Đêm Bình An hôm đó là thứ sáu.
Tiết tự học, Hứa Hạ lôi kéo Thịnh Hoan đi WC, vừa đi vừa nói chuyện: "A Hoan, hôm nay là đêm Bình An, Chu Kỳ buổi tối gọi tớ ra ngoài chơi, chúng mình cùng đi đi."
Thịnh Hoan lắc đầu nói: "Tớ còn phải ghi âm buổi tối nữa."
Hứa Hạ: "Ngày mai là cuối tuần rồi, chẳng lẽ một chút thời gian như vậy cậu cũng tiếc rẻ!"
Thịnh Hoan cười một cái, "Cuối tuần là chuyện của cuối tuần a, lại nói, cậu cùng Chu Kỳ đi ra ngoài chơi, tớ đi làm gì? Làm bóng đèn a"
"Lại không phải chỉ có hai chúng tớ."
"Vậy tớ đây càng không đi, không thân."
"......"
Cái đề tài này cuối cùng không thể tiếp tục nữa.
Tiết tự học buổi sáng Phó Hiển không có tới, cô nhìn sang ghế trống phía bên cạnh, lòng mang tâm sự nặng nề.
Có thể hay không xảy ra chuyện gì?
Trong khoảng thời gian này, mặc dù Phó Hiển không có thái độ học tập tốt, tuy nhiên đi học rất đầy đủ, không bỏ tiết.
Hắn giúp đỡ cô như vậy, làm sao có thể xem là hư vô được chứ.
Tiết tiếp theo vẫn vậy, cô nghĩ nên thôi đi, nên làm đề tốt hơn.
"Thịnh Hoan. "
Một lát sau cô nghe được có người kêu cô, chần chờ một lát ngước mắt xem, là Đặng Lễ.
Hắn mặc đồng phục, khuôn mặt trắng trẻo điểm chút tươi cười, trên tay cầm một quả táo hồng hồng, ngồi xuống phía đối diện cô.
Thịnh Hoan còn đang cầm bút, nghi hoặc mà nhìn hắn.
Đặng Lễ đem quả táo trong tay đưa qua, hàm súc mà cười cười, "Cho cậu."
Thịnh Hoan tầm mắt dừng ở quả táo, cười nói:
" Cái này là......"
Đặng Lễ: "Đêm Bình An vui vẻ, cầm đi."
Thịnh Hoan xua xua tay, ngượng ngùng mà nói: "Tớ không có chuẩn bị gì cả."
"Chỉ là chúc mừng một ngày lễ thôi mà, cậu cầm đi!" Đặng Lễ dứt lời sau lại bổ sung nói: "Không có ý tứ gì khác."
Nếu nói như vậy, Thịnh Hoan lại chối từ liền không đúng rồi, cô cười tiếp nhận, nói, "Cảm ơn."
Đặng Lễ ừ một tiếng, đứng dậy về chỗ ngồi.
Đêm Bình An loại lễ này, mọi người trong lớp đều tặng táo lẫn nhau, chắc là không sao đâu.
Chỉ là Thịnh Hoan nhìn quả táo trong tay, tú khí mày nhẹ nhàng nhăn lại, cẩn thận nghĩ lại vẫn là có điểm không đúng, trong lòng lo lắng.
Có điểm giống khoai lang nóng phỏng tay.
Thời gian rất nhanh liền đến tiết giảng bài, Phó Hiển hai tay căm túi quần, hướng phòng học đi tới.
Thịnh Hoan cảm nhận được bên cạnh có người, nhìn qua liền thấy Phó Hiển, khóe miệng dính máu.
Thoạt nhìn tâm tình không phải tốt gì.
Cô thu hồi tầm mắt, rũ mắt xem đề, khuỷu tay đặt ở trên bàn, thở một hơi cuối cùng cũng không dám nói.
Có lẽ là lại đi đánh nhau đi?
Chính là, cứ như vậy chẳng quan tâm, có phải hay không quá lạnh nhạt vô tình, ngẫm lại hắn lúc trước cực kì tốt, giảng lý hóa cho cô, còn giúp cô đi tới bệnh viện.
