Chương 48: Làn gió thơm (3).

“Chỉ vì chuyện này?”

Nguyễn Yếm còn tưởng rằng chuyện gì lớn lắm, nhưng bình thường những người mắc chứng lưỡng cực đều có suy nghĩ rất mẫn cảm, Nguyễn Yếm đối với chuyện này cũng có hiểu biết một chút, tránh không chạm vào vảy ngược của anh: “Anh nghĩ xa quá rồi.”

“Em không muốn kết hôn với anh?”

Quả nhiên người mắc chứng lưỡng cực đều quá nhạy cảm, đặc biệt là khi phát bệnh, thật sự sẽ bắt được ý chính.

“Em…”

Nguyễn Yếm không biết trả lời thế nào, từ trước tới nay cô chưa từng nghĩ tới những chuyện tương lai lâu dài như vậy, thật ra quan hệ của cô và Kỷ Quỳnh Thù cũng không ổn định, cô cho rằng bên nhau được ngày nào hay ngày đó: “Không thể phủ nhận, nếu bây giờ anh nói chuyện kết hôn thì em chắc chắn sẽ phải suy nghĩ thật cẩn thận.”

Cô lấy “bốn lạng đẩy ngàn cân”, nhưng Kỷ Quỳnh Thù đã hiểu, một mặt biết cô nói vậy rất đúng, mặt khác lại thấy mất mát: “Không cần, nếu thật sự tới ngày đó, người trốn tránh chắc chắn là anh.”

Đột nhiên anh rất hối hận: “Sớm biết như thế này, anh không nên xúc động như vậy.”

Bệnh tật dễ dàng khiến anh gục ngã, đối với sự thay đổi của anh Nguyễn Yếm đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, ôm bình giữ nhiệt chậm rãi uống nước: “Nói cho anh biết một chuyện, thật ra cảm lạnh cũng sẽ truyền nhiễm, nhưng cho dù có bị bệnh, cũng chưa chắc sẽ lây cho người khác.”

Kỷ Quỳnh Thù quay đầu lại nhìn cô.

“Cho nên theo như anh nói, hôm nay em không nên tới gần anh, ngộ nhỡ lây bệnh cho anh thì làm sao.” Nguyễn Yếm không đợi anh trả lời liền nói, “Nhưng mà em cũng không thể vì một “khả năng” mà thật sự để anh một mình ở nhà.”

“Một ngày trôi qua, anh xem, anh vẫn khỏe mạnh dồi dào đấy thôi.”

“Đâu giống nhau.” Kỷ Quỳnh Thù lập tức phản bác lại cô, “Cảm lạnh và lưỡng cực không phải là cùng một bệnh, đối đáp với một bệnh nhân tâm thần vốn đã rất khó khăn… Thật đáng giận, đáng lẽ trước đây anh phải suy nghĩ cẩn thận, bây giờ chẳng khác nào đang gieo họa cho người khác.”

“Anh nghĩ nhiều như vậy làm gì?” Nguyễn Yếm buồn cười, cảm thấy anh chỉ hay để ý mấy chuyện vụn vặn, cô rất muốn khıêυ khí©h anh, khiến anh khó xử rồi thẳng thắn chia tay, nhưng hiển nhiên dùng chiêu này không thích hợp, trước tiên cô đành phải cho anh chút ấm áp, “Là em tự nguyện, em đã chuẩn bị tâm lý rồi, hơn nữa dáng vẻ của anh lúc bệnh tình nghiêm trọng nhất em cũng đã nhìn thấy, cũng không sao cả.”

“Ngộ nhỡ về sau…”

“Không có ngộ nhỡ đâu?” Nguyễn Yếm lấy đạo lý chặn lời anh, “Anh không cần thiết phải vì một cái kết cục không chắc chắn mà gạt bỏ tất cả.”

Kỷ Quỳnh Thù ngả lưng vào sô pha với sự bất lực, mệt mỏi.

Anh không trả lời ngay, mà rũ mắt nhìn sàn nhà: “Anh chỉ không muốn em sau này hối hận vì đã chọn anh, rồi mất đi cuộc sống tự do, nhưng nếu thật sự lo lắng, trái lại cách tốt nhất bây giờ là rời khỏi em, Yếm Yếm, anh thừa nhận, ở phương diện này anh thật sự nhu nhược.”

“Không phải là anh không rời xa em, mà là dù chỉ có cái suy nghĩ như vậy anh cũng không dám.”

Anh ôm Nguyễn Yếm vào trong lòng, hít sâu một hơi, biết rằng bản thân có do dự cũng vô dụng, đây là vấn đề nan giải, ngoại trừ cố gắng kiểm soát sự thay đổi anh cũng không thể nghĩ ra cách nào khác.

Ở phương diện này, Nguyễn Yếm dũng cảm hơn anh nhiều.



Nhưng Nguyễn Yếm đơn giản, không nghĩ nhiều như vậy.

