Chương 45

Đêm khuya hôm đó, Lý Minh Thân nửa đêm nhận được một cuộc điện thoại, không biết là có chuyện gì, anh vén chăn xuống giường, gọi điện thoại xong trở về bắt đầu mặc quần áo, Triệu Hạ Khanh đang ngủ nửa mê nửa tỉnh, mở mí mắt lên nhìn anh một cái.

Cô khó chịu trở mình, bắp chân vươn ra khỏi chăn.

Người đàn ông đến và vuốt ve bắp chân mịn màng của cô, chỉ nói: "Công ty có một tình huống khẩn cấp, tôi phải đi qua đó ngay lập tức."

Nói xong anh đứng lên, kéo chăn đắp lên giúp cô.

Lúc này ý thức cô còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, thẳng đến khi "ba" một tiếng cửa phòng khép lại, trong phòng ngủ yên tĩnh, chỉ còn lại một mình cô, Triệu Hạ Khanh mới đột nhiên mở mắt ra, ý thức hoàn toàn thanh tỉnh.

Bên ngoài sân vang lên tiếng động cơ, Triệu Hạ Khanh đi đến bên cửa sổ sát đất, mở rèm cửa sổ ra nhìn lại, Lưu Hải Đào tới đón anh, hai người nói với nhau vài câu, Lý Minh Thân khom lưng lên xe, đèn sau xe màu đỏ chói mắt dần dần biến mất ở cửa.

Đêm khuya như thế này anh nhận một cuộc gọi điện thoại rồi ra ngoài, mỗi tháng luôn xảy ra vài lần, cho nên tình huống như vậy cũng coi như bình thường.

Triệu Hạ Khanh cũng không để trong lòng, cô ngủ một giấc tỉnh lại có chút khát nước, nhìn theo Lý Minh Thân rời đi, cô xoay người đi vào phòng bếp.

Cô kéo tủ lạnh ra, lấy ra một chai nước đá, mở nắp đang muốn uống, đột nhiên nhớ tới kỳ nghỉ của mình mấy ngày nay, hiện tại uống nước đá, đúng là sảng khoái, nhưng sau cơn sảng khoái nhất định cô sẽ bị bệnh đau họng dằn vặt phỏng chừng nửa tháng.

Vì vậy, cô quyết định đóng cửa tủ lạnh, mở nắp chai và vặn lên, đặt nó trên bàn, mở máy sưởi nước nóng, chờ đợi một lúc để rót cho mình một ly nước ấm.

Toàn bộ phòng khách yên tĩnh, Triệu Hạ Khanh kỳ thật lá gan rất nhỏ, sợ tối lại sợ quỷ, may mắn mỗi buổi tối nếu Lý Minh Thân không có ở đây, trong nhà đều có dì đi cùng cô.

Nhiệt độ nước đã lên cao, cô bưng ly đi vào phòng khách.

Toàn bộ tầng một chỉ có nhà bếp đến hành lang phòng khách bật một ngọn đèn, nhưng đèn này rất sáng, phòng ăn và phòng khách được đèn này chiếu sáng một nửa.

Vừa đi tới bên cạnh sô pha phòng khách, bên ngoài đột nhiên có tiếng sấm chớp, ngay sau đó "keng" một tiếng, buổi tối ngủ cô khép hờ cửa sổ phòng khách, bị một trận gió này thổi bay, nặng nề đυ.ng vào khung cửa một cái.

Rèm cửa sổ màu trắng bên cạnh cũng gió bị thổi bay lên, màn đêm đen kịt đột nhiên sáng lên một chút, sau đó lại khôi phục tĩnh mịch.

Triệu Hạ Khanh bị dọa cho hoảng sợ, tay chân mềm nhũn, ly nước ấm trong tay liền rơi trên mặt đất, may mắn cô né tránh kịp thời, nếu không mu bàn tay lại bị phỏng.

