- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Còn Không Phải Vì Em Đáng Yêu Sao
- Chương 57: Em có cần đánh anh cho hả giận hay không
Còn Không Phải Vì Em Đáng Yêu Sao
Chương 57: Em có cần đánh anh cho hả giận hay không
Lục Niệm Niệm tỉnh lại sau giấc ngủ trưa đã là một tiếng sau, mơ mơ màng màng bò dậy, mới phát hiện trên người có nhiều hơn một tấm chăn.
Ý thức được là Kim Triêu họp xong đã trở lại, liền mang giày chạy ra ngoài, mở cửa phòng nghỉ, liền nhìn thấy người mình chờ lúc nãy, lúc này đang ngồi trước máy tính.
Văn phòng một mảnh yên tĩnh, những tia nắng còn sót lại xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, phác họa ngũ quan dịu dàng của người đàn ông, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng, trầm lặng ấy.
Không hề chú tới gương mặt anh tuấn, căng thẳng của cậu, Lục Niệm Niệm bước về phía cậu, thuận tiện kéo một chiếc ghế qua ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cậu.
Bởi vì mới tỉnh ngủ, cặp mắt hạnh tròn mang theo tia sáng rực rỡ, giống như những vì sao, giọng nói mềm mại, nhẹ nhàng hỏi: “Anh trở về khi nào vậy, cũng không gọi em dậy.”
Lưng Tống Kim Triêu căng thẳng thành một đường, đôi mắt đen phủ một tầng sương lạnh, tay cầm chuột của cậu cứng ngắc, lòng bàn tay lạnh lẽo toát ra mồ hôi lạnh.
Tuyệt vọng trong lòng kiềm chế như dây leo quấn cẩn thận đem cậu giam cầm
Nghe thấy giọng nói của Niệm Niệm, cậu mới chầm chậm phản ứng lại, trong yên tĩnh đối mặt với ánh mắt long lanh, sáng ngời đó.
Lông mày Tống Kim Triêu nhíu chặt, đôi môi trắng bệch, mím chặt, hàm dưới kéo căng, khớp răng cắn chặt mà chấn động.
Chú ý tới vẻ mặt âm trầm, cứng ngắc của Tống Kim Triêu, Lục Niệm Niệm dừng lại, ý cười khóe môi nhạt dần, trái tim từ từ thấp thỏm: “Kim Triêu... Anh sao vậy?”
Sắc mặt cậu lạnh lùng, trái tim từ từ buộc chặt, Lục Niệm Niệm chăm chú nhìn cậu, kéo tay cậu lắc lắc: “Anh nói đi, đừng dọa em.”
Tống Kim Triêu đột nhiên đứng lên, cúi đầu nhìn cô, con ngươi trầm mặc.
Rốt cục, cậu mở miệng, giọng nói trầm thấp mà khản đặc, hỏi: “Em sẽ rời xa anh phải không.”
Lục Niệm Niệm run nhẹ, nắm chặt tay cậu, “Kim Triêu, đang tốt đẹp sao lại hỏi cái này...”
Làm cho Tống KimTriêu cảm thấy bất an như vậy, rõ ràng là người gần trong gang tấc, không thấy rõ cũng không sờ được.
Không nghe được câu trả lời mình muốn, vẻ mặt người trước mặt đau khổ nhắm mắt lại, trở tay nắm chặt bàn tay nắm lấy cậu lúc nãy,giọng nói lành lạnh giống như gió đông thổi mạnh, “Trả lời anh.”
Cổ tay bị cậu dùng sức nắm chặt, Lục Niệm Niệm đau không nhịn được cau mày, nhìn hành động của cậu khác thường, trong lòng như bị người ta khoét một lỗ, mím môi: “Em vì sao phải rời khỏi anh, chúng ta hiện tại sống rất tốt không phải sao?”
Cậu là chồng của cô, cô là vợ của cậu.
Lòng bàn tay lạnh lẽo chạm vào cơ thể ấm áp, thần kinh căng thẳng trong đầu Tống Kim Triêu rốt cuộc vào giờ khắc này được buông lỏng, nhưng lực đạo tay vẫn chưa giảm, khớp xương ngón tay dài bởi vì dùng sức mà trở nên trắng bệch.
Cảm nhận được cậu hơi run rẩy, trong lòng Lục Niệm Niệm như bị cứa một phát, tuy rằng không rõ phát sinh chuyện gì, nhưng nhìn cậu lo lắng cùng bất an càng làm cô đau lòng, liền lặp lại cậu nói vừa nãy, từng chữ từng lời giống như hứa hẹn: “Em sẽ không rời đi, trừ phi anh không cần em nữa.”
Trong yên lặng, con ngươi Tống Kim Triêu chói chặt người trước mặt, đem tất cả tâm tình thu vào trong mắt, giống như đang phân biệt thật giả, mấy giây sau cậu từ từ buông lỏng cổ tay cô ra.