Cô đối với đoạn tình cảm này vẫn luôn đặt dấu chấm hỏi, dù sao cảm giác mới mẻ theo thời gian cũng giảm dần, mà cảm tình, hoặc có lẽ là “Sống” cũng tồn tại theo thói quen, Kỷ Quỳnh Thù so với hình ảnh bạn trai trong tưởng tượng của nàng cũng không giống nhau.

Thỉnh thoảng Nguyễn Yếm sẽ bởi vì chuyện này mà hoài nghi có phải chính mình đã lãng phí tình cảm hay không.

Nhưng có nhiều khoảnh khắc, ví dụ như khoảnh khắc anh cúi đầu xuống nhìn cô khi pháo hoa sáng rực trong đêm biến mất, Nguyễn Yếm vẫn có thể thấy dáng vẻ tình yêu mà cô khao khát lúc ban đầu, chính vì khao khát này, cô mới có dũng khí đối mặt với tất cả hiện thực.

Cô bị Kỷ Quỳnh Thù ôm đã lâu, hơn nửa ngày mới nghĩ đến chính sự: “Anh buông em ra.”

“Hả?”

“Buông em ra.” Nguyễn Yếm đẩy anh ra, trong phút chốc cô lại cảm thấy anh vô cùng ngây thơ, “Em còn chưa thay băng vệ sinh… Em không muốn giặt nội y dính máu!”

Cô ho khan vài tiếng, quay lại nhìn Kỷ Quỳnh Thù: “Hôm nay anh còn có thể ngủ không? 3 giờ sáng rồi.”

“Không sao.” Cùng lắm thì thức trắng đêm, cũng không phải không chịu được, Kỷ Quỳnh Thù đẩy cô vào phòng, “Anh không sao cả, đã hết phát bệnh rồi.”

Nguyễn Yếm nghi ngờ ngẩng đầu nhìn anh, bỗng nhiên nắm chặt tay áo anh, khàn giọng nói: “Đến phòng ngủ của em đi.”

Kỷ Quỳnh Thù mở to hai mắt, ngốc tại chỗ, thấy Nguyễn Yếm thật sự muốn kéo anh vào, vội vàng lùi ngược lại: “Không cần… không cần đâu, anh nằm ở chỗ này một lát.”

“Em không yên tâm.” Nguyễn Yếm túm lấy tay anh không buông, “Phòng em là giường đôi, đủ cho anh nằm.”

“Vấn đề không phải là giường.” Kỷ Quỳnh Thù cười, bóp mặt cô, “Yếm Yếm, nếu anh có một đứa con gái, anh chắc chắn sẽ không để cho bạn trai của nó lần đầu tiên đến nhà đã cùng ngủ với nó trên một chiếc giường, đây là vấn đề về lễ tiết, nếu anh nghĩ như vậy, mẹ em cũng sẽ nghĩ như vậy.”

Nguyễn Yếm ngẩn người, thanh âm nhỏ dần: “Nhà của em không chú trọng những điều này.”

“Không sao, có thể từ từ học.”

“…”Nhưng cũng không thể để một người bệnh ở phòng khách, cô cúi đầu, “Anh, anh ngủ dưới đất, dù sao cũng không thể để anh ngủ ở phòng khách.”

“Em đang làm nũng đấy à?”

Phòng của Nguyễn Yếm vừa lộn xộn vừa sạch sẽ, lộn xộn là vì sắp xếp không có quy tắc, nhưng sách vở, túi bút, đồ dùng học tập, cô lại thu xếp gọn gàng, Kỷ Quỳnh Thù cảm thấy mới lạ, nằm ngửa trên đệm nhìn xung quanh: “Em còn có cả mô hình quả địa cầu à.”

Nguyễn Yếm vừa ngáp vừa gật đầu: “Em học địa lý rất tốt đấy.”

Cô nói như đó là một chuyện dĩ nhiên, Kỷ Quỳnh Thù thấy vẻ đắc ý của cô, cảm xúc của anh từ từ tăng cao, là điềm báo cho sự nóng nảy, giây tiếp theo lời nói cũng nhiều hơn: “Tốt như thế nào, không bằng thử kiểm tra em về khí hậu của thảm thực vật, là kiểu khí hậu ôn đới, đây là kiến thức bắt buộc của cấp ba.”

Nguyễn Yếm suy nghĩ một lát, cả người dựa vào mép giường, hơi ngửa đầu: “Nhưng em… anh nói bất kỳ một kinh độ và vĩ độ nào, em có thể đoán ra nơi đó, có thể chính xác đến từng thành phố.”

“Giỏi vậy sao?”



Kỷ Quỳnh Thù ngồi dậy, che đôi mắt Nguyễn Yếm lại, tùy tiện nói ra mấy kinh độ và vĩ độ, thế mà cô cũng đoán được tám phần mười, Kỷ Quỳnh Thù giống như nhặt được bảo bối, nhìn chằm chằm mô hình địa cầu rồi chọn kinh tuyến 166° Tây vĩ độ 27° Bắc, lần này cô gái nhỏ lại không nói nữa: “Thế nào, làm khó em rồi?”

