Chương 43

Hơn sáu giờ tối, Triệu Hạ Khanh lái xe chở Tiểu Ngô, đi tới một nhà hàng sang trọng ăn cơm.

Phùng Trầm đến trước một bước, bên cô vừa vào cửa, người đàn ông liền đưa thực đơn tới, một bàn người không để ý, bảo cô gọi đồ ăn trước.

Cho dù Triệu Hạ Khanh không thường xuyên cùng bọn họ ăn cơm, cũng không nên có vinh dự như vậy.

Vì thế cô từ chối một chút, lại nghe Phùng Trầm nói: "Để cô chọn món cô liền chọn đi, khách khí cái gì?”

Được Phùng Trầm đặc biệt chiếu cố, đừng nói là Tiểu Ngô, còn có hai vị lãnh đạo phụ trách quan hệ công chúng và pháp vụ bên cạnh, đều nhìn qua cô.

Triệu Hạ Khanh là một phụ nữ đã kết hôn, luôn phải chú ý ảnh hưởng, muốn khiêm tốn, cũng không nhìn kỹ, vội vàng chỉ vài cái.

Chờ đến khi món ăn được bưng lên, mới biết đó là món tứ Xuyên.

Trong một bàn người, có nửa bàn không thể ăn cay, làm cho Triệu Hạ Khanh thật xấu hổ.

May mắn món ăn phía sau là do Phùng Trầm chọn, cơ bản đều lấy thanh đạm làm chủ, Triệu Hạ Khanh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Đang lúc dùng bữa Tiểu Ngô đi vệ sinh, kéo Triệu Hạ Khanh cùng nhau đi, lúc trên đường, liền nhịn không được tìm hiểu quan hệ riêng tư giữa Triệu Hạ Khanh và Phùng Trầm, Triệu Hạ Khanh trả lời rất thản nhiên: "Chúng tôi có thể là quan hệ gì? Tôi là một cựu sinh viên đại học với anh ta ... Nhưng nó không phải là một bí mật trong công ty, cô không biết sao?”

Tiểu Ngô thật đúng là không biết, bình thường lòng cô ta chỉ hướng làm việc, không quá chú ý đến những thứ này, cô ta lắc đầu: "Không biết.”

Triệu Hạ Khanh cười nói: "Vậy cô hẳn là nên đi phòng trà, hoặc là nhà vệ sinh chờ đợi một chút, sau này ở công ty, người khác tán gẫu cái gì, cô còn có thể nói cho tôi nghe một chút.”

Lại nói tiếp bát quái, Tiểu Ngô thật đúng là có biết một người, đang muốn nói cho Triệu Hạ Khanh nghe, phòng vệ sinh liền xếp hàng đến các cô, Tiểu Ngô chỉ có thể nói: "Cô chờ tôi, tôi đi ra ngoài rồi nói cho cô nghe.”

Triệu Hạ Khanh đối với những chuyện bát quái không có hứng thú, liền đi bồn rửa tay rửa tay, chờ Tiểu Ngô nhàm chán.

Liền đi tới bãi cỏ dưới bậc thang bên cạnh, nhìn chằm chằm quả hồng nhỏ trên cây hồng hơi xuất thần.

Ánh mắt cô trống rỗng, đột nhiên chợt nghe được tiếng nói chuyện quen thuộc.

Cô xoay người, liền thấy Lý Minh Thân đang đứng ở hành lang nói chuyện với người khác.

Nhà hàng này rất nổi danh, phàm là doanh nhân ở thành phố Đông Thần ai cũng từng ăn qua, buổi tối ăn cơm trái bất quá mấy nhà này, cho nên ở chỗ này gặp được người quen xác suất rất lớn.

Triệu Hạ Khanh hiếm khi ra ngoài ăn cơm xã giao, mấy tháng nay vẫn là lần đầu tiên, không nghĩ tới liền đυ.ng phải Lý Minh Thân.

Trong điện thoại cô chỉ nói ra ăn cơm, buổi tối cô không về nhà, không nói là bữa tiệc gì.

Lúc cô nhìn qua, Lý Minh Thân vừa vặn cũng nhìn thấy cô, vì thế vỗ vỗ bả vai người nọ, một tay móc túi liền đi xuống bậc thang.

Triệu Hạ Khanh đứng ở dưới cây hồng, anh đi tới, cũng nhìn nhìn cây hồng trước mặt.

