Chương 44: Gió Ấm (3).

Nguyễn Yếm vẫn còn nhớ đến tuyết, lắc đầu, nằm sấp lên bệ cửa sổ nhìn bông tuyết đang rơi xuống: “Hiếm khi thấy tuyết rơi. ”

Kỷ Quỳnh Thù nghiêng mặt nhìn cô một lúc mới phản ứng lại, đi bên cạnh rồi cô nâng má: “Năm ngoái khi tuyết rơi ở Bắc Kinh, hai người Sầm Kỳ kéo anh đi ném tuyết, kết quả tay bị cóng lạnh, đau rất lâu. ”

Nguyễn Yếm bị sốc: “Thật sao? Sao anh không nói với em? “

“Bởi vì không phải thật á.”

“……”

Nguyễn Yếm bị anh trêu chọc, mấy giây sau mới phản ứng lại, muốn tức giận mà anh lại đang cười, nhưng rất ngoan ngoãn thu tay từ bệ cửa sổ về, quả nhiên đã vì lạnh mà đỏ lên: “Mức độ này vẫn ổn, anh không cần lo. ”

Kỷ Quỳnh Thù ôm ngang cô lên, nhưng Nguyễn Yếm không muốn, lẩm bẩm một hồi, bị anh đặt xuống giường. Mái tóc rải rác trên bộ chăn mới, mũi ngửi thấy mùi bông bị mặt trời đốt cháy, cô trở mình muốn đứng lên thì Kỷ Quỳnh Thù bước lên phía trên cô, khiến cô rất bất đắc dĩ: “Cửa sổ còn chưa đóng. ”

Kỷ Quỳnh Thù sờ trán cô: “Mặt em không ổn hơn tay chút nào. ”

Chịu lạnh lâu nên không có cảm giác, Nguyễn Yếm xoa xoa khuôn mặt mình, vậy mà cảm thấy ấm áp, cô hít một tiếng, xoa tay làm nóng, vẫn cảm thấy lạnh như trước, chui vào trong ngực Kỷ Quỳnh Thù: “Người anh thật nóng. ”

Kỷ Quỳnh Thù tự giác làm lò sưởi, trong nhà bật hệ thống sưởi ấm nên cũng không cần quá lo lắng, chỉ là cô: “Anh chuẩn bị cho em chút thuốc nhé, anh đoán ngày mai em sẽ bị cảm lạnh. ”

Nguyễn Yếm giật mình: “Em không yếu đuối như vậy. ”

Cô đã sớm quên đi mùa đông thời trung học, cô thường xuyên bị cảm sốt, giọng nói lúc nói chuyện đều khàn khàn, dù sao kỳ nghỉ đông Kỷ Quỳnh Thù cũng không về nhà.

Chàng trai trên người chăm chú nhìn cô vài lần, ánh mắt từ trên mặt cô quét xuống, đột nhiên nuốt một tiếng nước miếng, mơ hồ không rõ: “Vậy làm sao em chứng minh được? ”

Cái này có cần phải chứng minh không? Nguyễn Yếm đang suy nghĩ nói dối làm sao, vừa định há miệng, nhìn thấy ham muốn tối tăm không rõ trong mắt Kỷ Quỳnh Thù, nhất thời hồi hộp một chút, lời phản bác biến thành một nụ hôn.

Cô không chuẩn bị, nắm quần áo anh, môi răng quấn quýt không kịp thở, vội muốn chạy trốn, Nguyễn Yếm cảm thấy loại tình huống này nếu từ góc nhìn của người xem nhất định xấu hổ muốn chết, nhưng cô trốn không thoát, không thể không cắn môi dưới của anh.

Bị cảnh cáo, Kỷ Quỳnh Thù buông cô ra, không nói gì, ánh mắt dán chặt vào người cô.

Nguyễn Yếm bị anh nhìn như vậy thì không khỏi sợ hãi, con ngươi nhạt màu đảo qua đảo lại nghịch ngợm như một chú nai con. Chàng trai cúi đầu cắn vành tai cô, lại nghiêng người hôn lên cổ cô, khóa áo khoác bị anh dễ dàng kéo ra, Nguyễn Yếm chợt có cảm giác nguy cơ: “Anh muốn làm gì? ”

“Em.” Kỷ Quỳnh Thù chơi đùa với cô, nhưng giọng điệu lại đặc biệt đứng đắn, “Em trưởng thành rồi phải không, Yếm Yếm. ”

Mặt Nguyễn Yếm nóng lên: “Em trưởng thành hay chưa anh còn không biết à?”