Cảm giác đau đớn ở cổ tay truyền tới, cũng không biết cậu dùng sức lớn đến đâu, Lục Niệm Niệm cắn môi, có chút tủi thân xoa cổ tay chính mình, trên đó in một vòng đỏ mờ nhạt.
Nhìn thấy bộ dáng cô cúi đầu xoa cổ tay, lý trí của Tống Kim Triêu cuối cùng từng chút từng chút một quay trở lại, bỏ mặc những xúc cảm u ám, chôn sâu trong lòng đang không ngừng gào thét.
Cậu âm thầm hít một hơi, đưa tay qua dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa chỗ da dẻ ửng hồng của cô, giọng nói dịu dàng: “Đều tại anh... Rất đau?”
Rốt cuộc thấy cậu dùng giọng nói bình thường cùng cô nói chuyện, viền mắt Lục Niệm Niệm nóng lên, mím môi để bản thân mình không khóc, so với tủi thân của bản thân, càng muốn biết vì sao Kim Triêu đột nhiên lại như vậy, toàn bộ cảm xúc của cậu, cô đều cảm nhận được.
Cô gái trước mặt mím chặt môi, mắt hạnh tròn xoe đỏ hồng giống như thỏ,giọng nói có chút run rẩy: “Rất đau.”
Động tác xoa tay của Tống Kim Triêu dừng lại, lông mày đen, dài nhăn thành một đoàn, cổ họng khô khốc, khàn giọng mở miệng: “Xin lỗi.”
Mũi Lục Niệm Niệm chua xót, đối diện với ánh mắt tự trách, áy náy của cậu, vốn dĩ còn muốn oán trách cậu vài câu, nhưng lần này lại không nói ra lời, nỗ lực mở to hai mắt, chớp chớp hai lần, rất sợ nước mắt ấm áp trong viền mắt rơi xuống.
Tống Kim Triêu đau lòng nâng tay cô lên, môi ấm áp nhẹ nhàng tiếp xúc với mu bàn tay cô, tỉ mỉ hôn.
Vệt tròn màu đỏ rất lâu cũng không có tan đi, tim Tống Kim Triêu phút chốc mềm nhũn, giọng nói mang theo suy tính thiệt hơn dè dặt nói: “Có muốn đánh anh cho hả giận.”
Cậu nói rất nghiêm túc, tiếp theo cánh tay dài duỗi ra cẩn thận ôm lấy eo cô, cứ ôm như vậy, cũng không muốn tách ra.
Lục Niệm Niệm đỏ mặt cúi đầu, rầu rĩ nói: “Không muốn đánh.”
Tống Kim Triêu không nói gì thêm, chỉ là lẳng lặng ôm, chỉ có khoảng cách giữa hai người dán chặt vào nhau không thể tách rời, ôm cô như vậy cậu mới có cảm giác chân thực.
Văn phòng to lớn yên tĩnh, chỉ còn hơi thở nhàn nhạt của hai người.
Người trong lòng đột nhiên mở miệng, Lục Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn cậu, giọng điệu nghiêm túc: “Anh vừa nãy sao vậy, bây giờ có thể nói với em nguyên nhân không?”
Vẻ mặt Tống Kim Triêu rõ ràng sửng sốt một lúc, ánh sáng trong mắt âm u, khóe môi mím chặt, giọng nói nhàn nhạt: “Không có gì.”
Cậu sẽ không nói với Niệm Niệm, vừa nãy cậu cùng Trần Tương Xán nói chuyện.
Chính là giờ nghỉ trưa, Tống Kim Triêu ngồi trước máy tính xử lý văn kiện thì nhìn thấy tin nhắn Trần Tương Xán gửi tới, cậu không có thói quen lướt nhìn tài khoản cá nhân của người khác, QQ của Niệm Niệm vẫn luôn treo trên máy tính, mà khi tin nhắn Trần Tương Xán gửi tới, khung chat tự động nhảy ra.
Nhìn tin nhắn đối phương gửi tới, trong nháy mắt vẻ mặt Tống Kim Triêu thay đổi, cậu chỉ trả lời có một câu, sau đó đem cái tên đó kéo vào danh sách đen.
Tiếp theo điện thoại trên bàn của Niệm Niệm đổ chuông, Tống Kim Triêu mắt lạnh nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, sau khi do dự vài giây liền ấn nút nhận cuộc gọi.
Buổi trưa hôm đó cùng Trần Tương Xán nói chuyện, chỉ có mình cậu biết. Trên đường trở về nhà, Tống Kim Triêu mang cô tới một nơi.
Đến cửa hàng chuyên kinh doanh điện thoại, Lục Niệm Niệm mới phản ứng lại, Tống Kim Triêu là muốn mua điện thoại di động.
Cô gái bán hàng đề cử một chiếc điện thoại di động màu trắng đời mới nhất, Lục Niệm Niệm sau khi xem xong nói cũng được, Tống Kim Triêu liền để người đó lấy ra.
