Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Còn Không Ly Hôn Giữ Lại Ăn Tết À?

Chương 13: Như xa như gần

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi hắn tỉnh dậy, tuyết ngừng rơi gió cũng ngừng thổi. Rèm cửa chưa kéo lên phản chiếu ánh sáng mặt trời chói mắt. Hắn híp mắt lại một lúc rồi mới chính thức tỉnh ngủ. Hắn vén chăn lên, Hoắc Thiếu Ngải vẫn đang vùi trong ngực hắn. Hương thơm tươi mái nhưng mãnh liệt toát ra từ thân thể đơn bạc dẻo dai của y, tựa như lại khuấy động lên trong Chu Tuyển Danh cảm xúc mê muội. Hắn mau chóng tỉnh táo lại, nhẹ nhàng đẩy Hoắc Thiếu Ngải ra. Hoắc Thiếu Ngải chậm rãi mở ra cặp mắt đen mê hoặc. Y vẫn chưa phục hồi tinh thần vì tối qua chăm sóc hắn đến tận đêm, quá mệt mỏi.

""Em đừng dán đến gần anh như vậy, anh còn đang bị bệnh đấy.""

Giọng điệu của hắn không lạnh không nhạt chỉ thờ ơ lạ thường, Hoắc Thiếu Ngải cảm thấy hơi lạ lẫm. Trước đây kể cả hai có ầm ĩ như nào trước đấy, Chu Tuyển Danh cũng sẽ không dùng giọng điệu này để nói chuyện với y.

Hoắc Thiếu Ngải liếʍ cằm Chu Tuyển Danh sau đó đè hắn xuống giường.

""Em còn nghĩ chúng ta làm hòa rồi."" Hoắc Thiếu Ngải trắng trợn nói.

Chu Tuyển Danh quay mặt ra chỗ khác: ""Thế em cho rằng chúng ta làm hòa rồi chắc?""

""Chẳng lẽ anh vẫn giận em à""

""Thế em không giận à?""

Chu Tuyển Danh hỏi ngược lại.

Vì có hắn ở bên cạnh, Hoắc Thiếu Ngải thϊếp đi lúc nào không hay. Hai người thân mật dựa vào đối phương, cánh tay cũng dán chặt lấy nhau. Đôi bên yên lặng trầm mặc một hồi, nhưng thân thể tiếp xúc lẫn nhau khiến thân thể hai bên mềm nhũn. Chu Tuyển Danh chớp mắt nhìn y, đôi môi trơn nhẵn nhìn như giọt mưa, cũng giống như đang chờ đợi hắn hôn lấy.

Hoắc Thiếu Ngải hôn hắn, hắn cũng nhiệt tình hôn trả y. Ngón tay mềm mại mảnh khảnh của Hoắc Thiếu Ngải luồn sâu vào tóc hắn. Y hôn quá sâu khiến Chu Tuyển Danh phải đẩy y ra một chút.

""Đầu lưỡi của em sắp chạm đến cổ họng anh luôn rồi."" Hắn oán hận nói.

Hoắc Thiếu Ngải cười, ""Thế anh không thích à?""

Chu Tuyển Danh im lặng một khắc, sau đó đáp: ""Ừ, thích lắm.""

Chắc không nghĩ rằng hắn sẽ đáp như này, Hoắc Thiếu Ngải kinh ngạc nhìn hắn.

Hắn lại khó chịu lên tiếng: ""Đừng nhìn anh... em mong chờ anh đỏ mặt chắc? Còn lâu nhé.""

Hoắc Thiếu Ngải nhịn không nổi. Nguồn sức mạnh mềm mại như đâm trúng y.

Y áp Chu Tuyển Danh xuống, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt hắn, nói: ""Tuyển Danh, em không tức giận.""

Chu Tuyển Danh muốn tránh khỏi y, nhưng Hoắc Thiếu Ngải lại lắc lắc đầu, ra hiệu hắn để y nói nốt.

""Em không hề tức giận, không phải là vì buổi tối ấy chúng ta nói chuyện không thành mà em không để ý, cũng không phải bởi vì anh không làm em bị tổn thương, là bởi vì dù giữa chúng ta có nhiều chuyện không vui như nào đi chăng nữa, em vẫn hi vọng em và anh có thể ở bên nhau. Em sẽ không bao giờ quá để ý đến nhưng vết sẹo, vì em nghĩ cuộc sống là phải nhìn về phía trước. Đương nhiên em cũng thừa nhận, mấy năm qua em một mực trì trệ không cố gắng. Em rất xin lỗi, em thực sự xin lỗi. Anh có đồng ý tha thứ cho em không? Liệu rằng anh sẽ cho em một cơ hội chứ?""

