Ban đêm, Niệm Niệm ngủ không yên giấc, nơi nào đó vừa co rút lại vừa đau đớn, cảm thấy khó chịu, Tống Kim Triêu ôm cô dậy, cầm thuốc tới giúp cô kiểm tra vết thương.
Nhìn thấy hoa hạch yêu kiều ửng đỏ xuất hiện tơ máu, mắt Tống Kim Triêu tối sầm, tay trở nên run rẩy.
Cậu rốt cuộc đã làm gì vậy, bạo lực hôn nhân sao.
Sáng ngày hôm sau, Lục Niệm Niệm miễn cưỡng lên tinh thần, từ trên giường bò lên, lại nhìn bên cạnh, đã không thấy người.
Nghĩ đến Tống Kim Triêu có thể đi làm, Lục Niệm Niệm không để trong lòng.
Mấy ngày sau, Tống Kim Triêu gần như mỗi đêm đều muốn cùng cô triền miên, lúc đầu Lục Niệm Niệm còn cự tuyệt cậu, sau đó mới dần phát hiện, căn bản cự tuyệt không được, đến tận khi chỗ đó rách da, đau đến không chịu nổi, cậu mới dừng lại, luống cuống tay chân giúp cô bôi thuốc.
Mà đoạn thời gian đó, Tống Kim Triêu cũng trở nên vô cùng bận rộn, mỗi ngày đều đi sớm về khuya, chỉ có buổi tối mới có thể đợi cậu về nhà, hai người mới nói với nhau mấy câu.
Hôm đó, khi nhận được tin nhắn của Keon, Lục Niệm Niệm mới vừa ăn xong bữa sáng.
Hai người hẹn gặp mặt ở vùng lân cận tòa nhà cô đang ở, Keon bày tỏ, nơi nguy hiểm chính là nơi an toàn nhất, đối với chuyện gặp riêng Lục Niệm Niệm, hắn lựa chọn giấu Tống Kim Triêu.
Việc đầu tiên khi gặp mặt, Keon đem báo cáo bệnh án đưa cho cô, vẻ mặt hắn bình tĩnh khi nhắc tới bệnh tình của Kim Triêu, ngữ khí hờ hững giống như đang nói chuyện thời tiết hôm nay không tồi.
Tay Lục Niệm Niệm run lên, trong khoảnh khắc mở báo cáo bệnh án ra, bất an trong lòng bắt đầu lan tràn khắp toàn thân.
Từ trong miệng Keon biết được, bệnh tâm thần trong người Kim Triêu là do di truyền, mọi việc phát sinh xung quanh đều có thể trở thành nguyên nhân kí©h thí©ɧ cậu phát bệnh.
Lục Niệm Niệm yên lặng lắng nghe miêu tả của hắn, máu trong toàn thân dường như đông lại, luôn cho rằng bệnh tâm thần của Kim Triêu chỉ là phổ thông, hành động khác thường là vì cậu quá mẫn cảm, nhưng không hề nghĩ tới bệnh của cậu lại nghiệm trọng như vậy.
“Vậy tôi nên làm như thế nào...” Nhìn chằm chằm báo cáo giấy trắng mực đen, giọng nói của cô trở nên run rẩy.
Keon không chút biến sắc chú ý tới tâm trạng của cô gái: “Thời gian trước tôi từng kiến nghị qua với Kim Triêu, hai người tốt nhất có thể tách ra một thời gian, để cậu ấy có thể không chịu sự phiền nhiễu, tiến hành đơn độc điều trị.”
keon dừng một chút, “Nhưng bị cậu ấy kịch liệt từ chối, cậu ấy đối với cô vô cùng cố chấp.”
Lục Niệm Niệm sửng sốt, sau khi suy nghĩ mở miệng: “Cậu ấy bệnh bao lâu rồi? Rất nghiêm trọng phải không?”
keon mím môi, đem chuyện Tống Kim Triêu khi còn bé bị bắt cóc nói ra.
