Trong bệnh viện —
“Carlisle, con thật sự phải nằm im như vậy trong ba tháng sao?” Tay chân Lusena đều bị bó bột, cả người nằm trên giường bệnh, ai oán hỏi.
“Không, chỉ cần một tháng là tốt rồi, sau đó con có thể bắt đầu hoạt động nhẹ, ta tin tưởng, bác Esme sẽ chăm sóc con tốt.” Carlisle ôn hòa đáp.
“Lusena! Lusena!” Lúc này, cửa phòng bị đẩy mạnh ra, Alice kích động chạy vào, cô lập tức chạy đến bên Lusena,“Lusena, ngươi hiện tại cảm thấy thế nào?”
“Ta không có việc gì, Alice.” Lusena đối Alice cười cười.
“Lusena, thực xin lỗi, ta đều biết rồi, là vì ta, ngươi mới có thể bị James bắt đi, hơn nữa, ta còn không đi cứu ngươi.” Alice vẻ mặt cầu xin, muốn chạm Lusena, nhưng lại không biết nên đặt tay ở đâu.
“Alice, đây không phải lỗi của ngươi, nếu ngươi đến chỗ James, ta mới không vui!” Lusena giả vờ giận dữ.
“Jasper, các con được cảnh sát Swan thả?” Esme hỏi Jasper ở phía sau.
“Đúng vậy, hình như là bởi vì nhóm người sói đem tin tức của Bella nói cho ông ấy.” Jasper đáp.
“Như vậy, hiện tại mọi người cũng không sao, trước đi ra ngoài đi.” Carlisle hướng mọi người nháy mắt chỉ Edward.
Từ lúc đưa Lusena vào bệnh viện đến bây giờ, Edward vẫn không nói qua một câu.
Mọi người đều phát hiện Edward khác thường, vì thế yên lặng rời phòng bệnh.
“Edward –” Lusena nhẹ giọng gọi Edward đứng trong góc cúi đầu, không biết suy nghĩ gì.
Edward nghe thấy Lusena gọi thì ngẩng đầu, đôi mắt hiện ra màu đen thâm trầm.
“Anh còn đang tự trách?” Lusena nói nhỏ.
“Em bị thương nặng như vậy, anh cái gì cũng đều làm không được.” Edward thống khổ nói, rồi chậm rãi đi đến bên cạnh Lusena.
“Anh như thế nào lại nói cái gì cũng làm không được, kế tiếp em cần anh chăm sóc em a!” Lusena vui cười.
“Anh khẳng định bác Esme sẽ chăm sóc em tốt.” Edward mặt không chút thay đổi nói.
“Nói như vậy, anh là không muốn sao?” Lusena bĩu môi nói.
Edward bất đắc dĩ nhìn Lusena liếc mắt một cái:“Esme vừa nghe được lời em
nói đã đi về rồi.”
“Anh sẽ không rời đi, phải không?” Lusena chờ đợi nhìn Edward.
Edward lẳng lặng vuốt ve tóc Lusena, sau đó dịu dàng nói:“Đúng vậy, anh sẽ vĩnh viễn bên cạnh em, cho dù là bại lộ thân phận ma cà rồng của anh, anh cũng sẽ không rời em.”
Hai người lúc này im lặng, sau một lúc, Lusena thấp giọng nói:“Edward, anh biết không? Nhìn thấy anh tự trách như vậy, em thực đau lòng, em nghĩ, đây là yêu đi? Edward, em đã yêu anh!”
“Em nói gì?” Edward vui mừng lại mang theo chút không xác định hỏi.
“Em nói, em yêu ngươi!” Lusena hai mắt dừng trên người Edward, thâm tình nói.
Nghe được câu khẳng định của Lusena, Edward lập tức kích động ngồi xuống giường.
“A!” Lusena kinh hô ra tiếng. Lúc Edward ngồi xuống không cẩn thận đυ.ng phải Lusena, do đó động đến vết thương của cô.
“Anh –” Edward vội vàng mở miệng, muốn nói.
“Không được nói xin lỗi!” Lusena lập tức đánh gãy lời hắn.
“Như vậy, em cũng đừng chịu đau, trước mặt anh không cần chịu đựng.”
“Nếu không phải sợ anh tự trách lần nữa, em cần gì phải chịu đựng đâu?” Lusena nghịch ngợm thè lưỡi.
Edward bất đắc dĩ cười cười:“Tốt lắm, ngoan ngoãn nghỉ ngơi trong chốc lát đi, anh ngay tại đây.” Nói xong, Edward cuối xuống khẽ hôn trán Lusena.