Con mắt của Chu Tuyển Danh run lên, nhìn y. Hắn đang do dự, Hoắc Thiếu Ngải phát hiện mỗi lần hắn và mình nói chuyện đều dễ dàng do dự, chần chờ, như là sợ hãi một cái gì bất an. Thế nhưng mình chưa bao giờ chú ý đến điểm này, Chu Tuyển Danh rất sợ hãi. ""Anh không biết.... Thiếu Ngải, anh cảm thấy mơ màng lắm.""

Âm thanh run rẩy của hắn vang lên. Hắn trả lời rằng mình cảm thấy mơ màng dĩ nhiên chỉ để Hoắc Thiếu Ngải cảm thấy an lòng.

Hóa ra buổi tối ngày hôm đó, không phải hắn là lạnh lùng ác nghiệt thật sự, hắn và y cũng như thế, đều từng một mình đi qua cánh đồng hoang vắng ấy.

Trong giây lát này, Hoắc Thiếu Ngải cảm thấy lòng mình trở nên gần gũi với Chu Tuyển Danh hơn hẳn.

Trên mặt y không khỏi lộ ra một nụ cười nhã nhặn, điềm tĩnh.

Y vốn rất ít để lộ ra thư thái như vậy. Mỗi lần cãi nhau, y đều líu ra líu ríu, không kiêng không kị mà lấy thiên phú của mình ra tiêu xài. Y không mẫn cảm cũng chẳng có gì là yếu đuối, trong giới nghệ thuật hay trong điện ảnh, y được ví như một quả bom. Mọi người đều kinh ngạc vì hắn quật cường, không chịu được ấm ức, y cũng rất dễ cảm động, lạc quan, cởi mở. Y có thể dễ dàng mà yêu lấy một người xa lạ đang cần sự giúp đỡ, có thể quả quyết mà đem cha nuôi đã từng bạo hành mình gϊếŧ chết. Y vui vẻ thoái mái, đau khổ là vỏ bọc, là dây xích của y, chúng vĩnh viễn theo sau y, nhưng y chẳng mảy may để tâm.

Nhịp tim của Chu Tuyển Danh trong lúc này đập nhanh lạ thường.

Mình yêu em ấy ư?

Chu Tuyển Danh tự hỏi bản thân.

Mình yêu em ấy, nhưng không hoàn toàn yêu em ấy, mình còn yêu cả những nhân vật mà mà ấy vào vai. Chẳng lẽ nào những nhân vật ấy không phải vẫn là Hoắc Thiếu Ngải sao? Bọn họ đã thể hiện ra những mặt khác của Hoắc Thiếu Ngải, bộ mặt mà em ấy không bày ra trong cuộc sống hàng ngày. Em ấy ngây thơ, tàn nhẫn, ôn nhu, lập dị... Như một cái kính vạn hoa bên trong tấm gương, từ những góc độ khác nhau nở ra một đóa hoa. Em ấy vì những nhân vật ấy mà trở nên đủ đầy, lập thể, sinh mệnh em ấy cũng vì những cố sự này mà dần phong phú hơn, cói đời này lại có ai sinh ra đã đứng ở thời khắc đó, ai mới sinh ra mà đã khác biệt đâu? Mình nhìn ngắm những đóa hoa tuyệt đẹp đó thật kỹ càng, lẽ nào cũng không phair là đang chăm chú nhìn vào đáy bình hoa đó sao?

Mình...

Tinh thần Chu Tuyển Danh uể oải.

""Có phải anh rất tồi tệ không?"" Hắn hỏi, ""Có lúc anh cảm thấy em rất gần, có lúc anh lại cảm thấy em rất xa vời. Anh xem nhiều phim của em như vậy, gặp nhiều chuyện như vậy, nhưng thật giống như chưa từng chạm được vào nội tâm của em vậy.... Anh không hiểu được, anh không phải là cố tình đem những hoảng sợ và bất an đấy áp đặt lên người em...""

Hoắc Thiếu Ngải lẳng lặng nghe hắn nói, lắng nghe những lời nói mà Chu Tuyển Danh chưa từng thổ lộ với hắn.

