Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cơn Gió Nào Đưa Ta Về

Chương 49: Làn gió thơm (4).

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Anh thực sự làm Powerpoint đấy à!”

Nguyễn Yếm tròn mắt nhìn bài ghi chú phân tích SWOT (1) trên màn hình, bản mẫu trang web ngắn gọn liệt kê những điểm tốt và điểm xấu khi hai người làʍ t̠ìиɦ, điểm tốt thì viết một đống chữ nhỏ chi chít, điểm xấu lại chỉ có tám chữ “Sư tử khát máu, lòng tham vô độ”. (2)

(1): SWOT là viết tắt của 4 từ Tiếng Anh: Strengths (thế mạnh), Weaknesses (Điểm yếu), Opportunities (Cơ hội) và Threats (Thách thức) – là mô hình (hay ma trận) phân tích kinh doanh nổi tiếng cho doanh nghiệp.

(2): miêu tả bản tính của nhân vật.

“Kỷ Quỳnh Thù!”

Nguyễn Yếm vừa bực mình vừa buồn cười, không nhịn nổi duỗi chân ra đá anh: “Sao anh có thể viết nhiều thứ linh tinh như vậy.”

Kỷ Quỳnh Thù ôm lấy eo cô, vì trong nhà anh mở máy sưởi nên cô gái đi chân trần trên mặt đất cũng không cảm thấy lạnh, thế nên cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ dài kiểu xuân thu, một nửa bắp chân bị anh giữ lại vuốt ve dưới lòng bàn tay.

“Này đã là gì… Trang sau còn có ảnh.”

Mặt Nguyễn Yếm lập tức đỏ bừng, đứng dậy muốn che miệng của vị Kỷ thiếu gia này lại, nhưng Kỷ Quỳnh Thù nhanh nhẹn tránh thoát: “Anh nói là ảnh phân tích, em nghĩ cái gì thế?”

“Có thể làm ra loại PPT này thì còn có khiến em thể nghĩ đến cái gì?” Nguyễn Yếm bị Kỷ Quỳnh Thù ôm ở trong lòng, giãy dụa muốn đóng laptop, nhưng Kỷ Quỳnh Thù không nhân nhượng, “Dì đã nói gì với em?”

“Không có gì.”

Vốn Nguyễn Thanh Thanh đã bị thua thiệt, trong chuyện yêu đương Nguyễn Yếm lại “nhìn gà hóa cuốc”(1), ban đầu tưởng rằng chỉ là trò đùa của mấy con em nhà giàu, sau lại lo lắng Nguyễn Yếm bị lừa thân, lo lắng nhà trai một chân đạp hai thuyền, bà không hiểu Kỷ Quỳnh Thù vì sao lại coi trọng với một người không môn đăng hộ đối như Nguyễn Yếm, luôn cảm thấy là Kỷ Quỳnh Thù mưu đồ gây rối, khi biết anh có bệnh thì lại thở phào nhẹ nhõm.

(1): Phù Kiên thời tiền Trần dẫn binh tấn công Đông Tấn, tiến đến lưu vực sông Phì Hà, leo lên thành Thọ Xuân nhìn ra xa, thấy quân Tấn đội hình chỉnh tề, lại nhìn ra núi Bát Công xa xa, thấy cỏ cây trên núi mà tưởng toàn là quân Tấn, cảm thấy sợ hãi. Sau này dùng thành ngữ này chỉ lúc hoang mang, trông gà hoá cuốc.

Nguyễn Yếm biết bà ấy quá quá tự ti nên không muốn phải mâu thuẫn với bà.

“Không nói gì thật sao?” Kỷ Quỳnh Thù bán tín bán nghi, “Bà ấy đối với anh yên tâm thật đấy.”

Nguyễn Yếm thầm nghĩ người bà ấy yên tâm là em, vẫn muốn đứng dậy đi tắt máy tính, Kỷ Quỳnh Thù thấy cô cố chấp như thế, cười rồi bắt lấy tay cô: “Đừng nói vội, Yếm Yếm, những điều anh làm cũng đâu có mất mặt như vậy.”

Rồi cắn lên vành tai nhiễm màu hồng đào của cô, kéo cổ áo cô từng chút một hôn lên bờ xương quai xanh xinh đẹp của cô, Nguyễn Yếm co rúm người lại, nhưng nghĩ lại là mình ngầm đồng ý nên không trốn tránh, cắn môi lặng lẽ lườm Kỷ Quỳnh Thù.