Lục Niệm Niệm nhìn cậu không nhịn được nói: “Cái này là mua cho em?”
Tống Kim Triêu vẻ mặt hờ hững ừ một tiếng.
Lục Niệm Niệm nghi hoặc: “Vì sao đột nhiên lại mua điện thoại cho em.”
Tống Kim Triêu liếc mắt nhìn: “Điện thoại cũ của em khó dùng.”
Lời vừa nói ra, Lục Niệm Niệm xấu hổ mỉm cười, điện thoại cũ có chút đơ, không ngờ tới cậu lại chú ý đến cái này.
Lục Niệm Niệm cười híp mắt nắm tay cậu, cùng mười ngón tay của cậu đan vào nhau, “Kim Triêu, từ khi nào anh lại tri kỷ như vậy?”
“ở nhà cần thiết phải là ông xã tốt.”
Nghe thấy những lời thổ lộ tâm tình của Niệm Niệm, mặt mày lạnh lùng của Tống Kim Triêu trở nên dịu dàng, lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Trước khi đi, Lục Niệm Niệm liếc về hướng trong góc bày một dãy các loại ốp điện thoại, lôi kéo cậu đi tới, chọn một chiếc đen, một chiếc trắng.
Vẻ mặt Lục Niệm Niệm hưng phấn: “Kim Triêu, anh cảm thấy hai chiếc ốp điện thoại này thế nào?”
Tống Kim Triêu nhìn lướt qua, không hứng thú lắm: “Anh từ trước đến nay không dùng ốp điện thoại, không có thói quen này”.
Lục Niệm Niệm mím môi: “Đồ đôi, dùng không?”
Nghe thấy lời này, ánh mắt Tống Kim Triêu lại lần nữa nhìn sang, từ trong tay cô cầm lấy chiếc màu đen, nói: “Dùng.”
Sau khi về nhà, Lục Niệm Niệm định lưu số điện thoại, lúc nãy từ trong cửa hàng đi ra, điện thoại cũ bị Tống Kim Triêu tiện tay lấy đi.
Đẩy cửa thư phòng, mới phát hiện cậu đang ngồi trước bàn làm việc, trong tay cầm chiếc điện thoại cũ.
Biết được Niệm Niệm muốn lấy lại thẻ nhớ, sắc mặt Tống Kim Triêu không được coi là dịu dàng, Lục Niệm Niệm không chú ý đến tâm trạng biến hóa của cậu, đang chuẩn bị cầm lấy thẻ.
Nhìn thấy động tác của cô, vẻ mặt Tống Kim Triêu sững lại, duỗi tay ra nhanh hơn một bước cầm lấy chiếc điện thoại cũ đó, lấy thẻ nhớ điện thoại ra không nói hai lời vứt vào thùng rác.
Lục Niệm Niệm vội vàng bắt lấy tay cậu, đáng tiếc động tác chậm một bước, nhất thời cuống lên: ” sao anh lại ném nó, bên trong còn có rất nhiều số điện thoại liên lạc của mọi người.”Khi nói chuyện, còn ngồi xổm người lật tung thùng giác, một đôi tay với khớp xương rõ ràng bắt lấy cổ tay cô, nâng mắt, trong yên lặng đối diện với đôi mắt u ám, lạnh lùng đó.
Tống Kim Triêu căng thẳng mím môi không nói lời nào, lông mày tinh xảo nhíu chặt lại thành một cái khe nhàn nhạt, con ngươi đen bao phủ một tầng sương mù, cậu khàn giọng mở miệng: “Em muốn liên lạc với ai.”
Lục Niệm Niệm sửng sốt, đôi mi thanh tú cau lại, mờ mịt nhìn cậu, đối mặt với khác thường của Tống Kim Triêu, hít sâu một hơi, cố gắng để cho bản thân mình tỉnh táo, dừng một chút, nhìn chằm chằm cậu mở miệng: “Em chỉ muốn lấy lại những số đã lưu.”
“Kim Triêu, rốt cuộc anh đang lo lắng gì vậy?”
Vì sao hết lần này đến lần khác hạn chế tự do của cô, bây giờ còn muốn ném bỏ thẻ nhớ điện thoại, ngăn cản không cho cô tiếp xúc với thế giới bên ngoài hay sao?
Đối diện với ánh mắt dò xét, nghiên cứu của cô, ánh mắt Tống Kim Triêu hoảng loạn né tránh, cậu buông tay cô ra, môi mỏng khẽ động, giải thích: “Anh chỉ hy vọng em đổi thẻ nhớ.”
Lục Niệm Niệm không nghe, “Vì sao đột nhiên muốn em đổi điện thoại, còn muốn đổi thẻ nhớ.”
Vẻ mặt Tống Kim Triêu thâm trầm, môi mỏng khẽ nhếch thành một đường, ngón tay không tự giác được nắm chặt lại, mơ hồ lộ ra run rẩy.