Lusena nghe lời nhắm hai mắt lại, chỉ chốc lát sau, liền ngủ say.
Đêm khuya —
Lusena vừa mở mắt liền thấy được Edward ngồi im lặng bên giường.
“Tỉnh?”
“Em ngủ bao lâu rồi?” Dáng vẻ Lusena còn có chút ngơ ngác.
“Hiện tại đã rạng sáng.” Edward mỉm cười đáp.
“Trách không được em đói như vậy.” Lusena nhíu mày nói.
“Trước uống ly sữa đi.” Edward cẩn thận đem Lusena nâng dậy, tiếp theo bưng ly sữa lên, chậm rãi giúp Lusena uống.
Đợi Lusena đem sữa uống hết, Edward hỏi:“Dana chuẩn bị ít đồ ăn cho em, anh giúp em hâm nóng lại.”
“Không cần, em ăn táo là tốt rồi.” Lusena nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Vì thế, Edward cầm lấy một quả táo, cẩn thận lột vỏ.
“Trái táo này xấu thật!” Lusena không khách khí chế nhạo nói.
“Ừ, thừa dịp trong khoảng thời gian này nên luyện tập một phen.” Edward bình tĩnh tiếp lời.
“Ha ha, em sẽ cho anh nhiều cơ hội luyện tập.” Lusena nở nụ cười.
“Nhanh ăn đi.” Edward dùng quả táo ngăn miệng Lusena lại.
Một khoảng thời gian sau —
“Edward, em ngủ không được, anh kể cho em chuyện trước kia của anh đi?” Lusena đối với Edward trừng mắt nhìn.
“ Trước kia? Không có gì hay để nói.” Edward bình tĩnh nói.
“Nhưng em muốn biết, chuyện em trải qua từ khi sinh ra đến giờ, anh đều biết, đúng không?”
Bộ dáng của Edward như nghĩ đến chuyện gì buồn cười:“ Xác thực, Dana nói chuyện với anh rất nhiều.”
“Này không công bằng, bởi vậy, anh cũng nên nói cho em biết, nếu không, em đi hỏi bọn Emmett.” Lusena uy hϊếp nói.
Biết rõ tính của Emmett, nếu để hắn nói cho Lusena, không biết sẽ xuất hiện câu chuyện xưa thuộc dạng gì, vì thế, Edward chủ động mở miệng:“Anh là người đầu tiên trong gia đình được Carlisle chuyển hóa, lúc ấy cha mẹ anh cùng anh đều bị nhiễm dịch cúm ở Tây Ban Nha, bọn họ đều qua đời, bất quá, mẹ anh trước khi mất cầu xin Carlisle cứu anh, bởi vậy, anh biến thành quỷ hút máu. Khi đó anh mới 17 tuổi, còn đang trong thời kỳ phản nghịch, đi theo Carlisle làm sai không ít chuyện, Carlisle là một người thầy dạy tốt về nhân sinh, ông dạy anh rất nhiều……”
“Edward, ngày em 18 tuổi, anh đem em chuyển hóa, được không? Em thực sợ hãi, từ lúc bị James bắt, em đã bắt đầu sợ hãi, em sợ sẽ không còn được gặp lại mọi người, sợ anh bởi vì em gặp chuyện không may mà áy náy, tự trách, càng sợ anh sẽ tiếp tục cô đơn, Edward, em vĩnh viễn muốn ở cùng anh, hơn nữa, em một chút cũng không hy vọng anh lại vì sự an toàn của em mà lo lắng.” Lusena khẩn cầu nhìn Edward.
“Anh đồng ý em.” Edward dịu dàng hôn Lusena.
Cứ như vậy, Lusena ở trên giường bệnh vượt qua hai tháng yên tĩnh. Có khi, bọn Jessica sẽ đến nói chuyện cùng Lusena, cùng cô nói một chút chuyện trong trường học, bao gồm chuyện Bella bị đuổi học. Mà mọi người trong nhà cũng sẽ thường xuyên đến thăm cô.
Sau khi xuất viện Lusena đã khôi phục ổn định, thạch cao sớm đã gỡ ra, nhưng mọi người vẫn kiên trì không để Lusena tới trường. Bởi vậy, Lusena vẫn ở nhà dưỡng bệnh trong một tháng tiếp theo.