Tay Kỷ Quỳnh Thù sờ dọc lên theo mắt cá chân của cô, trên người cô còn mùi lưu lại hương thơm mát vừa mới tắm: “Em muốn nói cái gì?”

Chính là như thế, khi anh bắt đầu nói ở bên tai thì Nguyễn Yếm đã chịu không nổi, cái này có tác dụng hơn nhiều so với những cách trêu chọc khác, nhưng giọng của anh cũng không phải kiểu trầm thấp, Nguyễn Yếm không thể hiểu được.

“Xem ra là kỹ thuật anh không tốt, nên mới khiến em mất tập trung.”

Cả lỗ tai của Nguyễn Yếm tê dại, không khỏi giật mình, sợ anh lại dùng giọng nói như thế để trêu chọc mình: “Em không có, là giọng nói của anh khiến em ngứa.”

Kỷ Quỳnh Thù hơi sửng sốt, sau đó cười rộ lên: “Đây có thể coi là nhược điểm của em không?”

Anh đẩy Nguyễn Yếm lên ghế sô pha, thuận tay vén váy ngủ của cô lên, vuốt ve đôi chân mịn màng của cô, nửa người cô đều trở nên rã rời, Kỷ Quỳnh Thù tách hai chân của cô ra, vừa hôn vừa sờ soạng ngực cô, đầu ngón tay làm lộ ra một vùng trắng mịn.

Nguyễn Yếm cuộn tròn ở một góc trên sô pha, biết không thể thoát, cẩn thận uyển chuyển đón ý hùa theo với anh, gò má ửng đỏ xinh đẹp như mây hồng cuồn cuộn, tươi sáng rực rỡ, đôi mắt ướt đẫm nước mắt vì tìиɧ ɖu͙©, đọng lại không rơi xuống, giống như giọt lệ.

Không biết nếu cô thật sự bị làm khóc sẽ như thế nào.

Nhanh đến nỗi khiến cô thở không nổi, môi anh ghé vào cằm, cổ, xương quai xanh, cứ mυ"ŧ liên tục, cuối cùng ngậm lấy nhũ hoa đang nhô ra liếʍ láp nhiều lần. Dường như thiếu niên vô cùng thích bộ ngực sữa này của cô, không chỉ muốn vân vê mà còn muốn vân vê cho lớn hơn. Nếu như Nguyễn Yếm hỏi, không thể thiếu những lời nói hạ lưu lấy lệ, khiến cho Nguyễn Yếm càng không có cách nào.

Kỷ Quỳnh Thù cầm cái đệm đặt dưới lưng cô, Nguyễn Yếm cong chân lên đạp anh, bị anh bắt lấy mắt cá chân rồi tách ra: “Yếm Yếm, em ướt nhiều thật đấy.”



Bụng của Nguyễn Yếm mạnh mẽ co lại: “Đừng nhìn.”

Sự xấu hổ của cô luôn dùng ở những nơi kỳ lạ, cũng không sợ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đối mặt với anh, trong lòng Kỷ Quỳnh Thù một vài chủ ý xấu xa không tiện nói ra, đem Nguyễn Yếm ôm lên, dụ dỗ: “Vậy Yếm Yếm nhìn anh này?”

Bây giờ là mùa đông, đáng lẽ là phải lạnh, nhưng Nguyễn Yếm chỉ cảm thấy toàn thân nóng ran.

Bầu trời ngoài cửa sổ u ám đầy mây mù, Nguyễn Yếm lại có ảo giác nhìn thấy mặt trời, cô tự an ủi mình sớm muộn cũng có ngày này, nhưng trong lòng thủy chung vẫn có một tầng ngăn cách không dám chạm vào, nước mắt run rẩy rơi xuống, hô hấp của cô rối loạn, nhắm mắt lại nghe anh nói sờ soạng xuống dưới.

Kỷ Quỳnh Thù “shhh” một tiếng, nắm lấy tay cô: “Em muốn cho anh đoạn tử tuyệt tôn đấy à.”

Giọng Nguyễn Yếm dính chặt: “Nó không lớn lên trên người em, em làm biết được.”

“Em không biết sao?” Tất nhiên Kỷ Quỳnh Thù sẽ không bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy, “Yếm Yếm, mở mắt.”

Hơi thở của anh như tiến vào từng kẽ xương của cô, ngứa ngáy nóng bỏng, vốn Nguyễn Yếm khó khăn lắm mới nhịn được, lúc này thân thể càng thêm mềm nhũn, vẻ thanh thuần không còn nữa, tất cả mặt mày đều không tự chủ hiện lên dáng vẻ quyến rũ gợi cảm, cô biết bản thân dù có chạy cũng không thoát được, thử mở một con mắt, dứt khoát bị thiếu niên giữ lấy eo: “Em sờ một cái đi.”