Năm đó Tống Kim Triêu gặp chuyện ngoài ý muốn, mặc dù chỉ là một vụ bắt cóc tống tiền, nhưng cùng Thẩm Mạn không tránh khỏi có liên quan, keon sợ Lục Niệm Niệm nghe xong không chịu nổi, liền không có kể chi tiết trong hai năm Kim Triêu mất tích phát sinh chuyện gì.
Nghe Keon từng chút từng chút miêu tả, Lục Niệm Niệm hóa đá tại chỗ.
Thấy vẻ mặt biến hóa của cô gái, Keon thăm dò mở miệng: “Khi hai người nổi lên tranh chấp, cậu ấy có thi hành bạo lực …. đối với cô?”
Lục Niệm Niệm nâng mắt, nhíu mày, yên lặng lắc đầu, cho dù tâm trạng Kim Triêu mất khống chế, cũng chưa từng động thủ một lần đối với cô.
Keon nhướn mày, hiển nhiên cô gái này không hiểu, cậu ám chỉ thi hành bạo lực, cũng không đơn thuần là chỉ thân thể, còn có tìиɧ ɖu͙©...
Lục Niệm Niệm không nói một lời, Keon cũng không hỏi, dù sao mấy ngày này Kim Triêu vẫn luôn tích cực chủ động tìm hắn trị liệu, nhưng hiệu quả phản tác dụng.
Nghe Kim Triêu miêu tả chi tiết cậu cùng Lục Niệm Niệm ở chung, cùng với cậu làm tổn thương cô, Keon mới cảm thấy nhân cơ hội này sớm làm ra quyết định.
Cuối cùng Keon đưa ra đề nghị tốt nhất cho Niệm Niệm: “Tôi hy vọng hai người có thể tách ra một thời gian, nếu như cậu ấy vẫn như vậy, tình hình sẽ tiếp tục chuyển biến xấu.”
Lục Niệm Niệm nắm chặt cốc nước, nhỏ giọng hỏi dò: “Tách ra một thời gian, là bao lâu?”
Điểm này còn phải xem Kim Triêu có phối hợp hay không, Keon trầm mặc, mở miệng: “Ngắn là một năm, nhưng...”
Trong lòng Lục Niệm Niệm căng thẳng: “Nhưng có nghĩa là gì?”
keon thở dài: “Dựa theo tình trạng trước mắt của Kim Triêu, có lúc tâm trạng của cậu ấy đã đạt tới mức không thể kiểm soát, thời gian điều trị cần kéo dài một thời gian.”
Lục Niệm Niệm run nhẹ, vừa nghĩ tới chuyện hai người cần tách ra một năm, thậm chí thời gian lâu hơn, theo bản năng lắc đầu: “Tôi một chút cũng không để bụng bệnh tình của anh ấy, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với anh ấy.”
keon không tán thành lắc đầu, “Cô không để bụng, nhưng cậu ấy để bụng.”
“Mỗi lần hai người chiến tranh lạnh, nổi lên tranh chấp, nếu như cậu ấy khiến cô rơi lệ, lo lắng cùng hoảng sợ của cậu ấy cũng theo đó mà tăng lên, thậm chí trầm luân vào tự trách.”
“Cô chắc cũng biết, giấc ngủ của cậu ấy không tốt, nếu như một người trong một năm 365 ngày đều trong trạng thái lo lắng, sợ hãi và mất ngủ, cả người hắn sớm muộn gì cũng sụp đổ.”
Nhìn sắc mặt cô gái trước mặt dần trở nên trắng bệch, keon tàn nhẫn quyết tâm tiếp tục mở miệng: “Từ lần đầu tiên hai người bắt đầu chiến tranh lạnh, Kim Triêu chính là đã bắt đầu tiêm thuốc ngủ.”
Lời vừa dứt, hai tai Lục Niệm Niệm ong ong, tay nắm cốc trở nên cứng ngắc.
Cuộc nói chuyện cùng Keon kết thúc không bao lâu, Tống Kim Triêu liền gọi điện thoại tới, giọng nói của cậu sốt sắng, dường như đang tìm cô.
Điện thoại trong nháy mắt được kết nối, cậu lo lắng nói: “Niệm Niệm, em ở đâu.”
Cổ họng Lục Niệm Niệm khô khốc, “Em ở siêu thị mua thức ăn.”