Trong phòng khách vang lên tiếng động, lập tức đánh thức dì ở phòng ngủ bên cạnh, cửa phòng ngủ bị mở ra, dì chỉ mặc đồ ngủ mỏng manh chạy ra ngoài.

Lúc này chỉ thấy Triệu Hạ Khanh đứng bên cạnh sô pha trong phòng khách, đưa lưng về phía bên này, cô sợ hãi không nhúc nhích.

Dì cũng biết cô nhát gan, giơ tay bật đèn phòng khách trước, ánh đèn trong nháy mắt chiếu sáng cả gian phòng.

Dì đi về phía cô, lại gần cô thì bà mới nhìn thấy dưới chỗ cô có rất nhiều nước trên sàn, ly vỡ thành từng phần, vỡ vụn, lúc này nước còn bốc hơi nóng.

Bà quan tâm sờ sờ mu bàn tay Triệu Hạ Khanh: "Phu nhân có bị phỏng không?”

Triệu Hạ Khanh phục hồi tinh thần, tầm mắt dừng lại trên mặt dì một giây, mới phản ứng lại, lắc đầu.

Dì đỡ Triệu Hạ Khanh ngồi xuống, xoay người đi dọc hành lang lấy chổi và cây lau nhà, đồ đạc trên mặt đất thu dọn sạch sẽ, thấy cô vẫn không nói một lời ngồi trên sô pha.

Bà lại quan tâm đến cô: "Có phải vừa rồi sợ hãi không? Chỉ là có một chút sấm sét, tối nay có mưa, tôi ngủ quên đóng cửa sổ..."

Triệu Hạ Khanh hít sâu một hơi, nhìn người phụ nữ đang bận rộn dọn dẹp bãi chiến trường do tôi gây ra, cô miễn cưỡng nhếch khóe miệng một chút: "Không biết có chuyện gì xảy ra, tim đột nhiên có chút nhanh..."

Cô trầm mặc một hồi, tiếp tục nói: "Có thể là hai ngày nay tôi quá mệt mỏi, à, đúng rồi, Lý Minh Thân suốt đêm đến công ty xử lý công việc, còn không biết khi nào trở về, dì chú ý một chút, nếu anh ấy trở về, giúp anh ấy chuẩn bị đồ ăn khuya ——"

Vừa nói đến đây, bên ngoài lại là một trận sấm sét, tia chớp đem màn trời đen kịt xẹt ra, trong nháy mắt lại quy về yên lặng.

Ngay sau đó, những giọt mưa lớn rơi xuống, nặng nề đập vào cửa sổ, gió lại lớn, không quá vài giây, mưa toàn bộ theo cửa sổ mở rơi xuống bên trong.

Rèm cửa sổ lụa màu trắng ướt nửa cái, cùng nửa cửa sổ mở ra khuấy cùng một chỗ, ngay cả thảm mềm mại, lập tức cũng ướt một mảnh nhỏ.

Dì giúp việc không để ý nhiều, vội vàng đi qua đóng cửa sổ, Triệu Hạ Khanh cũng đứng lên hỗ trợ, chỉ cảm thấy nước mưa ướt sũng văng tung tóe trên mặt, lại mang theo mùi bùn đất tanh tanh.

Triệu Hạ Khanh nhìn chằm chằm màn mưa rầm rầm không ngừng nghỉ, trong lòng nghĩ, anh đi thật không khéo, chắc anh cũng đang mắc mưa rồi.

Dựa theo đà này, cho dù mở cần gạt nước đến mức tối đa, tầm nhìn cũng phi thường thấp...

Vì thế cô có chút lo lắng, cô trở về phòng lấy điện thoại di động, trực tiếp gọi điện thoại cho Lý Minh Thân.

Cuộc gọi đầu tiên không ai trả lời, đến cuộc gọi thứ hai thứ ba cũng như vậy, không ai hồi đáp lại cô.

Triệu Hạ Khanh nhìn màn hình điện thoại di động, nhíu mày.