Nguyễn Yếm nhìn dươиɠ ѵậŧ đang căng cứng, nuốt nước miếng, vươn một ngón tay ra phía trước cọ xát, cọ ra tay dính đầy chất lỏng màu trắng, cô cúi đầu: .”.. Đây là cái gì?”

“Giống như em, tham ăn.”

Kỷ Quỳnh Thù sờ lên huyệt đạo của cô, hơi chạm một chút là có thể kéo, đốt ngón tay lưu luyến ở giữa hai cánh hoa, cánh hoa bị lật ra ngoài, anh dựa theo âʍ ɦộ ấn vào âʍ ѵậŧ của cô, cô gái nhỏ trong phút chốc bật ra tiếng kêu không thể tự kiểm soát: “A.”

Kỷ Quỳnh Thù ngẩng đầu nhìn cô, chịu đựng sự kí©h thí©ɧ muốn thô bạo cắm vào: “Còn có thể sướиɠ hơn nữa.”

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy vào trong lòng bàn tay, theo đường chỉ tay rơi xuống, thiếu niên chậm rãi đem ngón tay luồn vào, ngay lập tức ngón tay mềm mại trong huyệt đạo bị siết chặt, hoa huyệt mềm mại bị ép đến căng cứng, âʍ ѵậŧ cũng vì thế mà run nhẹ, tiếng rêи ɾỉ của Nguyễn Yếm biến thành tiếng của đường khi nấu trong chảo nóng, sẫm màu lại dính nhớt, nhưng rất ngọt.

Một ngón không đủ, Kỷ Quỳnh Thù hôn lên hai bầu ngực trắng tròn của cô, rồi lại cho thêm một ngón tay đi vào, thoả thích thăm dò sự mềm mại mịn màng của cô, du͙© vọиɠ dâng trào như pháo hoa nở rộ đến cực điểm, hoặc như một dòng điện nhỏ nhưng kéo dài, dường như trong tâm trí là sự tuần hoàn của dòng thủy triều lên và xuống.

Nguyễn Yếm “ừm a a” mà kêu, lông mi dính đầy nước mắt sáng lạn, cô kẹp chặt chân, cũng không biết là muốn chống cự hay là đón ý nói hùa, chỉ ôm lấy cánh tay Kỷ Quỳnh Thù rồi cắn trên vai anh một cái.

Hơi đau, Kỷ Quỳnh Thù nhíu mày lại, nắm được sơ hở oan ức kêu: “Em lại cắn anh.”

Nguyễn Yếm ở trong lòng ngực của anh thở gấp, bây giờ cô đang dang chân ngồi lên trên người anh, đã đâm lao phải theo lao, tự biết đuối lý, nhưng lời nói đã không còn ổn định: “Anh muốn thế nào?”

Cả người cô nhũn ra đã quen thuộc sau những lần khai mở, vết hôn tràn ngập tìиɧ ɖu͙©, tất nhiên Kỷ Quỳnh Thù sẽ không bỏ qua cơ hội này: “Muốn Yếm Yếm ăn của anh đi vào, Yếm Yếm thích cơ thể ở tư thế nào?”

Nguyễn Yếm khϊếp sợ con ngươi hơi co lại, cự tuyệt trả lời vấn đề này.

Nhưng đã nằm trong dự liệu: “Không thì Yếm Yếm cho rằng, anh làm cái PPT này là dùng để làm gì?”

Sắc mặt Nguyễn Yếm vừa bình thường lại nóng bừng, không thể tin tưởng nắm chặt tay anh: “Không phải em muốn kiểu này chứ?”

Đương nhiên là, Nguyễn Yếm sững sờ nhìn nói là đồi trụy thì cũng không hẳn là đồi trụy, nói không không phải tranh đồi trụy nhưng quả thực đem chuyện làʍ t̠ìиɦ của nam nữ ra làm mẫu thì rất bỉ ổi, lần đầu tiên cô hận mắt mình không phải cận thị.

“Em không… Cái này quá… A!”

Ngón tay của anh lại đâm vào trong, chậm rãi mở rộng, nghe tiếng rêи ɾỉ của Nguyễn Yếm vẫn còn rất vô tội, lại cố ý cắn vành tai của cô nói: “Yếm Yếm không cần xấu hổ, sớm muộn gì mỗi tư thế anh cũng đều thử một lần.”