Lúc này đây, mọi người nhất trí tán thành để Lusena vào phòng Edward. Trong hai tháng vừa qua, Andrew|Andre cùng Dana đều đem việc Edward săn sóc chăm sóc Lusena để trong mắt, bọn họ cảm thấy, hiện tại có thể an tâm mà đem Lusena giao cho Edward.
Đi vào bên trong phòng Edward, Lusena phát hiện, sô pha màu đen kia không thấy nữa, mà vị trí đó là một chiếc giường đôi.
Ý thức được chính mình sắp cùng Edward ngủ trên một cái giường, Lusena mặt không khỏi có chút nóng lên.
“Không cần lo lắng, anh cái gì cũng sẽ không làm.” Edward từ phía sau ôm Lusena, cằm để trên vai cô, thấp giọng nói.
Mặt Lusena trong nháy mắt hồng rực.
“Ha ha! Tốt lắm, không nên đứng, nằm trên giường nghỉ ngơi một lát đi.” Edward nắm tay Lusena đi đến bên giường.
“Em đều đã nằm hai tháng, không muốn nằm nữa.”
“Vậy em muốn làm gì?”
“Em muốn khiêu vũ.” Lusena chờ mong nói.
“Này không được.”
“Nhưng em muốn nhảy,” Nhìn đến bộ dáng không động đậy của Edward, Lusena khẽ kéo ống tay áo hắn, đáng thương hề hề nhìn hắn,“Em lâu như vậy không có nhảy, để cho em nhảy trong chốc lát đi?”
“Được rồi, chỉ một chút.” Edward bại trận, đồng ý.
Lusena vui vẻ từ trong phòng chọn một bài hát, sau đó liền đứng tại chỗ bắt đầu nhảy.
Bất quá, vừa đem hai tay giơ lên, Lusena liền cảm thấy có chút không khoẻ, nhưng cô không có dừng lại, định tiếp tục nhảy.
Edward luôn chú ý Lusena, tự nhiên phát hiện điểm này, hắn lập tức tiến lên ngăn lại.
Ai ngờ, Lusena nhưng lại khóc lên.
Edward thở dài, nhẹ nhàng đem Lusena ôm vào lòng, an ủi nói:“Không có việc gì, chỉ cần một tháng thì tốt rồi, không có việc gì.”
“Em hiện tại có phải hay không thực vô dụng?” Lusena nức nở hỏi.
“Không phải.” Edward trả lời.
“Em thực tùy hứng?”
“Không phải.”
“Em khóc có phải hay không rất khó xem?”
“Phải.”
“Anh nói cái gì?”
“Bởi vậy, không cần khóc.”
“Edward, anh thực sẽ không biết an ủi người khác!”
“Anh chỉ muốn học cách an ủi em là tốt rồi.” Edward nâng tay, nhẹ lau nước mắt còn lưu lại trên mặt Lusena.
Lusena nín khóc mỉm cười.
Buổi tối —
Edward từ trong phòng tắm đi ra, nhìn đến Lusena nằm trên giường giả bộ ngủ, không khỏi lại nổi lên ý muốn đùa cô. Hắn tự nhiên nằm xuống giường, vươn tay ôm thắt lưng cô, làm bộ như không phát hiện thân thể cô trong nháy mắt cứng ngắc, ở cổ cô thoải mái cọ cọ. Gặp Lusena không có phản ứng, khóe miệng Edward gợi lên ý cười xấu xa, bàn tay đang ôm thắt lưng Lusena theo đường cong cơ thể cô chậm rãi đi xuống, thẳng đến mép váy ngủ.
Lusena nhịn không được cắn chặt môi dưới, dùng hết sức không cho chính mình né tránh, trái tim vì khẩn trương mà sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Edward bị bộ dạng thấy chết không sờn của cô mà nở nụ cười.
Nghe được tiếng cười của Edward, Lusena mở choàng mắt, nháy mắt hiểu được chính mình bị đùa giỡn, vì thế tức giận xoay lưng lại, không tính quan tâm hắn.
Cười đủ Edward lập tức lăn qua, thấp giọng ở bên tai Lusena nói:“Ngủ đi, ít nhất trước khi vết thương của em trở nên tốt hơn, anh sẽ không đối với em làm cái gì.” Nói xong, ôm Lusena rồi điều chỉnh tư thế để cô cảm thấy thoải mái.
Ở trong cái ôm của Edward cũng không ấm áp nhưng lại làm người ta an tâm ôm ấp, Lusena rất nhanh liền nặng nề đi vào giấc mộng.