu quả này! Đáng tiếc không thể mua tòa lâu đài này.” Khi Lusena kéo tay Edward bước vào cánh cửa nhỏ của tòa lâu đài, Alice cảm thán ra tiếng. Cô đã sớm lôi kéo mọi người trong nhà chờ ở tầng hai tòa thành, từ cửa sổ

có thể dễ dàng nhìn thấy du khách.

Lusena cùng Edward sớm học được cách không nhìn ánh mắt xung quanh, bọn họ thong dong đi vào, mỉm cười với mọi người trong nhà:“Chúng ta đã trở lại.”

“Tốt lắm, Alice, tâm nguyện của ngươi đã thỏa mãn, chúng ta có thể trở về sao?”

“Đương nhiên.” Alice vui nói.

Hiện tại nhà Cullen ở tạm ngôi nhà so với Fox có ý cổ kính hơn, đèn tường dọc hành lang, cầu thang được treo đầy hình. Khác với căn phòng sáng trưng ở trong rừng của Fox, nơi này có vẻ có chút u ám, càng giống như là nơi của ma cà rồng.

“Kế tiếp, Carlisle, ba không tính tiếp tục ở bệnh viện sao?” Lusena nghi hoặc hỏi. Carlisle đã đến đây được một tháng, nhưng thoạt nhìn bọn họ vẫn luôn ở trong phòng.

“Không, chúng ta có là việc trọng yếu hơn cần hoàn thành.” Vẻ mặt Carlisle có chút ngưng trọng.

“Cái gì?”

“Vừa đến đây, Alice liền thấy được, chúng ta ở tòa lâu đài cổ này được một đứa nhỏ.” Esme lộ vẻ lo lắng.

“Đứa nhỏ?”

“Đúng vậy, một em bé mới sinh.” Rosalie đầy vui vẻ nói.

“Trời ạ! Như thế nào lại được?” Lusena không thể tưởng tượng, trẻ con ở lâu đài cổ?

“Tầng hầm ở đó nhất định có đáp án chúng ta muốn.” Alice căn cứ hình ảnh

xung quanh, phỏng đoán nói.

“Đúng vậy, chúng ta định đêm nay cùng đi xem.” Dana cũng có chút chờ mong với hành động đêm nay.

Buổi tối —

Một nhà Cullen thoải mái né bảo vệ lâu đài, đi vào tầng hầm. Không thể không nói, tầng hầm cách âm hiệu quả rất tốt, lấy thính lực của ma cà rồng, bọn họ cũng chỉ có thể nghe được hình như có người đối thoại.

Carlisle đoán đúng, bọn họ đứng đây không lâu, lập tức có người đi ra nghênh đón bọn họ.

Người tới tựa hồ cũng là ma cà rồng, hắn bất quá đã ba mươi, nhìn thấy một nhà Cullen, hắn không có biểu hiện ra kinh ngạc gì, ngược lại thân thiện dẫn bọn họ xuống tầng hầm, dọc theo đường đi, càng không ngừng giải thích tình huống:“Mọi người tốt, ta là Gael, mấy tháng trước ta cùng bạn gái đến Mecklenburg du lịch, nhưng khi đi qua đây lại không cẩn thận bị ma cà rồng chuyển hóa, hắn đại khái không nghĩ tới ta chuyển hóa thành công, sau đó không lâu, ta gϊếŧ hắn. Sau đó, ta chỉ có thể tránh ở tầng hầm âm u này, Camille Ly của ta mỗi ngày đều đến tòa lâu đài cổ tìm kiếm ta, ta không đành lòng, chỉ có thể hiện thân. Cô biết thân phận của ta, nhưng cô không hề e ngại, liều lĩnh theo ta ẩn cư. Ta không nghĩ tới là –” Nói đến này, Gael cơ hồ nghẹn ngào,“Ta không nghĩ tới, ngay tại hơn nửa tháng trước, Camille Ly, cô mang thai.”

“Mang thai?” Carlisle chấn kinh rồi, ông chưa từng nghe nói qua chuyện con người vì ma cà rồng mà sinh đứa nhỏ.

“Kia cô ấy hiện tại ở đâu?” Esme càng quan tâm chuyện này hơn.

“Cô ấy…… Cô ấy đã……”

Đúng lúc này, tiếng trẻ con khóc nỉ non vang lên.

Rosalie chợt lóe, nháy mắt xuất hiện bên cạnh đứa trẻ. Cô si mê nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn, sau đó, liều mạng áp chế tâm trạng kích động của chính mình, khống chế được sức mạnh trên tay, nhẹ nhàng đem đứa trẻ ôm vào ngực.

Mọi người sợ hãi phát hiện, đứa bé bị Rosalie ôm lấy lập tức ngừng khóc, đối với Rosalie vui cười.

“Ta nghĩ, các ngươi đã đoán được ta muốn nhờ các ngươi chuyện gì.” Gael sắc mặt bình tĩnh đi qua, đứng bên cạnh thi thể của cô gái vừa sinh đứa trẻ,“Camille Ly vì sinh con bé mà chết, ta tin tưởng, các ngươi sẽ chăm sóc con bé tốt, các ngươi mang con bé đi thôi.”