Xương cốt toàn thân đều đau nhức, Nguyễn Yếm giả ngơ: “Đừng.”

“Em còn chưa nói em muốn kiểu nào?” Kỷ Quỳnh Thù trêu chọc cô, tìm kiếm Hâʍ ѵậŧ của cô, “Yếm Yếm thích trực tiếp như vậy sao, nơi đó của em nuốt sâu như vậy, anh sợ Yếm Yếm không còn sức lực… A.”

Nguyễn Yếm nghe không được, đành dứt khoát nhận thua đòi hôn, trái lại khiến thiếu niên trở tay không kịp, da thịt mềm mại vẫn còn đang hút lấy ngón tay anh, thủy dịch ấm áp không ngừng chảy xuống, Kỷ Quỳnh Thù sợ màn dạo đầu kéo dài quá lâu sẽ phản tác dụng, hơn nữa anh cũng sắp không nhịn nổi rồi: “Cứ như vậy đi vào?”

Nguyễn Yếm ừ hừ, không rõ là đồng ý hay không, thân thể lại chủ động đi tìm đồ vật của thiếu niên, nhấp hông muốn nuốt vào, nhưng huyệt khẩu của cô quá trơn, vài lần đều không được, đáng thương mà tố cáo: “Ăn không nổi.”



Kỷ Quỳnh Thù thấy cô thật sự chịu chủ động, hơi ngây người: “Yếm Yếm?”

“Không phải anh nói vậy sao?” Nguyễn Yếm không biết tác dụng mạnh mẽ khi sử dụng một khuôn mặt đầy ham muốn và quyến rũ như vậy, “Anh muốn tự mình ăn hết… Kỷ Quỳnh Thù!”

Nguyễn Yếm bị đẩy ngã ở trên ghế sa lon, không phản ứng kịp, thắt lưng thì bị cưỡng ép ấn xuống, dươиɠ ѵậŧ của anh đỉnh trên huyệt khẩu.

“Yếm Yếm, hay là làm đằng sau đi.”

Thần kinh bị du͙© vọиɠ thiêu đốt, cảm giác dị vật đang chậm rãi tiến vào rất rõ ràng, Nguyễn Yếm ngừng thở, không dám cố sức, sau một lúc, dươиɠ ѵậŧ mạnh mẽ rút ra, rồi lại mạnh mẽ tiến vào, không có một động tác dư thừa: “Bên trong Yếm Yếm thật mềm.”

Tiếng kêu của Nguyễn Yếm cắt ngang lời của anh, bên trong bao bọc chặt chẽ dươиɠ ѵậŧ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ từ chảy ra trong khe hở, lại bị anh tàn nhẫn đâm vào rồi rút ra, xương mu của hai người kề sát nhau, nửa thân của Nguyễn dán trên đệm, thế nhưng thắt lưng bị ấn chặt, chỉ có thể vểnh mông tiếp nhận anh.

Bên trong như bị cưỡng ép tách ra, rõ ràng thiếu niên đã kiềm chế rất lâu, vừa lên đến đã đâm thẳng vào, khiến thân thể Nguyễn Yếm run rẩy liên tục: “A… Anh nhẹ chút.”

Cổ họng cô nghẹn ngào mơ hồ nói, giống như một chú mèo nhỏ bị cạo sạch lông, vui vẻ lại thực cốt tiêu hồn (2), lại một lần nữa toàn bộ tứ chi xương cốt của cô như được gột rửa, chưa được mấy lần cô đã không thể chống đỡ, cả người ngả vào sô pha.

(2): là cảm giác sung sướиɠ mãn nguyện khi làʍ t̠ìиɦ.

“Em muốn nhẹ thế nào?”

Hạ thể nơi giao hợp đã thành một vũng nước, hô hấp Kỷ Quỳnh Thù hoàn toàn rối loạn, thiếu niên rơi vào tìиɧ ɖu͙© so với màn dạo đầu còn gấp gáp hơn nhiều, ôm lấy toàn bộ eo Nguyễn Yếm ấn dươиɠ ѵậŧ vào chỗ sâu nhất bên trong, tốc độ lại càng lúc càng nhanh, không chút dịu dàng.

Còn chưa đủ, vẫn còn chưa đủ.