Dựa theo thói quen của Lý Minh Thân, bất cứ lúc nào cô tìm đến anh, rất ít khi anh không nghe điện thoại của cô, cho dù anh có thật sự không nghe máy, trong thời gian ngắn anh cũng sẽ gọi lại.

Cho nên Triệu Hạ Khanh lật qua lật lại, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn điện thoại di động, chờ anh gọi lại đến cả nửa tiếng đồng hồ.

Cô chờ anh đến ngủ thϊếp đi, cô không biết mình đã ngủ từ khi nào, tỉnh lại đã hơn tám giờ sáng, chưa bao giờ cô nóng lòng như vậy, tỉnh lại chuyện đầu tiên cô làm là xem điện thoại di động trước ——

Vẫn không có tin tức của Lý Minh Thân.

Dì chuẩn bị bữa sáng, Triệu Hạ Khanh cầm thìa ăn mấy miếng liền không có khẩu vị, cô do dự một lát, ngẩng đầu hỏi dì: "Anh ấy có gọi điện thoại nói cho con biết khi nào trở về không?”

Dì đang lau bàn, nghe vậy liền nhìn cô: "Buổi sáng tôi gọi điện thoại cho Lý tổng, muốn hỏi ngài ấy có trở về ăn sáng hay không, không ai nghe máy.”

"À."

Triệu Hạ Khanh không yên lòng, cô gật gật đầu, đứng dậy liền đi đến thư phòng.

Cô mở máy tính ra làm việc, lại có chút phiền não, hơn mười giờ lại gọi điện thoại cho Lý Minh Thân.

Lần này vang lên một tiếng, liền thông suốt.

Trong lòng cô tự nhủ, hơn nửa đêm đến công ty, tự nhiên xảy ra tình huống bất ngờ, cần phải xử lý khẩn cấp, cho nên anh không nghe điện thoại cũng bình thường, nhưng khi điện thoại kết nối, giọng điệu anh lại có chút không tốt, cô sốt ruột hỏi anh: "Chuyện gì đang xảy ra với anh vậy?”

Cô chất vấn anh tới tấp: "Gọi điện thoại không nghe máy, không nghe cũng phải trả lời tin tức!"

"A." Lý Minh Thân trả lời cô cho có lệ: "Sau này tôi sẽ chú ý một chút.”

Triệu Hạ Khanh mím môi, cô đang muốn hỏi anh, sự tình đã xử lý xong chưa? Anh có ăn sáng không?

Chỉ là lời nói đến bên miệng, còn chưa hỏi ra, người đàn ông đã nói một câu: "Tôi đang bận, rảnh rỗi tôi sẽ gọi lại cho em." Anh trực tiếp chặn lời cô, một giây sau liền cúp điện thoại.

Triệu Hạ Khanh yên tâm, lại không tiếp tục quấy rầy anh nữa.

Ai ngờ một câu "Rảnh rỗi tôi sẽ gọi lại cho em." Cô đợi anh suốt một tuần, Lý Minh Thân tựa như bốc hơi khỏi trần gian, ngay cả một tin nhắn cũng không nhắn cho cô.

Triệu Hạ Khanh phi thường không khỏe, mấy lần lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho anh, nhưng lại lo lắng cô sẽ quấy rầy công việc của anh.

Cô miễn cưỡng chống đỡ ba ngày, ngược lại gọi điện thoại cho Lưu Hải Đào, Lưu Hải Đào trong điện thoại rất kinh ngạc: "Lý tổng đi thành phố X công tác, phu nhân không biết sao?”

Nếu biết thì cô gọi anh ta hỏi để làm gì.

Huống hồ chồng mình đi đâu, còn cần gọi điện thoại cho trợ lý mới biết được, điều này làm cho Triệu Hạ Khanh đặc biệt xấu hổ.

Hai người trong khoảng thời gian này thật vất vả mới tiến triển một chút, trong nháy mắt lại trở về vạch xuất phát.

