“Sao lại gọi anh đến cứu?” Kỷ Quỳnh Thù khó hiểu: “Em cãi nhau với dì sao, nhìn dì buồn lắm.”
“Ừ, mẹ em không biết trước kia em bị bạo lực học đường, nói chung là muốn cãi nhau với em nhưng không biết phải đối mặt với em như thế nào, bà luôn nghĩ đó là lỗi của bà, em không thể nói cho bà biết được.” Nguyễn Yếm đi theo Kỷ Quỳnh Thù, vẫn chậm rãi như cũ, cô cảm thấy an toàn khi đi theo Kỷ Quỳnh Thù.
“Nhưng em không ngờ mẹ lại gọi điện thoại cho anh.”
“Anh cũng không ngờ.”
Kỷ Quỳnh Thù ngẩng đầu lên và kể lại tình cảnh lúc đó: “Dì hỏi anh trước là anh có biết em bị bắt nạt không, anh nói có, sau đó, dì lại hỏi anh người bắt nạt em là ai, anh nói Nguyễn Yếm không đề cập đến điều đó, hình như là bạn cùng lớp, dì đã tự trách mình rất nhiều và nói với anh rằng trước giờ không biết em bị bắt nạt, nhưng chuyện này em phải tự mình nói chuyện với dì.”
Nguyễn Thanh Thanh trốn tránh vì bà không muốn khóc ở trước mặt Nguyễn Yếm, mối quan hệ của hai người dây dưa lằng nhằng, cả hai đều nghĩ không thông, Nguyễn Yếm càng không muốn đào sâu vào quá khứ bị bạo lực của mình, đây không phải là khoét sâu vào trái tim cô bằng một con dao sao?
Nguyễn Yếm rầu rĩ nói: “Mẹ em nói với anh chuyện này sao?”
“Thái độ của dì với anh dường như có chút thay đổi, trước kia dì luôn đề phòng anh, bây giờ thì ngược lại sẵn sàng nói chuyện của em với anh”. Kỷ Quỳnh Thù đoán bởi vì những gì Nguyễn Yếm trải qua đã đập tan định kiến Kỷ Quỳnh Thù là người xấu đối với bà. “Dì nói em chắc chắn không muốn nói chuyện với dì, hai người đều giận dỗi, trước hết để anh thay dì nói xin lỗi em, sau đó nếu em lại bị bắt nạt thì phải làm sao bây giờ?”
“Có thể, lên đại học là tốt rồi.”
“Vậy em định tiếp tục chịu đựng? Hay là mong đợi bọn họ thay đổi?”
Bởi vì Nguyễn Thanh Thanh đặc biệt dặn dò Nguyễn Yếm không được ăn tối, vì vậy, Kỷ Quỳnh Thù đưa Nguyễn Yếm ra khỏi KTV* đưa cô đi một đoạn đường dài đến Phố ẩm thực Dương Châu, bây giờ đang là thời điểm để các bạn trẻ ra đường vui chơi, mỗi lối đi đều sáng như ban ngày, mùi thơm ngon của thức ăn bay vào mũi của Nguyễn Yếm.
*KTV là từ tiếng Trung cho karaoke. KTV có nghĩa là một nơi, thường là một câu lạc bộ, nơi người dân Trung Quốc đi hát và vui chơi với bạn bè.
“Anh quan tâm đến vấn đề của em hơn vấn đề của mẹ con em, không phải ngày một ngày hai em trở thành con rùa đâu Nguyễn Yếm.”
Nguyễn Yếm cảm thấy rằng Kỷ Quỳnh Thù đang chuẩn bị giáo huấn mình, vì vậy cô liếc nhìn anh một cách tủi thân: “Ừ, em đói rồi.”
Cô nói thật, ban đầu thì không có vấn đề gì, nhưng khi ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn vặt, cô không thể chịu đựng được nữa, bụng cô đã réo lên.
“…Em muốn ăn gì?”
Nguyễn Yếm chưa từng tới Phố ẩm thực, không biết ở đây có món nào ngon, mà lại luôn cảm thấy số lượng ít nhưng giá lại cao, vừa đi vừa rầu rĩ: “Hình như món nào cũng ngon…”
“Em lại phân vân nên ăn liền hay ăn bữa sáng mai à.” Kỷ Quỳnh Thù không nhìn nổi, “Một phần bánh mật, ừ, em có thể mua thêm một túi đồ ăn vặt.”
Anh vừa nói vừa trả tiền, Nguyễn Yếm vội vàng ngăn lại: “Để em tự trả.”
“Anh mời em”. Dừng một chút, Kỷ Quỳnh Thù dường như cảm thấy rằng anh không thể thuyết phục được Nguyễn Yếm, giọng thấp hơn một chút, làm ra vẻ lưu manh: “Mời em nếm thử món ngon sau khi anh hôn em.”