Bầu không khí trong phòng rơi vào trầm mặc, cậu chậm chạp không trả lời, Lục Niệm Niệm có chút mệt mỏi giãn lông mày đang nhíu chặt, cảm giác chua xót từng chút,từng chút một lan rộng trong tim.
Từ lúc hai người kết hôn tới nay, có mấy lần cùng Tống Kim Triêu chiến tranh lạnh, đều là cậu thỏa hiệp kết thúc, mà lần này dường như đã thay đổi, đối với chuyện này cậu đặc biệt cố chấp.
Dưới bầu không khí như vậy, Lục Niệm Niệm sợ mình nóng đầu cùng cậu cãi vã, liền lùi về sau một bước, cầm điện thoại của mình chuẩn bị bước ra ngoài, hai người tốt nhất nên tách nhau ra, bình tĩnh một chút.
Mới đi được một bước, người phía sau vội vàng kéo tay cô, giọng nói tràn ngập lo lắng và bất an, cậu hỏi: “Em đi đâu.”
Tống Kim Triêu đứng dậy, cặp mắt đen trói chặt thân ảnh người trước mặt, giọng nói trầm mà khản đặc.
Lục Niệm Niệm quay đầu lại, chạm phải ánh mắt cậu, ngẩn ra, “Em tới phòng khách.”
Nghe thấy lời này, Tống Kim Triêu nhìn cô, sau đó thu hồi ánh mắt, chậm rãi buông lỏng tay ra.
Tâm trạng ngày hôm nay giống như xe qua núi, Lục Niệm Niệm lúc đầu còn tưởng rằng ở công ty phát sinh chuyện gì đó như khúc nhạc dạo rồi sẽ qua đi, nhưng hiện tại có thể thấy, Tống Kim Triêu vẫn là luôn bận tâm, trong lòng dường như luôn có một cái kết, không biết, mà cậu cũng không muốn nói.
Lục Niệm Niệm nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra, nguyên nhân căn bản hai người chiến tranh lạnh, không nghĩ ra được kết quả chính là, cầm lấy quần áo của chính mình, muốn buổi tối ngủ ở phòng khách.
Ban đêm bên cạnh thiếu một người, cũng không có người ôm cô ngủ, Lục Niệm Niệm cảm thấy không quen, lăn qua lộn lại cách nào cũng không thể ngủ.
Mà lúc này Tống Kim Triêu đang đứng một mình trên ban công phòng khách, giữa ngón tay trắng bệch không chút máu kẹp một điếu thuốc, theo thời gian trôi qua, trong gạt tàn thuốc chất đầy tàn thuốc, khói trắng mịt mù ở dưới ánh trăng lạnh lẽo, mờ ảo lượn lờ, cửa sổ được mở ra một nửa, gió đêm mùa thu không ngừng thổi lay động rèm cửa sổ, lộ vẻ tiêu điều lại lạnh lùng.
Đem tối trầm mặc vô biên, Lục Niệm Niệm trợn tròn mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, đầu óc cũng trở nên thanh tỉnh, những buổi tối mất ngủ của Tống Kim Triêu như thế này có phải là cậu cũng trợn tròn mắt đến bình minh.
Lục Niệm Niệm vẫn luôn biết giấc ngủ của cậu không tốt, trước đây mỗi lần nhìn thấy cậu, trong mắt của cậu luôn có một tầng màu xanh nhàn nhạt, sau đó ở cùng nhau, cậu ôm cô ngủ mới có thể miễn cưỡng đi vào giấc ngủ.
Nghĩ đến các chuyện lúc trước, Lục Niệm Niệm không có khí phách muốn về phòng ngủ chính, tại thời điểm không ngừng xoắn xuýt, bên tai truyền đến tiếng mở cửa.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng từ xa đến gần, Lục Niệm Niệm co lại ở trong chăn, trái tim lặng lẽ dâng lên.
Người trước mắt tiến tới gần, nhìn vài giây, tưởng rằng cô đã ngủ, động tác Tống Kim Triêu nhẹ nhàng vén chăn lên, khi nhìn thấy cô gái co lại thành một đoàn, lông mày của cậu nhẹ nhàng nhíu lại, đem người cẩn thận từng li từng tí ôm ngang lên, chuẩn bị đem người về phòng ngủ.
Bị cậu ôm như vậy vào trong ngực, Lục Niệm Niệm cũng không giả bộ ngủ được nữa, duỗi tay ra tóm lấy áo trước ngực của cậu, giọng nói còn mang theo buồn bực: “Anh rốt cuộc có nhận thức được, chúng ta đang chiến tranh lạnh!”
Trong khoảnh khắc cậu ôm lấy cô đó, Tống Kim Triêu phát hiện mắt người nào đó yên lặng nháy một cái, bây giờ nhìn thấy thật sự giả bộ ngủ.