Ách.
Vẫn là hỏi một chút đi.
Thịnh Hoan thở dài, đứng dậy, khóe miệng mang theo cười, nghiêng đầu xem hắn, dùng bút chọc chọc cánh tay hắn, hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
"Như thế nào đến giờ mới tới lớp?"
Phó Hiển thay đổi tướng ngồi, nhìn sang phía Thịnh Hoan, chợt thấy quả táo trên bàn cô, trầm giọng hỏi: "Ai đưa?"
"A?" Một câu không đầu không đuôi, cô không hiểu được, nhìn theo tầm mắt hắn, "À" một tiếng, trả lời: "Đặng Lễ đưa."
Tĩnh lặng hai giây.
Phó Hiển tầm mắt không dịch khỏi quả táo kia nữa bước, lần nữa ngẩng mặt, bốn mắt nhìn nhau, "Tặng cho tớ." Ngữ khí nhàn nhạt, không đoán ra cảm xúc.
Thịnh Hoan ngẩn ra một chút , "A, được thôi, cậu chưa ăn sáng phải không?" Nói xong liền đem quả táo nhiệt tình mà đưa qua.
Hắn tiếp nhận, mặt mày thấp liễm, lời ít mà ý nhiều, "Bút."
Thịnh Hoan không rõ nội tình, ngoan ngoãn mà đem bút đưa qua đi.
Chỉ thấy hắn cúi đầu ở quả táo vẽ vài nét bút, lại đem quả táo trả lại, Thịnh Hoan bị động tiếp nhận tới, rũ mắt đem quả táo lăn qua lộn lại xem, chỉ thấy mặt trên viết: "I love you".
Cô nháy mắt che mặt, cảm thấy có chút cạn lời a.
Phó Hiển còn đặc bá đạo mà nói: "Là tớ tặng cho cậu."
"Nhớ kỹ, là tớ, Phó Hiển, tặng cho cậu."
Giống như bé con tranh giành tình yêu của mẹ, cô không nhịn được " Phụt" một tiếng liền cười, bắt gặp ánh mắt sát thủ của hắn mới dừng lại được.
Có thể đừng ấu trĩ như thế được không......
Phó Hiển nhìn cô tươi cười, cũng bất giác cong cong môi.
Đột nhiên nhớ tới một màn vừa nãy, khóe miệng tươi cười từ từ đọng lại, ánh mắt cũng đều ác lên.
Lý Du lưu manh ở hẻm nhỏ chèn ép, một đám không học vấn không nghề nghiệp, mở miệng thì khinh trời khinh đất, "Nghe nói gần đây mày đang crush một đứa con gái không ngực không mông. Là ai vậy?"
"Chẳng lẽ hương vị thật sự không giống nhau?"
"Nha, lão tử thật muốn nếm thử."
"......"
Cứ như vậy, vốn dĩ cả đám tưởng lấy đông hϊếp yếu được, cuối cùng lời nói đó đã " bật công tắc" cho Phó Hiển, hắn một cước đá bay nguyên đám còn lại.
Thứ sáu không có tiết tự học buổi tối, Thịnh Hoan học xong liền đi ra ngoài.
Cô vẫn đi con đường ít người như cũ, nhưng mà cứ có cảm giác ai đi theo suốt đường đi.
Thịnh Hoan đáy lòng ngập tràn nỗi lo sợ, nhưng sợ nên chỉ có thể nắm chặt ba lô, người cứng ngắc mà bước tiếp.
Xuyên qua hẻm nhỏ, cô ngừng thở tránh vào chỗ ngã rẽ, liền thấy Phó Hiển ở gần đó, nhìn quanh ngó quất tìm kiếm thứ gì.
Thịnh Hoan nhẹ nhàng thở ra, đi ra vỗ vỗ vai hắn, trong lòng trút được bớt : "Cậu đi theo tớ làm gì?"
Phó Hiển nhìn cô cười cười, "Muốn đưa cậu về nhà." Càng sợ người khác làm phiền cô.