“Ngươi –” Rosalie còn muốn nói cái gì đó.

“Nhìn ra được, ngươi sẽ là người mẹ tốt, đem đứa nhỏ giao cho ngươi, ta thực yên tâm.” Gael lúc này mới lộ ra một chút thản nhiên tươi cười.

Đứa trẻ trong lòng Rosalie tựa hồ ý thức được cái gì, con bé giãy dụa muốn

hướng ba ba ôm ấp.

“Con gái ngoanh, ba ba chăm sóc con không được, về sau, bọn họ chính là nhà của con.” Gael hôn trán con gái mình, rồi lập tức xoay người, không hề nói gì.

Rosalie nhìn Carlisle, muốn nghe một chút ý kiến của ông.

“Một khi đã như vậy, ta cam đoan, con gái của ngươi sẽ khỏe mạnh trưởng thành.” Carlisle trịnh trọng hứa hẹn, sau đó mang theo mọi người trong nhà rời đi.

“Chúng ta không thể ở tại đây, này đối chúng ta mà nói là không tốt, chúng ta

tới núi Alpes, ở nơi đó, có thể tránh đi rất nhiều tầm mắt.”

Một nhà Cullen đơn giản thu thập, sau đó nhanh chóng xuất phát.

Hơn ba giờ sau, một nhà Cullen tới ngôi làng Gimmelwand ở sâu trong núi Alpes.

“ Phụ nữ ở lại đây, đàn ông theo ta đi bốn phía làm quen hoàn cảnh.”

Sau khi Carlisle rời đi, nhóm phụ nữ rốt cục có thời gian nhìn đứa bé sắp trở thành gia đình của bọn họ.

“Esme, ngươi không nghĩ là con bé có chút lớn sao?” Dana đã biết tình huống khi Esme vẫn còn là con người, bởi vậy, cô hỏi người cũng đồng dạng đã sinh qua trẻ con đứa nhỏ.

“ Đúng vậy, có lẽ là do hỗn huyết?” Esme đoán.

“Con bé thật đáng yêu!” Alice ngạc nhiên đυ.ng khuôn mặt tròn tròn, nhỏ xíu của đứa bé.

“Chúng ta có phải hay không nên cho con bé một cái tên?” Lusena đề nghị.

“Gọi là Camille Ly đi, vì kỷ niệm người mẹ vĩ đại của con bé.” Từ lúc nhìn thấy đứa nhỏ, Rosalie không hề là một người đẹp lạnh lùng, cô dịu dàng nhìn Camille Ly trong lòng.

Làm nhóm Cullen kinh ngạc là, tốc độ Camille Ly trưởng thành rất nhanh.

Một tuần sau, Camille Ly có thể rõ ràng kêu “mẹ mẹ”. Rosalie sau khi nghe được, vì vui quá mà khóc, cô được Camille Ly thừa nhận, cô hiện tại cũng là mẹ.

“Thân ái, cám ơn con!” Rosalie kích động không ngừng hôn hai má Camille Ly.

Hai tháng sau, Camille Ly có thể đi vững vàng, nhưng cô vẫn như trước thích

ở trong lòng Rosalie.

Emmett hằng ngày chính là đùa Camille Ly, hắn cố ý ôm Rosalie nhảy lên đại thụ, nhìn bộ dáng Camille Ly sốt ruột. Bất quá, hắn ngay sau đó không muốn đứng dậy, Camille Ly bị hắn kí©h thí©ɧ cũng nhảy dựng lên, ngay lập tức dừng bên cạnh Rosalie.

“Trời ạ! Ly bảo bối, con thật đúng là thiên tài!” Rosalie mừng rỡ như điên, không chút nào keo kiệt thưởng cho Emmett một cái hôn.

Trong gia đình, Alice cùng Jasper phụ trách đem Camille Ly biến thành một tiểu thư xinh đẹp, Lusena cùng Edward phụ trách dạy Camille Ly đánh đàn cùng khiêu vũ, Dana cùng Esme phụ trách cấp Camille Ly các loại mỹ vị điểm tâm, Carlisle cùng Andrew|Andre phụ trách đến trấn mua nguyên liệu, mà cha mẹ trên danh nghĩa của Camille Ly phụ trách hai mươi bốn giờ ở bên cạnh cô.

Ở mọi người cùng nhau bồi dưỡng, không tới nửa năm, thoạt nhìn như là đứa trẻ ba, bốn tuổi, Camille Ly đã thành một thục nữ đủ tư cách, cử chỉ tao nhã, dáng người tinh tế, mái tóc quăn, dài màu vàng cực kỳ giống Rosalie.

“Ba Emmett, ba làm như vậy mẹ sẽ mất hứng.” Mỗi khi Emmett muốn đùa dai, Ly lại cau mày, một bộ đại nhân nhỏ ngăn Emmett.