Bước chân của Tống Kim Triêu vững vàng, ôm càng chặt hơn, mặt không biến sắc nói: “Chiến tranh lạnh thuộc về chiến tranh lạnh, nhưng tách ra ngủ tuyệt đối không thể.”
Lục Niệm Niệm nhịn không được trừng trắng mắt, tức đến nỗi không còn lời nào để nói.
Sau đó kỳ nghỉ hè bắt đầu, Lục Niệm Niệm đề cập tới muốn về thành phố A một chuyến, Tống Kim Triêu ngoài miệng đáp ứng, đẩy hết công việc ra đằng sau, trực tiếp mang người ra nước ngoài du lịch, không cho phép Lục Niệm Niệm phản kháng, hai người đã đến một địa cầu khác.
Mỗi khi Niệm Niệm nhắc tới phải về thành phố A, Tống Kim Triêu lúc bắt đầu còn có thể trì hoãn nói vài câu, sau đó cũng lười đáp lại, trực tiếp dùng cả chân lẫn tay, kết quả cuối cùng đều là người nào đó vô cùng thê thảm co lại trong chăn, ngay cả du lịch ngắm cảnh cũng không muốn đi.
Thời điểm tháng tám, Tống Kim Triêu mới mang Niệm Niệm về nước, cậu về liền không ngừng bắt tay vào làm việc, mỗi ngày ngồi máy bay bôn ba khắp nơi, cho dù cách xa đến mấy, cậu buổi tối cũng sẽ về nhà.
Mấy ngày trôi qua, cả người cậu gầy đi không ít, Lục Niệm Niệm đau lòng sờ mặt cậu, đề nghị cậu nếu là đi công tác không cần vội vã về nhà, nhưng Tống Kim Triêu vô cùng cố chấp, nắm lấy bàn tay nhỏ, mềm mại nhẹ nhàng nhéo, “Bởi vì bận rộn, nhìn thấy em mới không cảm thấy mệt.”
Cậu nhàn nhạt mở miệng, lúc nói lời này, khuôn mặt anh tuấn, dịu dàng vô hình chung tạo ra một sức hút mê hoặc lòng người.
Ngữ khí cậu nhàn nhạt mở miệng, lúc nói lời này, khuôn mặt anh tuấn, dịu dàng vô hình chung tạo ra một sức hút mê hoặc lòng người.
Buổi tối, Lục Niệm Niệm giúp cậu hâm nóng một cốc sữa tươi mang vào thư phòng, mỗi ngày Tống Kim Triêu cần phải ký duyệt rất nhiều văn kiện, gần đây lại phải tới thành phố D một chuyến, bởi vì thời gian không kịp, trong ngày khẳng định không thể trở về, Lục Niệm Niệm nhìn dáng vẻ cau mày của cậu, tay mát lạnh phủ lên mi tâm đang khóa chặt của cậu, dịu dàng an ủi: “Nếu mệt, nghỉ ngơi trước.”
Tống Kim Triêu nắm bàn tay mềm mại của cô, môi mỏng nhẹ nhàng nhếch lên, lộ ra ý cười nhàn nhạt: “Anh vẫn có rất nhiều tinh lực, có muốn thử hay không?”
Nhìn mắt cậu ngậm ý tứ sâu xa mỉm cười, Lục Niệm Niệm chầm chầm phản ứng lại, gò má đỏ lan thẳng tới cổ.
Sau khi khai trai, mỗi buổi tối đến đều biến thân thành sói xám, chuyên trị bắt nạt Lục Niệm Niệm giống thỏ trắng yểu điệu.
Gần đây, đúng lúc ở thành phố D Tống Kim Triêu có một hạng mục mở rộng, lần này đi nhanh nhất cũng phải một tuần mới trở lại, để Niệm Niệm một mình ở nhà khẳng định không yên tâm, sau đó Tống Kim Triêu thu thập hành lý, mang theo bà xã cùng đi công tác. Thành phố D so với nơi hai người sống mặc dù không tính là phồn hoa, nhưng cũng có nhiều thắng cảnh du lịch, đến nơi cần đến trước mấy ngày, Tống Kim Triêu vội vàng bắt tay vào làm việc, Lục Niệm Niệm biết điều ở khách sạn, nơi nào cũng không muốn đi.
Ban ngày Tống Kim Triêu một lòng một dạ đặt toàn bộ ở hạng mục hợp tác, ban đêm biến đủ trò gian trá “bắt nạt” Lục Niệm Niệm.
Nghe thấy người nào đó lên án, Tống Kim Triêu bộ dáng quần áo chỉnh tề lộ vẻ cấm dục, mặt không đỏ tim không đập giải thích, cậu gọi cái này là nạp điện”.