Triệu Hạ Khanh nhíu nhíu mày: "Trên người anh như thế nào lại có mùi thuốc Trung Quốc?”

"Ừm." Lý Minh Thân tự nhiên nói: "Buổi chiều đi hiệu thuốc Trung Quốc, còn lấy mấy thang thuốc Đông y.”

Cô khó hiểu hỏi ngược lại anh: "Đang yên đang lành, anh lấy thuốc Đông y làm gì?"

Anh nhàn nhạt đáp lại cô: "Điều trị."

Người đàn ông nhìn cô như không có gì xảy ra, và nhìn vào phòng riêng của cô, sau đó hỏi: "Bữa ăn tối nay là gì?"

Cô đáp lại anh: "Công ty mừng có tiệc mừng, thuận tiện thực hành cho Phùng Trầm."

Vừa nghe tới hai chữ Phùng Trầm, Lý Minh Thân liền nhíu mày: "Cùng anh ta ăn cơm, sao em không nói trước?”

Cô đáp lại bằng giọng điệu thản nhiên: "Tôi nói rồi, tối nay tôi có dự một bữa tiệc."

Lý Minh Thân muốn phát tiết lại không tìm được lý do, hít sâu một hơi, không tỏ thái độ.

Đúng lúc này, Tiểu Ngô trong phòng vệ sinh đi ra, xa xa liền nhìn thấy bên cạnh Triệu Hạ Khanh, có một người đàn ông vóc dáng không tệ đang đứng bên cạnh cô.

Không biết bản tôn là vị nào, cô không tiện tiến lên quấy rầy, dùng sức hắng giọng.

Lý Minh Thân và Triệu Hạ Khanh dưới gốc cây hồng đồng thời quay đầu lại.

Tiểu Ngô bị hai đôi tầm mắt nhìn có chút ngượng ngùng, ngại ngùng cười cười: "Xin chào, tôi tìm Hạ Khanh. ”

Nếu đã đυ.ng phải một chỗ, Triệu Hạ Khanh tự nhiên muốn mở miệng giới thiệu: "Đây là chồng của tôi, Lý Minh Thân.”

Tiểu Ngô hôm nay trong video vội vàng nhìn thoáng qua, anh cũng không tệ lắm, không nghĩ tới anh so với trên video còn đẹp trai lịch lãm hơn, cô ta không chút suy nghĩ liền nói với Lý Minh Thân: "Thì ra là chồng của Hạ Khanh.”

Khóe miệng Lý Minh Thân nhếch lên một tia cười, trước mặt người xa lạ, anh từ trước đến nay luôn thân thiện, anh đưa tay ra ngỏ ý muốn bắt tay với cô ta: "Xin chào.”

Tiểu Ngô sửng sốt một chút, bắt tay anh.

Lý Minh Thân không nói gì nữa, nhấc chân chuẩn bị rời đi, đi được hai bước anh lại quay trở về.

Anh nhìn Triệu Hạ Khanh hỏi: "Mấy giờ kết thúc? Uống ít thôi, tôi sẽ đợi em đi cùng.”

Triệu Hạ Khanh còn cùng Tiểu Ngô hẹn nhau làm đẹp, lát nữa ăn bảy tám phần, liền chuẩn bị đi sớm.

Lý Minh Thân bên này xã giao, rất lâu mới kết thúc được: "Tôi không uống rượu, lát nữa còn có hẹn với Tiểu Ngô rồi."

Triệu Hạ Khanh không giới thiệu vị đồng nghiệp này, Lý Minh Thân tự nhiên không biết, liền hỏi: "Tiểu Ngô là ai?”

Lời nói vựa dứt, cô gái đối diện vừa mới nắm tay, một bên ngượng ngùng, một bên câu nệ nâng tay lên: "Lý tổng, Tiểu Ngô chính là tôi.”

“......”

Lý Minh Thân mím môi.

Triệu Hạ Khanh lúc này mới hậu tri hậu giác giới thiệu: "Đây là đồng nghiệp của ta, Ngô Hạ.”

Lý Minh Thân nâng tay ấn mi cốt, anh hắng giọng, hào phóng cười: "Ừ, nếu đã có hẹn, vậy các người đi vui vẻ." Anh lại gần Triệu Hạ Khanh, thấp giọng tỏ vẻ: "Xong rồi cứ đưa hóa đơn thanh toán cho tôi, tôi thanh toán cho em.”