Triệu Hạ Khanh một mình ở thư phòng, đối mặt với máy tính một lúc lâu, vốn chỉ là lo lắng công việc của anh, lúc này từ lo lắng chuyển thành tức giận, cô cũng lười quản anh!

Ba ngày kế tiếp, ban ngày cô làm việc, tối cô về ăn cơm, cô sẽ ngày mai lôi kéo Vương Nguyệt Dung đi dạo phố mua quần áo, lại hẹn Tiểu Ngô đi làm đẹp, cuộc sống cũng sẽ phong phú như trước.

Chỉ là khác với trước kia chính là, trước kia vô tâm vô phế, lại không có vướng bận, hiện tại người tuy rằng bồi các cô, nhưng tâm lại không có ở đây.

Lúc làm việc cô thỉnh thoảng nhìn điện thoại di động một cái, lúc uống cà phê thỉnh thoảng liếc mắt nhìn điện thoại di động một cái, ngay cả khi cùng Vương Nguyệt Dung ra ngoài dạo phố, Vương Nguyệt Dung vào phòng thay quần áo, cô đều phải lấy điện thoại ra nhìn lướt qua.

Loại cảm giác lo lắng này, thật sự quá mệt mỏi.

Từ ngày đó, Triệu Hạ Khanh giúp Vương Nguyệt Dung từ chối lão Chu, giữa hai người liền không còn gặp nhau nữa.

Cuộc sống của Vương Nguyệt Dung bình thản như trước, cười cũng nhiều hơn.

Hai người cùng nhau chọn quần áo, ngược lại Triệu Hạ Khanh tâm tình trầm thấp, không có hứng thú.

Vương Nguyệt Dung đã sớm nhìn ra, cười hỏi: "Lại cãi nhau với lão Lý sao?”

Triệu Hạ Khanh không chút để ý cầm lấy một bộ quần áo, ướm thử lên người, trầm mặc một lát mới cúi đầu nói: "Anh ấy biến mất một tuần, từ trong miệng Lưu trợ lý mình mới biết anh ấy đi thành phố X..."

"Cái gì gọi là biến mất? Anh ta không gọi cho cậu, cậu cũng không gọi cho anh ta sao?”

Triệu Hạ Khanh đem quần áo treo trở về, lắc đầu: "Tớ có gọi cho anh ấy.”

Cửa hàng này nhìn rất sang trọng, cũng không biết Triệu Hạ Khanh có phải tâm tình không tốt hay không, hay là gần đây gu ăn mặc đặc biệt cao, không có bộ quần áo nào khiến cô vừa ý cả.

Hai người tay trong tay, lại đi đến một cửa hàng khác, cô không muốn nói nhiều, Vương Nguyệt Dung cũng không hỏi nhiều, cứ như vậy đem cửa hàng này lại nhìn một vòng.

Triệu Hạ Khanh mới rốt cục nhịn không được, cùng Vương Nguyệt Dung thổ lộ tâm sự: "Không gạt cậu, mình nghi ngờ đặc biệt nặng, vốn anh ta hơn nửa đêm đi ra ngoài, nói là công ty có vấn đề anh ta phải đến công ty gấp, mình liền không có suy nghĩ gì nhiều... Nhưng ngày hôm qua mình vừa hỏi trợ lý Lưu, mới biết anh ta một lời từ biệt cũng không thèm nói, một cuộc gọi tạm biệt cũng không thèm gọi, chạy đến thành phố X đi công tác, trong khoảng thời gian này có thể gặp được bao nhiêu chuyện? Ngay cả một cuộc gọi điện thoại và tin nhắn văn bản cũng không gửi được... Có lẽ trí tưởng tượng của mình rất phong phú, nhưng mình cảm thấy anh ta ở thành phố X không chừng là đã có người yêu, đại khái là đi gặp tiểu tình nhân..."

“...... Hả?”

Tròng mắt Vương Nguyệt Dung đảo quanh, dở khóc dở cười nhìn cô: "Không phải đến mức vậy chứ? Cậu không tin anh ta sao?”