Ngày nào đó vào một buổi sáng, Lục Niệm Niệm sau khi trải qua một trận bóc lột, một người nhàm chán ngồi xem ti vi, khi nhìn thấy hình ảnh trên ti vi đang phát tin tức, khi ánh mắt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, tay cầm điều khiển ti vi đột nhiên dừng lại.
Trên màn ảnh, một đám người đàn ông mặc âu phục đang ngồi trước ống kính, thỉnh thoảng giao lưu với nhau vài câu, ánh mắt Lục Niệm Niệm từ đầu tới cuối vẫn nhìn chằm chằm người nào đó ngồi ở vị trí trung tâm.
Ở trong một đám người đàn ông trung niên bụng phệ, thân hình cao lớn, khí thế lạnh lùng, trầm mặc bức người của Tống Kim Triêu vô cùng bắt mắt, mà ống kính phóng viên lia tới về phía chỉ có một mình cậu đặc biệt nhiều, Lục Niệm Niệm ngây ngốc ôm điều khiển ti vi nhìn chằm chằm màn hình, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bóng hình cậu ở trên ti vi, cậu môi hồng răng trắng, kiểu dáng âu phục, giày da, ngược lại có chút không giống người trần mang khói bụi trần gian mà mang theo ý vị lành lạnh.
Rất lâu sau đó, Lục Niệm Niệm mới phát hiện đây là một chương trình được phát sóng trực tiếp, sau khi hội nghị kết thúc còn có năm phút để phỏng vấn.
Lục Niệm Niệm vốn dĩ còn mong đợi có thể nhìn thấy mặt Tống Kim Triêu lộ diện lần nữa, nhưng ở trong ống kính không còn tìm được cậu.
Không lâu sau, điện thoại đặt ở một bên trên giường vang lên, Lục Niệm Niệm cầm lên nhìn, mới phát hiện là Kim Triêu gửi tin nhắn qua wechat.
Tráo Tráo: Nửa giờ sau tới đón em, buổi trưa dẫn em đi ăn đại tiệc.
Đấy là đẩy tới lời hẹn ăn cơm hay sao?
Đồ ăn vặt hai bên đường thành phố D tương đối nhiều, Tống Kim Triêu mang cô tới một quán ăn ven sông.
Nhìn người xung quanh đều trang điểm, đa số đều mặc trang phục chính thức, nam mặc âu phục, nữ mặc váy dài kết hợp với giày cao gót, Lục Niệm Niệm nhìn chằm chằm đôi giày vải của mình một lúc lâu, mới cảm thấy không ăn khớp.
Lục Niệm Niệm vừa dùng dao nĩa ăn cơm, vừa nhỏ giọng thì thầm: “Sớm biết như vậy em sẽ mặc thật đẹp.”
Tống Kim Triêu đang giúp cô đem bít tết cắt thành những miếng nhỏ, nghe thấy lời này lông mày nhướn lên, “Vì sao.”
Lục Niệm Niệm chớp mắt, nhìn chằm chằm âu phục trên người cậu, “Nhìn như vậy mới xứng đôi với anh.”
Tên này sao một chút tình thú cũng không có.
Nghe thấy lời này, khóe môi Tống Kim Triêu nhẹ nhàng giương lên, đôi mắt hẹp dài trở nên thâm thúy, ý cười trong mắt chưa hề giảm, cậu đột nhiên rất trân trọng thời khắc này, hai người ở cùng một chỗ mỗi giây mỗi phút cậu đều nhớ kỹ trong lòng.
Lúc ăn cơm, Lục Niệm Niệm nghĩ đến buổi họp ngày hôm nay, cười híp mắt mở miệng: “Kim Triêu, hôm nay em nhìn thấy anh.”
Nghe thấy lời này, lông mày cậu nhướn lên, “Ở đâu?”
Lục Niệm Niệm nhìn cậu cười, “Chính là tin tức buổi họp công bố đó, không ngờ tới anh trên ống kính lại đẹp trai như vậy.”
Tống Kim Triêu tỏ vẻ hờ hững, đem bò bít tết cắt thành những miếng nhỏ cho cô, cậu vốn cho rằng chỉ là một cuộc họp đơn thuần, ký kết hợp đồng, không ngờ tới đối tác lại vô cùng coi trọng, chỉ là quy trình đơn giản còn đặc biệt mời tới một nhóm phóng viên, đối với loại giao tiếp khoa trương này, toàn bộ hành trình trên mặt Tống Kim Triêu đều không tỏ vẻ gì.
Sau bữa trưa, Lục Niệm Niệm không muốn về chỗ ở, liền lôi kéo Kim Triêu đi tản bộ bờ sông.
Bởi vì là buổi trưa, dọc đường trên bờ sông cũng không có quá nhiều người, Lục Niệm Niệm lúc đầu còn lôi kéo Tống Kim Triêu tản bộ để tiêu cơm, đi được hai mươi phút liền bắt đầu kêu mệt.
Lục Niệm Niệm dừng bước chân, “Kim Triêu, em đi không được nữa.”