Lông mày khóa chặt của Tống Kim Triêu cuối cùng giãn ra, giọng nói lạnh lùng, trầm thấp: “Em ở đó đừng đi đâu, anh tới đón em.”
Kết thúc cuộc gọi của cậu, Lục Niệm Niệm ở cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua một đống thức ăn, chờ lúc Tống Kim Triêu tới, liền nhìn thấy cô nhấc một đống đồ đi ra.
Tiếp nhận túi từ trong tay cô, cậu liếc nhìn cô, lông mày nhướn lên: “Em mua mướp đắng cùng cà rốt?”
Lục Niệm Niệm chột dạ ừ một tiếng, nhưng trong lòng oán giận, tại sao mình ra tay tàn ác như vậy, chỉ tùy tiện chọn một vài món.
Tống Kim Triêu không nói gì thêm nữa, cậu vẫn luôn biết thói quen của cô, từ trước đến giờ không ăn mướp đắng cùng cà rốt, mướp đắng chưa từng chạm qua, ăn cà rốt cũng như uống thuốc, cho nên bình thường cậu không mua.
Sau bữa cơm tối, Tống Kim Triêu ở trong thư phòng làm việc, Lục Niệm Niệm cầm máy tính ngồi ở bên cạnh cậu viết luận văn, hai người ai làm việc nấy.
Ngay tại thời điểm lần thứ 43 Lục Niệm Niệm nhìn lén cậu, Tống Kim Triêu nghiêng đầu đi, con ngươi hẹp dài chuẩn xác bắt lấy ánh mắt vội vàng tránh đi của cô, lông mày tinh xảo lộ ra nụ cười ranh mãnh, cậu cười khẽ: “Nhìn trộm anh?”
Mắt hạnh của Lục Niệm Niệm xấu hổ chớp hai cái, vội vã lắc đầu, “Em không có nhìn trộm.” Nói xong, bộ dáng nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình máy tính.
Tống Kim Triêu nhếch môi, lông mày tinh xảo nhướn lên, im lặng không tiếng động khép máy tính, bước chân vững vàng đi tới.
Cánh tay dài duỗi ra, trực tiếp ôm người đặt trên bàn sách, bị động tác của cậu dọa nhảy dựng lên, Lục Niệm Niệm kinh ngạc hét lên, cuống quít ôm lấy cổ của cậu.
“Anh làm gì vậy.” giọng nói rất nhỏ, phát hiện ý cười mập mờ trong mắt cậu, khuôn mặt nhỏ nhắn chậm rãi đỏ lên.
Tống Kim Triêu cúi đầu, chóp mũi vô tình cố ý nhẹ nhàng cọ qua cần cổ trắng nõn, mềm mại của cô, hơi thở nhàn nhạt, thanh mát.
Chỉ nghe cậu thấp giọng mở miệng: “Có thể ở chỗ này không.”
Cậu chọn nói rõ ràng, Lục Niệm Niệm sững sờ, hai má đỏ bừng gật đầu.
Cậu muốn làm gì cứ làm, chỉ muốn thỏa mãn cậu, để cậu không phải mệt như vậy.
Được cho phép, Tống Kim Triêu nghiêng người tiến tới, động tác dịu dàng đẩy chân ra, tỉ mỉ hôn cô, bắt đầu từ trán, chậm rãi di chuyển xuống dưới, xúc cảm dịu dàng, mềm mại như lông chim, từng chút từng chút chạm tới thần kinh mẫn cảm trên người cô.
Đổi lại nếu như bình thường, Lục Niệm Niệm không thích cùng cậu làm chuyện này ở thư phòng, trường hợp này có chút khiếm nhã, mà cậu cũng không để ý như vậy, cũng may cậu dò hỏi trước, có nguyện ý hay không.
Ý thức chầm chầm bị rút đi, trong đầu Lục Niệm Niệm đột nhiên vang lên nhắc nhở của Keon, dừng một chút, viền mắt ẩm ướt, cúi đầu tiến vào trong khuỷu tay cậu, chỉ là ôm chặt cậu, chịu đựng mỗi một lần cậu bá đạo, cuồng dã xông tới.