Những câu nói này có lẽ Chu Tuyển Danh cũng đã nói với Chu Tuyển Phỉ rồi, cả với Chu Thế Dương cũng đã nói, thậm chí trước mặt cháu gái nhỏ cũng thẳng thẳng thắn thắn mà thổ lộ qua, nhưng hắn không nói với Hoắc Thiếu Ngải. Hoắc Thiếu Ngải nên sớm hiểu được, từ lúc hai người yêu nhau tha thiết, Chu Tuyển Danh đối với y chưa bao giờ tín nhiệm toàn bộ.

""Không, anh hiểu em."" Hoắc Thiếu Ngải nói, ""Thật ra về điểm này anh cũng rất rõ ràng, anh rất ít khi mở lòng với em, bởi vì anh sợ hãi mỗi khi bản thân lộ ra bất an, em sẽ khiến anh bị tổn thương. Nhưng mà, Tuyển Danh à, câu thông là đôi bên phải cùng nhau tìm hiểu, không ai có thể một mình mà hiểu rõ được người khác đâu.

Y từng lớp từng lớp mở ra nút thắt trên người Chu Tuyển Danh, mãi đến khi Chu Tuyển Danh trước mặt trở nên trần trụi lõa thể, mở rộng trước tầm mắt.

""Chúng ta làʍ t̠ìиɦ đi.""

Y nằm bên cạnh Chu Tuyển Danh, thì thầm vào tai hắn.

Sau từng động tác củ Chu Tuyển Danh, từng tấc từng tấc da của y lộ ra dưới không khí. Cả người y run rẩy một trận, không nhịn được muốn cuộn mình lại. Hoắc Thiếu Ngải mạnh mẽ mở hắn ra, hôn từ ngực hắn đến bụng. Đầu lưỡi đảo quanh phần rốn khiến Chu Tuyển Danh cảm thấy ngứa ngáy đáng sợ, còn có một loại cảm giác tê dại kì lạ, hắn không nhịn được nắm ráp trải giường dưới thân.

Hạ thể của hắn đã cứng ngắc, nhưng không lên hẳn, nó có chút ủ rũ mà cúi đầu dưới bụng, bên trong đám lông dày đặc nhô đầu ra.

Chu Tuyển Danh cũng biết được điều này, hắn cảm thấy nó thực sự khó nhìn, rất lớn, lại còn đen, còn nhăn nheo nhiều nữa.

""Động tác của em có thể nhanh hơn chút không?"" Hắn nói, hi vọng Hoắc Thiếu Ngải nhanh chóng có thể dùng khoang miệng ấm áp ướŧ áŧ kia để nuốt lấy nó. Chỉ khi nó cương lên hoàn toàn thì mới có thể đẹp đẽ lên.

Hoắc Thiếu Ngải nói: ""Em có dự định của em.""

Y với tới đầu giường lấy tuýp gel bôi trơn, đổ lên tay xoa xoa, sau đó nhẹ nhàng bôi lên ngọc hành của Chu Tuyển Danh.

Chu Tuyển Danh cảm giác hạ thể của mình hoàn toàn cương cứng, như một tòa tháp đứng sừng sững trước mặt Hoắc Thiếu Ngải, sáng chói, tạo thành một cái bóng kì quái trên mặt y.

Hắn cảm thấy xấu hổ vô cùng, chẳng khác gì du͙© vọиɠ của hắn đã hoàn toàn bị Hoắc Thiếu Ngải khống chế trong tay. Hắn trần trụi, Hoắc Thiếu Ngải vẫn áo quần đàng hoàng, hắn cảm thấy kí©h thí©ɧ, còn Hoắc Thiếu Ngải vẫn thoải mái điêu luyện. Hắn muốn dơ chân lên che đi tầm mắt của Hoắc Thiếu Ngải. Sao y vẫn còn nghiêm túc nhìn chằm chằm vào hạ thể của hắn như thế? Còn không mau nằm xuống để hắn đè?

Chu Tuyển Danh nói: ""Em đừng nhìn chằm chằm nó như thế...."

""Tại sao? Rất đáng yêu và xinh đẹp mà.""Hoắc Thiếu Ngải nói, ""Hơn nữa so với anh nó thành thật hơn nhiều, thẳng thắn hơn cả chủ. Anh càng muốn kiềm nén, nó lại càng hưng phấn hơn.""

Sau đó y nhẹ nhàng dùng lưỡi liếʍ láp qυყ đầυ ướŧ áŧ.

Chu Tuyển Danh hít vào một hơi, toàn thân như bị kí©h thí©ɧ run lên một cái.