Nói xong anh bỏ lại hai người phụ nữ tiêu sái rời đi.

Tiểu Ngô bị khϊếp sợ một phen, phản ứng lại mới nghiêng đầu nhìn Triệu Hạ Khanh, chỉ thấy đương sự một bộ quen với đại thế diện, trấn định tự nhiên, không chút sợ sệt.

Cô ta nghĩ đến, tình cảnh như vậy hẳn là xảy ra thường xuyên.

Cô ta không thể không hỏi: "Tôi thích chồng của cô như vậy, liệu cô có muốn giới thiệu lại cho tôi?”

Triệu Hạ Khanh nghiêng đầu, nghiêm túc đánh giá Tiểu Ngô một chút: "Có, bất quá đều đã kết hôn.”

Tiểu Ngô lui về phía sau, lại hỏi: "Vậy có sắp ly hôn không? Tôi có thể xếp hàng trước.”

Cô ngữ khí không lạnh không nóng đáp lại đối phương: "Cái này tôi phải trở về giúp cô hỏi một chút."

Triệu Hạ Khanh lại nghĩ đến cái gì: "Tuổi tác anh ấy tương đối chênh lệch với cô đấy.”

Ai ngờ Tiểu Ngô đặc biệt hài hước: "Tôi thích những người đàn ông như vậy, trưởng thành ổn trọng, có cảm giác an toàn.”

Triệu Hạ Khanh nghĩ đến cái gì, mím môi vỗ vỗ bả vai cô ta.

Đơn giản, quá đơn giản.

Trong lòng cô nghĩ, lúc cô quen Lý Minh Thân, cô cũng cho rằng đàn ông lớn tuổi sẽ thành thục ổn trọng, sẽ không cãi nhau, cho dù cãi nhau cũng nhường cho cô, cưng chiều cô.

Bất quá chờ cô ta tìm một người lớn tuổi cô ta liền hiểu được, người đàn ông đến chết là vẫn là những đứa trẻ to xác.

Trưởng thành ổn trọng, đó là ở trước mặt người ngoài thành thục ổn trọng.

Hơn nữa ở bên ngoài càng thành thục ổn trọng, ở nhà lại càng tương phản.

**

Lý Minh Thân ở bên ngoài chậm trễ một lát, trở về đã bị phạt ba chén rượu, còn có người ồn ào: "Ly của Lý tổng có phải nhỏ một chút hay không, hẳn là đổi ly lớn mới được, tửu lượng của anh ấy tốt, không đổi chén lớn liền sợ không tận hứng.”

Lý Minh Thân chỉ có thể giơ tay trấn an người nói chuyện, cười vuốt ve dạ dày, lấy cái cớ thường xuyên dùng: "Gần đây dạ dày tôi không tốt.” Anh lại nửa thật nửa giả nói: "Hôm nay còn tìm bác sĩ Lưu kê cho tôi mấy lần thuốc đông y, phỏng chừng phải uống mấy liệu trình.”

Một người nào đó hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Từ khi cưới Triệu Hạ Khanh, Lý Minh Thân ghét nhất người khác đề cập đến tuổi tác, ngoại trừ chính anh: "Tuổi tác lớn, uống rượu tổn thương thân thể, không dám uống.”

Mọi người nghe xong cười ra tiếng: "Cậu lớn tuổi? Nếu cậu lớn tuổi, chúng tôi sẽ đặt mặt mũi ở đâu đây?”

Lời này một chút cũng không sai, một bàn người ngồi đây, đếm Lý Minh Thân tuổi nhỏ nhất, bất quá nghề này nhìn năng lực không xem tư lịch, mặc dù tuổi nhỏ nhất, còn đều kính trọng anh.

Ngồi bên cạnh là Từ tổng, bốn mươi bảy tuổi, Lý Minh Thân thích gọi anh là "Tiểu Từ" Khiến mọi người sửng sốt, ngồi đối diện là Dương tổng của công ty kiến trúc Thuận Nghĩa Hồ Nam, ông ta hiện năm mươi sáu tuổi, Lý Minh Thân cũng gọi ông ta là "Tiểu Dương", vị Dương tổng này cũng chỉ có thể nhếch miệng cười.