“Anh nói là Thái Bình Dương hả?” Cô gái nhỏ cố gắng phác họa hình ảnh bản đồ thế giới trong đầu, không chắc chắn hỏi lại, “Trung tâm của Thái Bình Dương nằm ở phía Bắc?”

“Gần như thế.” Kỷ Quỳnh Thù quả thực phải vỗ tay cho cô, “Trí nhớ tốt như thế mà đi nghiên cứu toán lý hóa cũng thật đáng tiếc.”

“Tiếng Anh cũng rất tốt nha.” Đôi mắt Nguyễn Yếm tỏa sáng, “Một gia đình ba người mới chuyển đến dưới lầu, bà chủ là người Pháp, em cảm thấy bà ấy nói tiếng Pháp rất hay, lúc đó còn đặc biệt chào hỏi với em.”

“Em muốn học à?”

“Nếu có thể, nhưng với em sửa đúng phát âm tiếng Anh rất khó khăn.” Cô không xử lý tốt những từ đơn tiếng anh dùng giọng mũi, “Thầy giáo của bọn em đề nghị bọn em làm bài kiểm tra tiếng anh cấp 4, nhưng với trình độ này của em làm sao có thể thi đây, “n” với “l” cũng không phân biệt được, cảm giác như cứ bị lẫn lộn vào nhau.”

Kỷ Quỳnh Thù xoa đầu cô: “Không sao đâu, cũng không phải mang tính bắt buộc, cảm thấy làm không được thì bỏ thôi, nếu muốn đi thi cũng đừng lo lắng làm bài không tốt.”

“Em không cần anh cổ vũ như vậy.” Nguyễn Yếm nghĩ một đằng nói một nẻo, chụp lấy tay anh, nghiêng người thăm dò một chút, “Thành tích kiểm tra của anh có bị tụt giảm không, em có ảnh hưởng đến thành tích của anh không?”

Kỷ Quỳnh Thù thơm một cái lên môi cô: “Nào có, làm ít công to, thi hạng nhất.”

“…Hạng nhất của lớp?”

“Hạng nhất toàn khoa, lần đầu tiên.” Tuy rằng anh cũng không cần cái xếp hạng này, tránh cho người khác sợ rớt lại phía sau rồi lại gắn mác cho anh, nhưng cũng khiến cho ông nội đem thành tích này ra khoe, “Anh không phải chỉ đến mỗi bệnh viện để thực tập, khi có thời gian rảnh lại phải cắm đầu gặm giáo trình, phải đến phòng thực hành để nghe giảng, còn phải ghi vào sổ tay, thực ra một kỳ học nhiều hơn so với em nghĩ rất nhiều, thi thoảng thả lỏng cũng không ảnh hướng tới thành tích.”

Anh vừa nói như vậy, Nguyễn Yếm càng cảm thấy bản thân chẳng khác nào một tên thất bại: “Em một ngày không học thì đầu óc liền trống rỗng.”

“Không cần ghen tị, dù anh hạng nhất toàn khoa thì cũng chỉ là một tên ăn bám, tiền lương thực tập của Hiệp Hòa rất ít, chẳng khác nào trợ cấp cho người nghèo, cho nên anh chỉ có thể dựa vào bạn gái nuôi sống.”

Nguyễn Yếm nở nụ cười an ủi anh: “Anh tính toán hay thật đấy.”

Ánh đèn phủ xuống mặt đất dài hơn cả mét, dưới ánh sáng ấy, Kỷ Quỳnh Thù liếc nhìn khuôn mặt của cô, bám vào mép giường, giọng nói đột nhiên hạ xuống: “Đó là kế hoạch lâu dài, còn có cái ngắn hạn, em có muốn nghe không.”

Giọng nói của anh khàn khàn giống như đã bị lây bệnh, Nguyễn Yếm sững người, cô có chút dự cảm, anh dựa sát vào cô như vậy, nhưng cô cũng không hoàn toàn nắm bắt được cảm giác này: “Cái gì?”

Kỷ Quỳnh Thù ngửa đầu hôn cô, mùi hương của phụ nữ xông vào mũi, so với xuân dược còn kí©h thí©ɧ hơn, anh quấn lấy lưỡi cô, muốn học cách khống chế nhưng khả năng tự chủ quá kém, trực tiếp ôm cô vào trong ngực quấn quýt với nhau.

“Yếm Yếm,” lại nhịn không được muốn hôn nữa, “Chờ em nghỉ lễ xong, có thể khai trai cho anh không?”

Nguyễn Yếm bị anh hôn đến không còn sức lực: “Đây là kế hoạch ngắn hạn của anh đấy à?”

“Nếu em cảm thấy vẫn chưa được kỹ càng tỉ mỉ, anh có thể là PPT “cầu hoan”, bảo đảm bản thân cả thể xác và tinh thần đều sạch sẽ.” Anh dính lấy cô cọ xát, “Em biết mà, anh ăn không đủ no.”

“…Bây giờ em đuổi anh ra ngoài chắc vẫn còn kịp nhỉ?”