Bên trong áo len của cô còn có áo sơ mi, Kỷ Quỳnh Thù dứt khoát vén lên. Nguyễn Yếm rất ghét gọng áo ngực nên cô không mặc nội y, hai cục tuyết mềm mại nảy ra, nặng trịch, bị anh vân vê trong lòng bàn tay.

“Yếm Yếm lớn hơn rồi.” Anh kẹp nhũ hoa của cô, rất nhanh đã khiến nó đã vểnh lên đỏ hồng, “Trưởng thành có thể làm rất nhiều chuyện, anh…”

Anh dừng một chút, nhìn thân thể cô gái mềm mại đang cuộn lại trong lòng mình, nhịn không được nhẹ giọng: “Anh có thể không? ”

Mái tóc rối của anh rơi xuống bên tai Nguyễn Yếm, ngứa ngáy, cô không muốn trả lời câu hỏi này, ánh mắt nhìn ra tuyết rơi ngoài cửa sổ, nhưng căn bản không thể mất tập trung, tay bị anh nắm, từ từ ấm lên, trên người dần dần cảm nhận được hơi ấm, Nguyễn Yếm đương nhiên biết là chỗ nào.

Tuy rằng hôn môi sờ soạng nhiều, nhưng chưa từng trực tiếp hỏi thẳng, Nguyễn Yếm trả lời không được không trả lời cũng không được, thở dốc một hơi, lại bị anh ôm lấy bắt đầu, lòng bàn tay anh sinh ra ngọn lửa, nhen nhóm trên người cô, lại không thành thật cởϊ qυầи cô.

Chờ đã… Nhưng cô ấy vẫn chưa đồng ý…

Nguyễn Yếm nhặt lý trí trở về, cô chậm chạp phát hiện Kỷ Quỳnh Thù đã sớm có tâm tư không thể nói, có chút buồn cười, Nguyễn Yếm tuy không bài xích tiếp xúc thân thể như trước, nhưng thật sự đến trước mặt thì vẫn băn khoăn rất nhiều, cô còn trẻ, không cần giao mình quá sớm, nhưng nhìn chàng trai lại hèn mọn quá đáng, ngược lại làm cho cô sinh ra cảm giác tội lỗi.

“Yếm Yếm?”

Bả vai bất ngờ bị cắn một cái, Nguyễn Yếm quyến rũ rên một tiếng, hai mắt mông lung đẫm lệ nhấc mí mắt lên, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu như vậy, làm sao có thể nhịn được? Kỷ Quỳnh Thù cảm thấy mình sắp không còn là người nữa.

“Anh cắn em làm gì ?”

“Em đang suy nghĩ gì, đến nhìn cũng không thèm nhìn anh.”

Kỷ Quỳnh Thù ôm eo cô, cô rụt trong chăn, không ngừng đắn đo, thiếu niên mượn lực đẩy cô lên trên, động tác này tràn ngập tìиɧ ɖu͙©, Nguyễn Yếm rên một tiếng, phía dưới đã ướt đẫm, anh một mực tận dụng thời gian hôn cô, lấy cơ thể ma sát khe hở giữa hai chân cô, mười phần thích thú ám chỉ.

Cả người Nguyễn Yếm ấm áp dễ chịu, cô giống như là từ trong ao nước vớt lên, cả người ướt sũng cuộn lại dưới thân chàng trai, cái miệng bình thường nói đạo lý chỉ biết rêи ɾỉ, cô muốn che mặt chạy đi, nhưng lại từ quá trình chạm đến du͙© vọиɠ lại từng bước nếm được khát vọng bí ẩn sâu hơn.

“Yếm Yếm”. Anh cẩn thận hỏi, “Được không em?”

Nguyễn Yếm trong lòng mắng anh không biết xấu hổ, còn hỏi có thể hay không, tay lại lặng lẽ cởϊ qυầи của cô, qυầи ɭóŧ vướng trên đầu gối, Kỷ Quỳnh Thù thử thăm dò đóa hoa của cô, bọn họ hiếm khi làm đến bước này.

Nguyễn Yếm không khép chân được, bị ép thuận theo, nội tâm cô như một cây dây cung đang kéo, vô cùng căng thẳng.

Nhưng ngón tay vẫn nâng lên, nước nhễ nhại dính đầy da của anh, trơn dính đến không dừng được, hoa huyệt khẽ mở, ngón tay hơi cong lên là có thể đi vào, Kỷ Quỳnh Thù do dự trong nháy mắt, thấy thần sắc Nguyễn Yếm diễm lệ, bộ dáng vẫn còn hơi khẽ mím môi kiềm chế, hẳn là đang bối rối, anh xoay ngón tay, lấy ngón tay vuốt ve miệng huyệt của cô .