Nhìn thấy ánh sáng trong suốt trong đôi mắt của cô, Tống Kim Triêu nhếch môi cười khẽ, “Cõng em?”
Lục Niệm Niệm lập tức gật đầu như gà mổ thóc, nhỏ giọng thầm thì: “Chúng ta kết hôn lâu như vậy, anh còn chưa từng cõng em.”
“Ngày hôm nay cho anh cơ hội.”
Lời vừa nói ra, Tống Kim Triêu liền vô cùng tự giác ngồi xổm trước mặt cô, Lục Niệm Niệm cười híp mắt nằm bò trên lưng cậu, cánh tay tinh tế choàng qua cổ cậu, không quên an ủi cậu: “Nếu như cõng không nổi, anh nhớ phải nói với em.”
Cô gái trên lưng rất nhẹ, dường như cân nặng bắt đầu từ cao trung đến nay đều như vậy.
Tống Kim Triêu cõng cô chầm chậm bước đi, bước chân trầm ổn, còn không quên nói: “Trở về giúp anh sạc điện.”
Lục Niệm Niệm: “...”
Chớp mặt một cái đã đến giai đoạn thực tập năm tư, Lục Niệm Niệm mỗi ngày đều bận rộn tìm đơn vị thực tập, nhìn Lục Niệm Niệm chạy đôn chạy đáo tìm đơn vị thực tập, Tống Kim Triêu có chút đau lòng, liền cùng cô đưa ra một đề nghị, có vài tòa soạn hợp tác với Tần thị, nếu như muốn đi, tùy tiện chọn một tòa soạn là được, nhưng bị Lục Niệm Niệm dùng lời lẽ chính đáng cự tuyệt, từ bắt đầu lên đại học liền dựa vào ông xã của mình, đến cả tốt nghiệp, cũng không thể cứ ôm đùi cậu không buông, con gái, vẫn phải là tay làm hàm nhai.
Tống Kim Triêu đối với lời cự tuyệt của cô không tán thành cũng không phủ định, đùi này của cậu rất vui vẻ tình nguyện để cho cô ôm.
Đại học B tốt xấu gì cũng được coi là đại học trọng điểm của thành phố B, hơn nữa bình thường thành tích của Lục Niệm Niệm không tồi, đến một tòa soạn nhỏ thực tập, tòa soạn tuy nhỏ, nhưng nhân viên bên trong vô cùng nhiệt tình, đặc biệt đối với sinh viê. n vừa mới tốt nghiệp, tổng biên vẫn rất chiếu cố.
Lục Niệm Niệm ở đó thực tập một tuần, tổng biên liền sắp xếp một sư phụ tới.
Sư phụ của Lục Niệm Niệm họ Từ, năm nay mới ngoài 30 tuổi, nhưng đã công tác ở tòa soạn được 10 năm, người khác đều gọi hắn là lão Từ.
Lão Từ là một người chất phác, hiền hậu, hai năm trước mới cùng vợ kết hôn, khoảng thời gian này đang tính tới chuyện mua nhà.
Công việc ở tòa soạn bình thường cũng không tính là bận, Lục Niệm Niệm đi theo sư phụ phụ trách một phần của mảng chính trị, bởi vì vừa tới không lâu, lão Từ liền sắp xếp cô viết bản thảo, hắn và một sinh viên thực tập phụ trách công việc ra ngoài phỏng vấn.
Đi theo lão Từ ngoại trừ Lục Niệm Niệm, còn có một người khác cũng là sinh viện đại học B, tên Điền Mặc, so với Niệm Niệm đến sớm hơn mấy ngày, làm việc hoạt bát, người cũng rất thông minh.
Lục Niệm Niệm rất ít khi cùng người này nói chuyện, vẫn là Điềm Mặc chủ động chào hỏi, mới biết có người này.
Biết được cậu cũng học đại học B, hơn nữa còn học cùng chuyên ngành, Lục Niệm Niệm ngoại trừ kinh ngạc còn có chút xấu hổ, “Trước đây hình như tớ chưa từng gặp qua cậu.”
Điền Mặc đang dạy cô in, nghe thấy lời này, liền hòa nhã nói: “Ngược lại tớ gặp quacậu mấy lần, có điều cậu hình như không thích nói chuyện, nhìn rất lạnh lùng, cao ngạo.”
Lục Niệm Niệm xấu hổ cười, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy có người nói cô cao ngạo, lạnh lùng.
Điền Mặc mặc dù là nam sinh, nhưng lớn lên nhã nhặn, thanh tú, ở trong trường học thường xuyên bị nữ sinh nhắc tới, cậu còn tưởng rằng Lục Niệm Niệm có thể từng nghe qua tên cậu, khi lần đầu tiên nhìn thấy ở tòa soạn, Điền Mặc có chút cao hứng, bây giờ nhìn thấy vẻ mặt cô gái mù tịt chả biết gì, nói chưa từng gặp qua, cậu lúng túng gãi gãi đầu, hiển nhiên là mình nghĩ nhiều rồi.