Đêm khuya, Lục Niệm Niệm mơ mơ màng màng tỉnh lại, mới phát hiện bên cạnh không có người.
Kéo thân thể đau nhức bò dậy, ra khỏi phòng ngủ đi tìm cậu, khoảng thời gian này dường như không hề biết, cậu mỗi ngày đi sớm về khuya là vì điều gì, bận làm việc sao? Phương Ngọc nói với cô, gần đây Kim Triêu nghỉ, ban ngày đều không tới công ty.
Từ phòng ngủ trống vắng đi ra, Lục Niệm Niệm bất an xuống lầu, hiện tại lo sợ người kia biến mất.
Gió đêm hiu hiu, một người cao lớn, anh tuấn, lạnh lùng đứng ở phòng khách, bóng lưng to lớn của người đàn ông đứng quay lưng về phía cô, ánh trăng lạnh lẽo rọi vào cửa sổ, nhàn nhạt phác họa hình dáng của cậu.
Tim Lục Niệm Niệm nhảy lên, chậm rãi hướng cậu đi tới.
Nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng phía sau, Tống Kim Triêu khẽ nhíu mày, đầu thuốc ở ngón tay giữa nhanh chóng nhấn vào trong gạt tàn.
Lục Niệm Niệm từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy cậu, gò má dán vào tấm lưng rắn chắc của cậu, chậm rãi mở miệng: “... Không ngủ được sao?”
Tống Kim Triêu không lên tiếng, cúi đầu, nắm chặt đôi tay nhỏ đặt trên eo cậu, nhẹ nhàng vuốt ve, “Đợi một lúc sẽ đi ngủ.”
Lục Niệm Niệm chui vào trong ngực cậu, ngẩng đầu, dựa vào ánh trăng nửa sáng nửa tối, nghiêm túc nhìn mặt của cậu, ngón tay lạnh lẽo đặt trên lông mày đang nhíu của cậu, trong lòng đau xót, “Có phải là có tâm sự, đừng giấu ở trong lòng, có thể nói cho em nghe.”
Tống Kim Triêu vẻ mặt ngập ngừng, tay ấm áp phủ lên mu bàn tay cô, nắm chặt, đấu tranh trong mắt dần hiện ra rõ ràng, cậu mở miệng: “Anh có phải là…làm cho em rất mệt.”
Mỗi tối ở cùng nhau, cậu gần như đều mất khống chế, cho dù có thể chịu đựng, nhưng sau chuyện đó, Niệm Niệm đều bị thương, mỗi lần giúp cô bôi thuốc, Tống Kim Triêu liền bắt đầu mất ngủ, mở to mắt đến trời sáng.
Khoảng thời gian này, cậu đi sớm về khuya đều là tới viện điều dưỡng, thời gian càng dài, cậu càng không thể cân nhắc, có phải là nên chấp nhận ý kiến của Keon.
Không biết phải hao tốn bao nhiêu dũng khí, Tống Kim Triêu cụp mắt nhìn cô: “Niệm Niệm... Tình yêu của anh có phải đã biến thành gánh nặng của em.”
Yếu tố không xác định này vẫn luôn theo cậu, từ lần đầu tiên hai người bắt đầu chiến tranh lạnh, loại cảm giác lo được lo mất cùng bất an vẫn luôn tồn tại, cậu giống như đứng trên một vách núi, nơm nớp lo sợ, hơi bất cẩn một chút sẽ rơi xuống vực sâu, ngã đến thịt nát xương tan.
Mà bên cạnh cậu còn có Niệm Niệm, cậu không muốn để cô cùng mình đều bị hủy diệt.
Nhìn đau đớn trong mắt Kim Triêu, tim Lục Niệm Niệm như bị cứa một nhát, ôm lấy cậu, bây giờ cậu cần nhất là cảm giác an toàn, trả lời cậu: “Em yêu anh, anh yêu em, thứ tình cảm này từ trước đến nay đều không phải là gánh nặng.”
Đối mặt với Kim Triêu như vậy, làm thế nào để mở miệng, chủ động đề nghị tách ra, để cậu tiếp nhận điều trị.