Hoắc Thiếu Ngải từ từ cởi ra quần áo vướng víu trên người, hai chân tách ra ngồi lên người Chu Tuyển Danh. Y đưa ngón tay vào miệng hắn, mặc hắn liếʍ láp một hồi khi đưa lên tạo ra sợi chỉ bạc lấp lánh, sau đó y dùng ngón tay ướŧ áŧ đó cắm vào lối vào mịt mờ bne dưới.

""Em nên dùng gel bôi trơn thì hơn.""Chu Tuyển Danh lên tiếng, hắn cảm thấy Hoắc Thiếu Ngải trước mặt mình tự chủ động mở rộng nơi tư mật của mình, thật phóng đãng. Hắn không muốn nhìn y, nhưng tầm mắt của hắn không thể dời đi. Hoắc Thiếu Ngải nhận ra được điều này, không nhịn được cười nhẹ, điều này khiến hắn thẹn quá hóa giận.

""Phía sau em không sao đâu, nó vẫn có thể nuốt trọn bảo bối của anh vào trong.""

Hoắc Thiếu Ngải nói xong, đỡ lấy cự vật to lớn của Chu Tuyển Danh, chậm rãi ngồi xuống.

Mặc dù hai người đã làm qua rất nhiều lần, nhưng Chu Tuyển Danh đến giờ vẫn cảm thấy khí mà tin nổi, miệng huyệt nhỏ nhắn như vậy mà nuốt được thứ của mình.

Hắn được nội bộ ấm áp mềm mại của Hoắc Thiếu Ngải ôm lấy, mỗi lần Hoắc Thiếu Ngải co rút đều khiến hắn kích động đến độ tê cả da đầu.

Hắn vươn mình đem Hoắc Thiếu Ngải đặt dưới thân. Hoắc Thiếu Ngải thuận theo động tác của hắn, để hắn tùy ý hành động, còn đắp chăn lên, đem bọn họ đi vào một không gian bí mật.

Mặt Chu Tuyển Danh hơi ửng đỏ, nhìn qua cực kỳ diễm lệ.

Hắn gầm khẽ, ra sức đâm rút bên trong Hoắc Thiếu Ngải. Hắn không có thói quen che dấu du͙© vọиɠ của mình trong những cuộc vui. Hoắc Thiếu Ngải cực kỳ thích nghe tiếng hổn hển thở dốc của Chu Tuyển Danh, thích cả mỗi lần hắn thúc cự vật vào bên trong y, y kích động đến độ rên lên. Chu Tuyển Danh ngượng ngùng, bịt miệng y lại. Hoắc Thiếu Ngải liền chớp mắt, thổi thổi vào lòng bàn tay hắn. Ngứa chết đi được, Chu Tuyển Danh quả thực muốn điên rồi. Chỗ đáng chết nhất chính là, Hoắc Thiếu Ngải còn dùng hai chân thon dài mạnh mẽ quấn lấy vòng eo của hắn. Hắn có thể thấy được hình ảnh hông của mình trong đôi mắt của Hoắc Thiếu Ngải. Đến khi hắn tiết ra bên trong Hoắc Thiếu Ngải thì mới nhớ nãy quên dùng áo mưa, càng xấu hổ hơn nữa.

Hoắc Thiếu Ngải ôm lấy thân thể của hắn, hỏi hắn vì sao mà lại dỗi rồi.

Chu Tuyển Danh lập tức bác lại y, nói hắn đâu có giận dỗi gì đâu, sau đó mới trả lời, trong "Tình nhân của phu nhân Chalete" nói đến nam nhân lúc ân ái, khi đâm rút mông cong lên nhìn rất khó coi.

Hoắc Thiếu Ngải nói, phu nhân Chalete là nữ, trong lúc làʍ t̠ìиɦ thì chẳng nam nhân nào quan tâm đến vấn đề đó cả.

Thế là Chu Tuyển Danh nói, quyển sách đó là một tên đàn ông viết đấy.

Hoắc Thiếu Ngải bị lối suy nghĩ cường đại của hắn đánh bại, đầu óc của Chu Tuyển Danh lâu lâu giật giật một chút, y đã chẳng lạ lẫm với vấn đề này nữa rồi.

Y suy nghĩ một hồi, sau đó bắt đầu an ủi hạ thể của Chu Tuyển Danh.

Chu Tuyển Danh như bị y túm lấy sinh mệnh, thân thể nhất thời cuộn lại, biến thành một con tôm chín rục.

Em lại muốn làm gì nữa? Hắn miệng hùm gan sứa mắng.

