Chương 44

Vì ở gần, mọi thứ đều thuận tiện, cho dù có vấn đề gì xảy ra với bé cũng có thể giải quyết kịp thời, Arnold không có ý kiến, vì vậy anh đã chuẩn bị rất nhanh.

Cách bài trí trong phòng rất đơn giản, gồm một cái giường, một cái bàn cùng một cái ghế sô pha nhỏ, phòng tắm nhỏ nằm trong góc. Thẳng thắn mà nói, nơi này trông quá đơn sơ, còn kém khách sạn nhỏ Tống Trường An từng ở trước đây.

Không hiểu sao, một căn phòng giản dị như vậy lại khiến Tống Trường An cảm thấy an tâm đến lạ.

Lúc Arnold đặt cậu lên giường, thú con màu vàng cũng đặt đôi chân ngắn lên giường rồi lăn qua lăn lại trên lớp chăn mềm, vẻ mặt hưởng thụ.

Nhìn cậu say sưa nghịch, Arnold đưa tay sờ chăn, không mềm mại bằng hai cái ổ của bé con, anh không hiểu sao cậu lại tỏ ra thích thú đến vậy.

Nhưng có một chuyện anh không thể không nói cho thú nhỏ biết, tránh đến lúc đó cậu quá thất vọng.

“Trường An, buổi tối em không được ngủ trên giường đâu.” Arnold vừa thu dọn đồ ăn và đồ chơi của bé con, vừa bình tĩnh nói.

Tống Trường An vừa mới lăn hai vòng, đầu óc vẫn choáng váng: “???”

Đôi chân ngắn lo lắng chạy tới cuối giường, cậu vừa bám vào thành giường vừa lo lắng nhìn Arnold đang thu dọn đồ đạc cách đó không xa, chẳng lẽ một chú chuột vàng không xứng được ngủ trên giường sao? Đã nói cậu là quan trọng nhất mà?

Cậu ngồi xổm ở nơi đó, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị, mặc dù trên mặt lông nhung nhung, nhưng vẫn có thể thấy cậu đang rất không vui.

Arnold hết cách, chỉ có thể trở lại bên giường an ủi bé đáng yêu của mình.

“Trường An, em còn nhỏ quá, ngủ trên giường có thể bị anh đè chết đấy.” Arnold nói, anh đưa tay xoa xoa gò má đang tức giận của bé con, ngón tay nhẹ nhàng kéo, khóe miệng lộ ra một khe hở, má căng phồng lập tức xẹp xuống.

Tống Trường An: “...”

Tức giận đẩy tay anh ra, Tống Trường An xoa xoa hai má, tỏ vẻ mình không thể chấp nhận lời giải thích của Arnold.

Tuy rằng cậu cũng quen ngủ trên ổ nhỏ mềm mại rồi, nhưng có giường không ngủ là kẻ ngốc, cậu là người! Cậu muốn ngủ trên giường!

Bé con kiên quyết bảo vệ quyền ngủ trên giường của mình, nắm chăn không chịu buông tay, Arnold vừa buông tay đã lén lút chui vào trong chăn, chiếc chăn mềm mại nhất thời phồng lên một mảng lớn, phía dưới có một đống đồ mập mạp phủ tới phủ lui.

Arnold hết cách, trong chốc lát, anh không nghĩ được cách ép cậu xuống giường, chỉ có thể để cậu tiếp tục chơi.

Trốn trong chăn hồi lâu, Tống Trường An dần nghẹt thở, lúc cậu cảm thấy mình sắp bị tấm chăn siêu nặng đè chết, rốt cụộc cậu cũng thấy ánh sáng của tia hi vọng.

Bé con màu vàng thò đầu ra khỏi chăn, thở hổn hển rồi hít một hơi thật sâu, sau đó cậu nằm sấp xuống như trút được gánh nặng, suýt nữa cậu nghẹn chết rồi.

Lúc này Arnold bước đến, anh kéo cậu ra đút nước cho cậu, Tống Trường An cũng ngoan ngoãn bò lên bàn tay anh, ngồi xổm ở đó uống vui vẻ.

Nhưng uống đi uống lại, vị trí của cậu đã thay đổi.

Tống Trường An vừa nghỉ ngơi một hơi chuẩn bị uống tiếp, lại nhận ra mình đã không còn trong tay Arnold nữa.

Cậu nhìn quanh một chút, phát hiện mình bị đặt ở trong một cái giỏ nhỏ, bên trong trải một cái đệm mềm bằng nhung cực lớn, đủ để cậu xoay tròn nhảy nhót bốn phương tám hướng, cái giỏ nhỏ này được đặt ở trên giường, giống như một cái nôi trẻ con.

Nhưng cho dù là giường trẻ con cũng không thể thỏa mãn nhu cầu của Tống Trường An, bé con quay người lại, mặc kệ Arnold đang cầm bình nước, cậu trèo lên mép giỏ nhỏ bò lên giường, tốc độ cực nhanh, Arnold cũng không kịp phản ứng.

Tống Trường An: “Kiên quyết không thỏa hiệp, đừng có mơ!”