Làm việc ở dưới trướng của lão Từ, vẫn được coi là tương đối nhẹ nhàng, Lục Niệm Niệm ngoại trừ viết bản thảo tin tức, thỉnh thoảng còn bị hắn dẫn ra ngoài phỏng vấn, mở mang thêm kiến thức, mà Điền Mặc lòng dạ vô cùng nhiệt tình, Lục Niệm Niệm có chỗ nào không hiểu liền chạy qua giúp.
Mỗi ngày tan làm về nhà, Tống Kim Triêu phụ trách làm cơm tối, Niệm Niệm liền giúp cậu những chuyện vụn vặt, nói tới những chuyện hứng thú gần đây khi đi phỏng vấn, Tống Kim Triêu lẳng lặng lắng nghe, thái độ so với khi cậu mở cuộc họp còn nghiêm túc hơn.
Khi nhắc tới đồng nghiệp mới lại có thể là bạn cùng trường của mình, Lục Niệm Niệm không nhịn được cảm khái: “Thành phố “B” cũng không tính là nhỏ đi, em lại có thể gặp được bạn học cùng chuyên ngành.”
Cô gái nhẹ nhàng cười, Tống Kim Triêu thỉnh thoảng đáp lại một câu, hai người câu được câu không tán gẫu, ngày tháng trôi qua trong yên lặng như vợ chồng già.
Sáng ngày thứ sáu, Tống Kim Triêu lái xe tới công ty, nghe cậu nói gần đây có một hạng mục đấu thầu đang đàm phán, dường như cùng chính phủ hợp tác, Lục Niệm Niệm không hiểu những thứ này, liền không hỏi nhiều.
Vừa tới tòa soạn, Lão Từ đang thu dọn đồ đạc, thấy người tiến vào, liền vẫy tay, “Mang theo thẻ công tác, ngày hôm nay dẫn hai người tới một nơi.”
Điền Mặc ngồi đối diện cũng không hiểu rõ tình hình, hai người liền vội vàng thu dọn đồ đạc rồi đi theo.
Trên đường đi, Điền Mặc nhìn phương hướng xe taxi chạy, giống như là đi tới khu vực thành phố cổ, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nói: “Sư phụ, chúng ta đi đâu vậy?”
Hai người trẻ tuổi cùng nhìn về phía hắn.
Lão Từ vẻ mặt cao thâm khó đoán, mở miệng nói: “Ngày hôm nay thành Tây có một hội nghị đấu thầu, đối tác và bí thư thành ủy có lễ bàn giao, chúng ta qua đó, đúng lúc có thể lấy được tin tức này.”
Quãng thời gian trước, khu vực thành Tây có rất nhiều hộ dân không nguyện ý rời đi, chính phủ đã theo quy định bồi thường cho họ một khoản tiền, nhưng có người giở thói công phu sư tử ngoạm, chính là không nguyện ý rời đi, liền đem toàn bộ hạng mục dừng lại, tiến trình lại lần nữa bị kéo dài.
Mấy ngày trước chính phủ đã đưa ra mệnh lệnh cuối cùng, phái người đi cưỡng chế phá hủy những tòa nhà đó, hiện tại kế hoạch quan trọng mới bắt đầu, sáng nay ở thành Tây tiến hành nghi lễ bàn giao.
Lục Niệm Niệm đăm chiêu gật đầu, luôn cảm thấy khu vực thành Tây nghe có chút quen tai.
Đến chỗ cần đến, lão Từ mới phát hiện có vài phóng viên so với họ tới còn sớm hơn, Điền Mặc nhìn bố cục xung quanh hội trường không nhịn được hỏi: “Chỉ là một nghi thức bàn giao, sao lại có nhiều người tới như vậy?”
Lão Từ nhìn đám người đông đúc, giải thích: “Chính phủ rất coi trọng hạng mục này.”
“Nghe nói đối tượng hợp tác lần này là một nhân vật lớn, lần này cùng chính phủ hợp tác, ra tay vô cùng hào phóng.”
Nghe được con số báo giá trong miệng lão Từ, Lục Niệm Niệm cùng Điền Mặc không kìm được trợn mắt há mồm, thật là nhiều tiền, thế giới của nhà giàu quả nhiên cùng dân thường không giống nhau.
Lục Niệm Niệm nhịn không được cảm khái vị đại gia giàu nứt đố đổ vách này, lão Từ ở một bên còn không quên bát quái bổ sung một câu: “Nghe nói đối tượng hợp tác mới hai mươi mấy tuổi, thỏa đáng làm kim cương vương lão ngũ, đáng tiếc đã kết hôn.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Còn Không Phải Vì Em Đáng Yêu Sao
- Chương 57: Em có cần đánh anh cho hả giận hay không