Bàn tay lại đi tìm đến ngực của cô, không kìm lòng nổi hôn lên toàn bộ lưng cô, dươиɠ ѵậŧ ra vào vừa nhanh vừa dữ dội, dường như hoa huyệt lại tích cực xoắn chặt lấy, Nguyễn Yếm cảm giác mình như bị lửa vây quanh, toàn thân nóng như thiêu đốt: “Không phải như vậy…”

Cô không dám nói ra, bị làm đến rêи ɾỉ không thể dừng được, lại giống như đổ thêm dầu vào lửa.

Kɧoáı ©ảʍ tê dại, cô chỉ có thể thở bằng miệng, Nguyễn Yếm giống như mới được vớt từ dưới nước lên, ướt sũng, trán ướt đẫm mồ hôi, trên mặt đỏ ửng không rõ có phải do tìиɧ ɖu͙© hay không, nhưng âm thanh — hôn môi, liếʍ láp, nhất là âm thanh đầy xấu hổ của phía dưới khi giao hợp nhưng lại càng ngày càng rõ ràng, Kỷ Quỳnh Thù so với lần khai trai đầu tiên đã cởi mở hơn nhiều, ỷ vào Nguyễn Yếm không cự tuyệt, đè cô xuống sô pha không chút thương tiếc.

Nguyễn Yếm đứt quãng xin tha, nhưng Kỷ Quỳnh Thù lại dỗ cô: “Yếm Yếm kêu nữa đi, kêu nhiều vào.”

Giọng nói đã khàn rồi, Nguyễn Yếm nghĩ.

Cô chịu không nổi, thắt lưng lại bị nắm lấy, cảm giác vô lực khi bị giam cầm dường như khiến cô gái nhỏ sụp đổ, kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙© lại tuôn trào, Nguyễn Yếm nức nở bị treo giữa không trung: “Anh buông em ra, anh, anh buông tay ra!”

Kỷ Quỳnh Thù đang hưng phấn, lý trí của anh gần như biến mất, đại não chậm chạp chỉ biết theo đuổi tìиɧ ɖu͙© mà cọ xát phía dưới, không phát hiện Nguyễn Yếm càng lúc càng nức nở: “Yếm Yếm, nhịn nữa một chút, em hút chặt quá.”

Hơi thở dồn dập và trêu chọc ở bên tai cô, Nguyễn Yếm sắc mặt ửng hồng, nhưng thể lực không đủ ở tư thế không thể thả lỏng trong thời gian dài đã dày vò cô, Nguyễn Yếm giãy giụa mà không thoát được, nói đạo lý cũng không được, không thể làm gì khác hơn là thở dốc nức nở hòa với kɧoáı ©ảʍ cùng anh, hoa huyệt run lên một cái, rõ ràng là đang ở ở ranh giới của sự sụp đổ, nhưng anh vẫn nhanh như vậy–

Nguyễn Yếm không biết bản thân khóc lúc nào.

Cũng không biết anh bắn ra lúc nào, phải gánh vác nhu cầu sinh lý của cả hai khiến đại não cô bị cưỡng ép trống rỗng trong thời gian ngắn, như bị một cơn sóng to ập đến. Khi trời quang mây tạnh, ký ức cô được thanh tình thì đã thấy mình khóc trên sô pha, dư vị cao trào khiến cô vừa khóc vừa rút ra, đầu sỏ gây nên ở bên cạnh không ngừng xin lỗi, giữa hai chân vẫn dính ướt như cũ.

Nguyễn Yếm khóc đến khàn giọng, những chuyện vụn vặt tích tụ khiến cô cảm thấy mệt mỏi làm biếng nằm trên sô pha không muốn làm gì, cũng may Kỷ Quỳnh Thù đầy tình thương đã login, giúp cô rót chén nước, sau đó ôm lấy cô bế cô đi tắm: “Yếm Yếm đừng khóc, lần sau anh sẽ không quá đáng như thế nữa, em vừa khóc anh lại nhịn không được.”

Nguyễn Yếm khó chịu nhìn anh: “Đây là mà là dỗ sao?”

Cô không biết việc làm cô gái nhỏ đến khóc đối với Kỷ Quỳnh Thù có cảm giác thành công nhiều thế nào, huống chi khi ham muốn của cô đã hết, là dáng vẻ vô cùng thuần khiết khiến thiếu niên vẫn chưa tiết sạch lại rục rịch.

Nhưng thôi quên đi, vẫn là xin lỗi quan trọng hơn, không thể hành xử như cặn bã được, huống hồ lần sau, sau nữa–

PPT còn có thể lợi dụng lần thứ hai mà, không phải sao?
« Chương TrướcChương Tiếp »