“Kia tiểu Ly sẽ nói cho mẹ sao?” Emmett làm bộ đáng thương nhìn Ly.

“Này biểu tình thật khó coi.” Mặt Ly nhăn càng lợi hại hơn.

“Kia như vậy thì sao?” Emmett đổi thành mặt quỷ.

“Mẹ mẹ –” Ly chạy vội ra cửa, tìm Rosalie để an ủi.

“Làm sao vậy, tiểu Ly?” Rosalie đau lòng nhìn hai mắt ửng đỏ của Ly.

“Ba ba Emmett……” Ly lập tức đem Emmett bán đứng.

“Phải không?” Rosalie cười lạnh, tiếp theo buông Ly ra,“Ly ngoan, ở chỗ này chờ mẹ.”

Giây tiếp theo, tiếng kêu thảm thiết của Emmett vang lên.

Mọi người trong nhà Cullen đều vui sướиɠ khi người khác gặp họa.

Ngày vui luôn trôi qua mau, bất tri bất giác, bốn năm đã trôi qua.

Một nhà Cullen chính mắt chứng kiến Ly từ trẻ con biến thành người trưởng thành. Lúc đầu, mọi người còn có chút lo lắng, nếu lấy tốc độ trưởng thành này của Ly,15 năm sau, con bé sẽ biến thành một bà lão. Nhưng may mắn, Ly thoạt nhìn đã ổn định, không trưởng thành nữa.

“Ly, con đã quyết định?” Edward là người quen thuộc tâm lý trưởng thành của Ly, hắn đến bên cạnh Ly đang lẳng lặng nhìn phương xa.

“Đúng vậy, con rất ngạc nhiên, chú Edward.” Ly thành thực đáp.

“Con muốn đi nhìn cha con?” Edward hỏi tiếp.

Ly nhẹ nhàng gật đầu.

“Vậy đi thôi, Ly, con đã trưởng thành, là thời điểm nên đi xem thế giới bên ngoài.” Lusena mỉm cười cổ vũ Ly.

“Nhưng, con sẽ nhớ mẹ.” Ly buồn rầu nói.

“Ly, mẹ đương nhiên sẽ đi với con.” Rosalie đi tới, vẻ mặt vui mừng,“Mẹ còn suy nghĩ con chừng nào thì mới có thể quyết định cái này.”

“Mẹ –”

“Tiểu Ly, mẹ sẽ vĩnh viễn ở cùng con.” Emmett khó có lúc nghiêm túc.

“Ân.” Ly vui vẻ nở nụ cười.

Ba người trở lại Mecklenburg, nơi này đã phồn hoa trở lại, du khách rõ ràng gia tăng rất nhiều.

Đi vào tầng hầm, trừ bỏ âm thanh của mưa, không có tiếng động khác. Ly có dự cảm không tốt, bước nhanh xuống, quả nhiên, nơi mẹ qua đời, lúc này chỉ còn lại một đống bụi.

Ba người đến gần dò xét một phen.

“Ly, xem ra cha của con đã tự thiêu.” Emmett nghiêm túc nói.

“Không –” Ly không tin gầm nhẹ, cô run run nâng lên tro cốt.

“Đây là tâm nguyện của cha con.” Rosalie đau thương nói, cô chạy tới ôm Ly vẫn đang đắm chìm trong thống khổ.

Airmate từ bên ngoài mang đến một hủ tro cốt.

Ly nhận lấy, trầm mặc đem tro cốt để vào.

Sau khi ba người về nhà, tinh thần của Ly sa sút một khoảng thời gian, ngay cả Emmett đùa như thế nào đều không có vui.

“Trên thực tế, sau khi con được sinh ra đã bắt đầu có trí nhớ, con biết mẹ của con bởi vì sinh con mà chết, con cũng biết cha con có mâu thuẫn với con, ông chỉ biết bi thương nhìn mẹ con, lại chưa từng xem qua con. Vài ngày sau, ông tìm đến

mọi người, muốn đem con cho đi. Cái hôn khi đó là hành động giống người cha nhất của ông. Ba Emmett, ba có biết vì cái gì con không thể tự nhiên gọi ba một tiếng ‘Ba ba’ không? Chính là bởi vì con cho rằng cha con còn sống, con còn có một tia chấp niệm với ông ấy. Nay, lý do này cũng bị phá vớ.” Một ngày này, Ly bắt đầu nhẹ giọng kể ra.

“Ba chờ con gọi ‘Ba ba’.” Emmett có chút dùng sức vỗ vỗ vai Ly.

“Ba ba.” Ly rốt cục bình thường trở lại.

“Tốt lắm, bé ngoan, những người khác đều đi ra ngoài du ngoạn, chúng ta vì cái gì còn ở trong này? Đi thôi, ba mẹ mang con thưởng thức thế giới bên ngoài!” Rosalie ôm hai người quan trọng nhất của đời mình, cả đời này, rốt cục viên mãn đi?

_________________
« Chương TrướcChương Tiếp »