Điều đó mới chân chính ảnh hưởng đến sinh hoạt của cô.
Thịnh Hoan không quá tin, nhíu mày lại hỏi: "Vậy cậu lén lút làm gì?" Làm hại cô trong lòng run sợ lâu như vậy.
Phó Hiển khóe miệng độ cung từ từ rộng hơn, hầu kết hơi lăn lộn, ho nhẹ hai tiếng, ngữ điệu hài hước, "Có thể phiên dịch thành quang minh chính đại đưa cậu về nhà."
"Giống như đưa bạn gái về nhà là chuyện bạn trai nên làm".
"Ý tứ là cậu muốn tớ làm bạn gái cậu?"
"Ừm, Thịnh Hoan của tớ thật sự có mắt nhìn."
"Thiệt thích cậu."
"Uy, uy...... Bạn học Phó Hiển." Thịnh Hoan vẫn luôn là muốn stop hắn lại, tuy nhiên không có tác dụng, đành phải đến lúc hắn nói xong, nhẹ nhàng bâng quơ mà dỗi, "Ca ca, trở về đi ngủ sớm một chút, trong mơ cái gì cũng có."
Phó Hiển ngẩn người, chỉ là cảm thấy cô cứng lên một chút cũng đáng yêu như vậy, rồi sau đó đôi tay cắm ở túi quần, cong lưng, hướng về phía cô, thập phần thân mật mà nói: "Được thôi, thế thì cho tớ lại gần cậu một chút, đem bộ dáng của cậu khắc ở trong lòng."
"Sau đó tỉnh lại cũng là cậu, trong mơ cũng là cậu."
Như vậy, xem cậu còn có thể chạy trốn tới đâu.
Ai.
Thịnh Hoan đôi tay che mặt, hắn đến gần quá, hơi thở ấm áp đều bao phủ, nhìn qua kẽ tay cũng hồi hộp, lông tơ nhỏ trên mặt không chịu được, run rẩy.
Thanh âm trầm ấm của hắn len qua tai, làm cô đỏ cả mặt, không muốn nghe hắn nói nữa, cái này có khác gì đầu độc người khác đâu chứ.
Đôi mắt ngơ ngẩn kia, giống như mang theo hơi nước, mị hoặc mà nhìn hắn.
Phó Hiển hoàn toàn đầu hàng rồi.
Mẹ nó ――
Muốn thân với cô một chút, cuối cùng lại làm cô sợ.
Thịnh Hoan bỏ tay xuống, không nói một lời xoay người liền chạy, lưu lại một câu, "Đừng đi theo tớ."
Vừa dứt lời, người chưa đi xa.
Phó Hiển giữ chặt tay cô, nhẹ nhàng dùng một chút lực, đem cô đưa đến l*иg ngực, trầm trầm nói: "Ngày mai là lễ Giáng Sinh, cậu có đi chơi khong?"
Thịnh Hoan bên giãy giụa, bên giống như cái trống không ngừng lắc đầu.
Hắn cầm tay cô hơi hơi dùng sức, lại lặp lại một lần, mang theo một tia uy hϊếp, "Thật sự không?"
"Đau, đau......" Thịnh Hoan kêu đau, cắn môi ủy khuất mà nhìn hắn, lên án nói: "Cậu đây là khi dễ người ta."
Lúc này cô còn không biết "khi dễ" nó có bao nhiêu tầng tầng lớp lớp ý nghĩa.
Phó Hiển buông lỏng tay, ngữ khí dịu hẳn, "Còn nói không?"
Thịnh Hoan duỗi chân dẫm hắn, dậm lên giày đá bóng của hắn mấy cái, bướng bỉnh mà nói: "Không."
"Không cái gì?"
"Không đi."
Cuối cùng không còn cách nào khác, Phó Hiển đành trở về.
Người này ――
Đại khái trên người mang theo tia điện đi, vì sao cô lại hay bị chập mạch thế chứ.
Thịnh Hoan về đến nhà, ảo não mà gục ở trên giường, ngực một chút lại một chút nhảy lên, thực rõ ràng.