Chương 39

Vì thế cậu theo bản năng cắn cắn cái nút bên miệng, cái nút cũng theo đó mà mềm dần.

Thấy bé con đã ăn no, tinh thần yên ổn hơn nhiều so với trước đây, chỉ là có chút mơ hồ, sợ cậu ngồi một lúc lại ngủ, nhân viên y tế vội vàng xử lý vấn đề của chiếc năng. Tống Trường An vừa mới đắm chìm trong thời gian hạnh phúc run lên, hai lỗ tai nhỏ dựng thẳng lên, khẩn trương chú ý tất cả, móng vuốt nhỏ đã nắm lấy ngón tay Arnold trước.

Ăn-no-vẫn-sợ-hãi-bị-cắt-răng Tống Trường An: "!!!" Đánh hơi được nguy hiểm tới gần!

Cách đó không xa Colin lại cầm kéo khoa tay múa chân, ánh đèn dừng ở phía trên phản xạ ra một chút ánh bạc, Tống Trường An cảm giác mình đã bị ánh bạc làm mù mắt vội vàng đưa tay che miệng mình lại, sau đó mông dịch chuyển tới gần Arnold.

Nhân viên y tế: "..."

Hoàn toàn không thể hạ thấp lòng cảnh giác của bé con, nhân viên y tế không khỏi nhìn về phía Arnold.

Bây giờ người mà bé con tin tưởng nhất chính là Arnold, có lẽ chuyện cắt răng cho cậu cũng phải giao cho Arnold. Tống Trường An nhìn anh, ánh mắt thẳng tắp rơi vào Arnold bên cạnh mình, tự nhiên cũng hiểu ý của anh, vừa nghĩ tới việc muốn Arnold cắt răng cho mình, đầu tiên cậu hoảng hốt, cái mông nhỏ chậm rãi di chuyển qua liền bất động, còn di chuyển theo hướng ngược lại, nhưng cậu lại suy nghĩ một chút, vẫn là ở bên cạnh Arnold an toàn hơn, vì vậy vẫn thành thật di chuyển trở về.

Nhìn hành động của bé con, Arnold xoa xoa lỗ tai cậu, nói: "Vậy để tôi đi, tiến sĩ Colin phiền ngài nói cho tôi biết cắt ở vị trí nào."

Quản lý y tế gật gật đầu, hiền lành cười cúi đầu nhìn Tống Trường An: "Trường An đâu, há miệng ra có được không, để Arnold cắt cho cháu, như vậy có phải sẽ không sợ không?"

Để Arnold xử lý chắc chắn là lựa chọn tốt nhất đối với Tống Trường An, cậu nhìn kéo còn chưa lấy tới, lề mề há miệng, bảo đối phương chỉ điểm vị trí, Arnold sẽ không cắt hết răng cậu chứ.

Bé con ngoan ngoãn mở miệng, Colin giảng giải đơn giản cho Arnold, răng của con non đang không ngừng phát triển, chỉ cần cắt tỉa bộ phận quá dài, như vậy sẽ không làm tổn thương răng của cậu.

Bởi vì bé con vẫn chưa cắt răng, đã đến trình độ đâm lên hàm trên, cho nên bộ vị muốn cắt sẽ dài hơn một chút, nhưng cắt đi một đoạn này cũng sẽ không tổn thương đến mạch máu ở gốc răng.

Tống Trường An nghe bọn họ nghị luận hàm răng của mình, trái tim nhỏ đập thình thịch, thỉnh thoảng tay tiến sĩ Colin còn có thể sờ lên hàm răng của cậu, cảm nhận được vị trí bị khoa tay múa chân kia, Tống Trường An không nhịn được vẫn sờ sờ hàm răng của mình, cuối cùng cảm thấy phần còn lại còn đủ dùng liền thả lỏng rất nhiều.

Lúc này cậu không tự chủ có chút oán giận đối phương vì sao lúc trước khoa tay múa chân lại dài hơn một cái như vậy, sợ tới mức cậu cho rằng phải cắt hết hàm răng của mình.

Nhìn con non thả lỏng, Arnold nói: "Trường An đừng lo lắng, một chút là tốt rồi."

Tống Trường An ngoan ngoãn gật gật đầu, hoàn toàn không giống với con non cáu kỉnh ngay cả miệng cũng không chịu mở trước kia.

Colin bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra thật sự chỉ có Arnold mới có thể thay đổi chủ ý của bé con.

Tống Trường An đáp ứng rất tốt, đến lúc phải ngoan ngoãn cắt răng, cậu nhìn cây kéo ngân quang cực lớn lóe lên lạnh lùng kia bị lấy đến bên cạnh cậu, phản xạ có điều kiện ngậm miệng lại, trong mắt lại hiện lên nước mắt.

Tống Trường An: Bé không thể!!! Cái kéo này bẻ gãy răng của bé mất!