Đêm nay cùng nhau ăn cơm, là mấy người ngoại tỉnh tới đây, lại đây bàn chuyện hợp đồng thiết bị xây dựng, hai năm nay ngành công nghiệp kỹ thuật suy thoái, một mặt chịu ảnh hưởng của tình hình quốc gia, một mặt bị thiên tai nhân họa bất khả kháng trở ngại.

Cho nên tối nay một bàn người, đều đang kể khổ.

Đều cùng một ngành nghề, mọi người không dễ làm, Lý Minh Thân tự nhiên cũng không dễ làm, chỉ là anh không thích kể khổ, dù sao kể khổ vô dụng.

Cầm ly rượu trầm mặc một lát, cười cười với Dương tổng bên cạnh: "Anh có rồi, tôi ở công trình ở thành phố X hai năm, thâm hụt tài chính địa phương, hiện giờ còn chưa hoàn thành thủ tục cho tôi, cố ý kéo dài đến năm hầu năm sau nữa, tôi cũng là đánh rụng răng nuốt vào trong bụng.”

Anh nói xong liền uống cạn rượu trong tay, trên mặt cho tới bây giờ đều là vân đạm phong khinh, cũng chỉ vào giờ khắc này, anh lộ ra một tia sơ hở, bất quá rất nhanh lại bị anh che dấu xuống.

Lý Minh Thân đêm nay hoàn toàn bị kéo tới bồi rượu, bọn họ nói chuyện bọn họ, Lý Minh Thân phía sau cũng không nói gì nữa.

Vốn nghĩ không ra, anh dự định sẽ về sớm một chút từ công ty về nhà, cùng Triệu Hạ Khanh ăn một bữa cơm, cho nên có mấy cuộc gọi hẹn gặp anh tụ tập, anh đều từ chối.

Bất quá Triệu Hạ Khanh phá lệ tham dự một bữa tiệc, Lý Minh Thân nghĩ tới nghĩ lui, lại tới bên này.

Không uổng công, thế nhưng ở đây gặp được Triệu Hạ Khanh.

Ba chén rượu uống xong, lại bị bọn họ tán gẫu một lát, Lý Minh Thân liền có chút ngồi không yên, tìm cớ đi ra ngoài hút thuốc.

Đi tới đi lui, liền đi đến ngoài sân, bên cạnh cây hồng Triệu Hạ Khanh ăn cơm trong phòng riêng.

Cô nói muốn cùng Tiểu Ngô còn có cuộc hẹn, Lý Minh Thân trong lòng có nghi vấn, có chút không tin.

Vì thế do dự một lát, anh dập tắt điếu thuốc, đến gần cửa sổ, vén rèm lên tìm hiểu đến tột cùng.

Trong phòng có một bàn người, lúc này đang đem tửu ngôn hoan, anh cẩn thận quét qua một bên, không phát hiện Triệu Hạ Khanh cùng Tiểu Ngô vừa rồi bắt tay, ngược lại nhìn thấy Phùng Trầm.

Lý Minh Thân và Phùng Trầm từng có mấy lần duyên gặp mặt, tên này bộ dạng quả thật không tệ, cũng có chút thành tựu nhỏ, ở trong mắt Lý Minh Thân, anh để ý nhất là tuổi tác, Phùng Trầm vẫn là chiếm ưu thế trẻ tuổi.

Không thấy Triệu Hạ Khanh, vì thế anh thở phào nhẹ nhõm.

Vừa mới chuẩn bị rời đi, lại nghe phía sau có người hỏi: "Vị tiên sinh này, ngài tìm ai?"

Lý Minh Thân cứng ngắc nửa người, không được tự nhiên xoay người lại.

Không biết từ khi nào, bên cạnh có hai nhân viên phục vụ đưa thức ăn, một người phụ trách mở cửa vén rèm, một người phụ trách bưng thức ăn.

Lý Minh Thân nắm chặt tay hắng giọng, giật khóe miệng cười cười: "Không tìm ai, tôi đi nhầm phòng rồi.”

Nói xong anh xoay người đi về phía phòng ăn cơm uống rượu của mình.

Để lại hai người phục vụ nhìn nhau.

Vừa rồi xa xa đã nhìn thấy phía dưới cửa sổ có một người đang đứng, bám lấy cửa sổ nhìn vào bên trong, nếu không phải cảm thấy âu phục giày da, ăn mặc rất có phong cách, thật đúng là hoài nghi anh là tới trộm đồ.

Anh nói là đi nhầm phòng, hai người này căn bản không tin.