“Chờ đã…” Nguyễn Yếm kẹp chặt chân, “Anh lấy ra trước. “

Quần áo trên người cô nửa cởi, động tác bị hạn chế, Kỷ Quỳnh Thù dễ dàng đẩy ra .



“Yếm Yếm.” Anh hơi kích động, mặc kệ Nguyễn Yếm đang nói cái gì, chỉ không ngừng hôn chóp mũi, môi, gương mặt cô, ngọt ngào hỏi:”Anh muốn đi vào, có được không?”

Anh không nên nói bên tai cô, Nguyễn Yếm nghĩ.

Giọng nói trong sáng như vậy của anh bị du͙© vọиɠ bao vây, tìиɧ ɖu͙© khiến người ta không kiềm chế được, Nguyễn Yếm không có định lực cao như vậy, huống chi cô tự xưng là một người mê giọng nói, cô giống như đang ân ái với giọng nói của anh.

Hai tay cô nắm chặt cánh tay anh, ấm áp như gió mùa hè, Kỷ Quỳnh Thù bình tĩnh nhìn cô, tinh hà lấp lánh vỡ vụn trong đôi mắt, đó hoàn toàn khác với cuộc sống rách nát trong quá khứ của anh.

Anh hẳn là vẫn tiếp tục xuống phía dưới, anh vốn nên như vậy.

Nguyễn Yếm biết mình cự tuyệt không được rồi, tuy không chán ghét quá mức như trong tưởng tượng, nhưng cô cũng không thể hoàn toàn theo anh, Nguyễn Yếm không dám nhìn anh, rũ mắt khó khăn nói: “Anh, anh mang áo mưa…”

Tim Kỷ Quỳnh Thù ngừng một chút, một lúc lâu sau mới như tỉnh mộng luống cuống tay chân đi lục lọi ngăn kéo, cũng may bình thường bệnh viện phòng AIDS gì đó đều phải phát, nhưng sau khi Nguyễn Yếm nhìn thấy lại hiểu lầm, u oán nhìn anh: “Không có ý tốt. “

Kỷ Quỳnh Thù cúi đầu cười, đi lên giường sờ soạng cô: “Thật ngại quá, mưu đồ đã lâu, giấc mộng lâu nay giờ mới trở thành sự thật. “

Tuyết rơi ngày càng dày, gió rít gào vun vυ"t.

Trong phòng có máy sưởi, Nguyễn Yếm ngã xuống chăn bông. Quần áo cô bị anh cởi hết ra, làn da trần hiện lên những vết hồng. May mắn là không bật đèn, điều đó làm cô cảm thấy an toàn hơn.

Nguyễn Yếm muốn nhắm mắt, nhưng nhắm mắt lại sẽ phóng đại các giác quan khác, hai chân vòng lên cọ xát vào người anh, mơ hồ có thể ngửi thấy mùi nước giặt và mùi hóa chất tỏa ra trên người anh.

Suy nghĩ lung tung, bất lực giãy dụa, Nguyễn Yếm cảm giác mình giống như một con cá nằm trên thớt.

Cô hoảng sợ, càng muốn trốn, Kỷ Quỳnh Thù càng ôm chặt lấy thân thể của cô, ngón tay bên dưới liên tục ra vào: “Tập trung, Yếm Yếm, em căng thẳng quá rồi.”

Nguyễn Yếm ôm cánh tay anh giống như cố bám vào chiếc phao cứu sinh ở giữa dòng nước: “Em chỉ là hơi sợ. “

“Sợ đau sao?” Kỷ Quỳnh Thù hôn lên trên người cô: “Hay là vẫn không tin tưởng anh?”

Cũng không phải, đơn giản là cô sợ.

Nguyễn Yếm không thể giải thích được nỗi sợ đó, cô cào lên da anh và hít một hơi thật sâu. Sau đó cô mới nhận ra nước mắt mình rơi như mưa, cố gắng ngăn lại dòng suy nghĩ hỗn loạn, ngắm nhìn Kỷ Quỳnh Thù, mồ hôi anh thấm ướt trán, đôi mắt đen kịt nhưng trong suốt

Nguyễn Yếm bất giác cảm thấy một đợt ngứa ngáy ập đến: “Kỷ Quỳnh Thù.”

Anh giương nhìn cô, vẻ mặt của Nguyễn Yếm đã ôn hoà hơn rất nhiều, ánh mắt vụt sáng, sau đó anh dịu dàng hôn cô.