Hoắc Thiếu Ngải nói, nếu anh thấy không thoải mái thì ta đổi tư thế khác cũng được.

Lần thứ hai Chu Tuyển Danh cương lên, Hoắc Thiếu Ngải liền cưỡi lên người hắn, dùng cặp mông mềm mại căng đầy bành bạch va vào dưới háng hắn. Phía sau Hoắc Thiếu Ngải ướt đến rối tinh rối mù, dính vào mấy sợi lông cùng túi tinh ướt nhẹp.

Đương nhiên Chu Tuyển Danh cũng sẽ không nằm hướng thụ để Hoắc Thiếu Ngải hầu hạ như vậy. Hắn muốn mình có thể chủ động một chút, Hoắc Thiếu Ngải kéo hắn từ giường ngồi dậy, hai người ôm ấp hôn nhau một hồi, Chu Tuyển Danh ôm chặt eo y, sau đó từng đợt từng đợt đâm đến, Hoắc Thiếu Ngải lấy bàn tay của Chu Tuyển Danh để ra sau mông mình, thậm chí y đem ngón tay của hắn nhét vào trong nơi tư mật căng đầy. dương v*t của Chu Tuyển Danh nhận được sự kí©h thí©ɧ càng căng cứng. Hai người lăn lộn hết trên giường rồi xuống đất. Chu Tuyển Danh nâng một chân y lên, nằm nghiêng rồi tiến vào người y. Chân trái Hoắc Thiếu Ngải bị Chu Tuyển Danh nắm chặt lấy, y có cảm giác mình sắp bị chuột rút, hoảng sợ bắn ra.

Bọn họ thử qua rất nhiều tu thế, nhưng thời gian cũng không lâu. Thân thể Chu Tuyển Danh cũng chưa hoàn toàn khỏe lại, thể lực đấu không lại hứng thú, rất nhanh sau đó mệt mỏi nằm xuống. Hắn nằm nhoài trên người Hoắc Thiếu Ngải, cùng y hôn môi. Hoắc Thiếu Ngải ôn nhu xoa xoa tóc hắn. Bỗng nhiên, Chu Tuyển Danh kêu lên một tiếng: ""Hoắc tiên sinh...""

Hoắc Thiếu Ngải như bị một kích đâm vào, Chu Tuyển Danh cũng rất lâu rồi không gọi y như vậy. Nếu như không phải vì hai người vừa làm xong không tiện, chắc chắn y sẽ cương.

""Ừ....""

Y khe khẽ đáp lại, cảm thấy hơi xấu hổ. Y cảm giác mình không đáng để được gọi bằng danh xưng này. Trước đây y không muốn nhận được sự trợ giúp của Chu Tuyển Danh, y không muốn trở thành người bị Chu Tuyển Danh bao dưỡng. Y hy vọng giữa hai người là bình đẳng. Y cũng phản bác bất cứ ai nói hai người có quan hệ bao dưỡng. Y không biết từ khi nào mình đã quên đi phần sơ tâm này. ""Hoắc tiên sinh, tôi hôn chân em được chứ?""

Lúc Chu Tuyển Danh nói ra câu này, ánh mắt của hắn nhìn y vừa ngượng ngùng vừa hừng hực mãnh liệt.

Mặt Hoắc Thiếu Ngải cũng không khỏi nóng lên. Y tỉnh tỉnh mơ mơ đáp lại một tiếng, sau khi phục hồi tinh thần mới nhận ra căn bản mình chưa có chuẩn bị kĩ càng. Y có chút lo sợ, nhưng đôi môi mềm mại của Chu Tuyển Danh đã chạm lên người y. Hắn liên tiếp hôn lên, hôn dọc theo đùi đến mắt cá chân Hoắc Thiếu Ngải tạo ra vệt nước trơn bóng, vệt nước uốn lượn như vách đá nở ra từng đóa từng đóa hoa ẩm ướt.

Lúc hắn hôn đến mu bàn chân, hắn ngước mắt lên nhìn Hoắc Thiếu Ngải.

Hắn cảm thấy có chút lo sợ và bất an.

Hoắc Thiếu Ngải bật dậy, đưa tay lên xoa xoa vành tai đỏ ứng của hắn.

Chu Tuyển Danh quyến luyến sượt qua lòng bàn tay của Hoắc Thiếu Ngải, sau đó cúi đầu thành kính ngậm lấy ngón chân của y.
« Chương TrướcChương Tiếp »