"Vậy không phải anh ta nên cảm ơn cậu nhiều sao?" Triệu Hạ Khanh nhún nhún vai, ra vẻ thoải mái nói: "Nếu không phải nỗ lực của cậu, mình cũng không có khả năng không tín nhiệm anh ta như vậy.”

Điểm này Vương Nguyệt Dung vẫn rất đồng ý, gật gật đầu nói: "Đúng vậy, lão Lý quả thật là một người kỳ lạ, luôn tự mình đào hố, chôn mình..."

Triệu Hạ Khanh mím môi, không nói gì nữa.

Hai người đi dạo phố xong, Vương Nguyệt Dung túi lớn túi nhỏ, mà Triệu Hạ Khanh không tốn một hào.

Cô chưa bao giờ ra ngoài mua sắm mà không tốn tiền, cho nên lúc trở về cũng có chút không quen, tùy tiện chỉ vào một nhà hàng.

Xúc động Vương Nguyệt Dung đi ăn khuya, cũng toàn bộ tâm tư trước khi cô về nhà, tiêu tiền ra ngoài.

Hai người tìm chỗ ngồi xuống, nhân viên phục vụ nhanh chóng bưng đồ ăn khuya lên.

Lúc Triệu Hạ Khanh xem điện thoại di động, lúc này một lòng một dạ ăn.

Điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Cô cầm lên xem, không phải Lý Minh Thân còn có ai.

Triệu Hạ Khanh đợi một tuần, coi như là tính tình tốt hơn nữa, trong lòng cũng khó tránh khỏi có bất mãn.

Cho nên do dự vài giây cô mới nhận.

Cô giọng điệu lạnh như băng: "Vị nào?”

Đối phương sửng sốt một chút: "... Em nghĩ là ai?”

"Không biết."

"Lão bà..."

Triệu Hạ Khanh cầm di động nhìn bên ngoài, nuốt xuống tâm tình trào phúng: "Tôi còn tưởng rằng anh đã quên mình còn có một người vợ như tôi chứ.”

Bên kia thanh âm trầm thấp cười cười, nói chuyện có chút hữu khí vô lực: "Gần đây công ty gặp phải rất nhiều chuyện, còn phải qua một thời gian ngắn tôi mới có thể về nhà."

Triệu Hạ Khanh cúi đầu trầm mặc trong chốc lát: "Dù bận rộn đến đâu, cũng không đến mức thời gian nhắn tin cũng không có, vậy anh có thời gian đi ăn cơm không? Anh có ngủ không? Anh có đi vệ sinh không?”

Một phen chất vấn như vậy, khiến Lý Minh Thân không cách nào cãi lại.

Anh lặng lẽ thở dài, hồi lâu mới nói: "Xin lỗi, tôi cảm thấy phiền lòng, mấy ngày nay chỉ muốn một mình yên tĩnh.”

Vương Nguyệt Dung vừa rồi gọi được hai ly nước trái cây, lúc này vừa bưng lên, cô ấy giúp Triệu Hạ Khanh cắm ống hút.

Triệu Hạ Khanh không uống, nghe Lý Minh Thân nói như vậy, ngẩn người, cầm di động đứng lên đi ra ngoài.

Đi ra ngoài phòng ăn, bốn phía không có người, chỉ có một ngọn đèn trên đỉnh đầu ven đường.

Vừa rồi ngữ khí bất mãn lập tức thay đổi, nhíu mày hỏi người đàn ông: "Anh làm sao vậy, rốt cuộc gặp phải chuyện gì? Anh có muốn nói cho tôi biết không?”

Sau khi nói xong, trong ống nghe rơi vào trầm mặc lâu dài, chỉ nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ, phun lên tai nghe.

“...... Không sao đâu." Người đàn ông chỉ mỉm cười: "Tôi có thể xử lý nó ... Rảnh rỗi lại gọi cho em..."