Mặt Nguyễn Yếm lập tức đỏ lên: “Không biết xấu hổ.”
Kỷ Quỳnh Thù cười tươi” “Em uống trà sữa không?”
“Em không uống.” Nguyễn Yếm có vẻ giận anh: “Trà sữa béo quá, ngọt đến dính cả họng, em không thích uống trà sữa.”
“Vậy trà hoa quả thì sao?”
“Trà hoa quả chắc là tạm được, em chưa uống bao giờ”. Thật ra thì cô cũng mới chỉ uống trả sữa một lần, Nguyễn Yếm ít khi mua những nhu yếu phẩm không cần thiết, nhất là những thứ này cô càng không mua. “Anh đang tiêu quá nhiều tiền rồi, em cũng không thể ăn nhiều như vậy.”
“Chúng ta vừa mới nói vài câu, em đã ăn gần hết bánh mật, vậy mà còn nói không thể ăn nhiều quá.”
Nguyễn Yếm tay cầm chiếc bánh mật cuối cùng lúng túng giữa không trung, nhưng không phải do Kỷ Quỳnh Thù trêu ghẹo cô: “Vậy anh có đói không, cái này cho anh này.”
“Đút cho anh ăn đi.”
Nguyễn Yếm phản đối: “Anh đừng quá đáng.”
Giọng cô nhẹ nhàng, không có chút xíu uy hϊếp nào, ngược lại Kỷ Quỳnh Thù lắc lắc túi đồ ăn vặt đang cầm: “Phải trả công cho sự vất vả của anh chứ, không, thật sự là hiện tại em chống đối anh càng ngày càng thoải mái, lúc trước chạm vào em một chút em còn khóc.”
“Đó là chạm vào sao?” Rõ ràng đó là cưỡng hôn, hơn nữa, tính cách anh cáu kỉnh mà động vào một chút là nổi giận hết lần này đến lần khác, ai dám chọc tức anh. “Với lại em chưa từng chống đối anh.”
Vì vậy, cô ấy thực sự can đảm, Kỷ Quỳnh Thù đưa cho cô túi đồ ăn vặt, cúi đầu xuống và cắn một miếng bánh mật: “Em không cho anh ăn thì anh đành tự ăn vậy.”
Nói thì nói như vậy, nhưng tại sao lại nghe rất lạ?
Nguyễn Yếm thực sự đói bụng, túi đồ ăn vặt cũng sắp hết.
Kỷ Quỳnh Thù dọc đường đi rất vui vẻ, Nguyễn Yếm có thể cảm thấy rằng niềm vui của anh đã khác trước rất nhiều, hồi trước hời hợt và hay thay đổi, hiện tại giống như người bình thường, chắc là thuốc đã phát huy tác dụng.
Cô mυ"ŧ lấy trái cây, bất ngờ Kỷ Quỳnh Thù ở bên cạnh mở miệng: “Đúng rồi, em vẫn chưa trả lời anh, hôm nay ở KTV em đã gặp ai?”
Vấn đề này không phải đã kết thúc sao? Trái tim của Nguyễn Yếm lệch một nhịp, giống như chim cút: “Chỉ là một người bạn cùng lớp mà anh không quen biết.”
“Em nói tên xem anh có biết không?”
Khối 11 có rất nhiều lời đồn liên quan đến Nguyễn Yếm, rõ ràng không thể mong đợi Nguyễn Yếm dùng bạo lực để khống chế bạo lực, nhưng mèo của anh không bị người khác ức hϊếp.
“Thôi.” nhanh chóng thay đổi chủ đề, Nguyễn Yếm liếc nhìn xung quanh: “Này, anh xem kìa, nó đã đóng cửa.”
Hướng cô chỉ là cửa hàng tạp hóa lần trước có nhiều người đến đánh bạc, nơi này trước giờ vốn đèn điện sáng trưng, bây giờ lại tắt đèn tối om, cửa chính bị khóa chặt, còn dán giấy niêm phong.
Kỷ Quỳnh Thù không để ý lắm: “Bị báo cáo, bị niêm phong, bị bắt hết rồi.”
“Làm sao anh biết được.”
“Người báo cáo là anh mà.”
Thảo nào gần đây Nguyễn Chiêu Chiêu không đến đây, hóa ra là tránh đầu sóng ngọn gió.
Kỷ Quỳnh Thù liếc nhìn những vì sao trên bầu trời, ngày mai anh còn phải đi học: “Đổi chủ đề xong chưa, nói chuyện chính đi?”
Nguyễn Yếm hết cách: “Thì là một nữ sinh, tên là Triệu Như.” Cô thở dài: “Tất cả mọi người đều là học sinh, tuy rằng ghê tởm, nhưng chó cắn mình mình cũng không thể cắn lại, em thật không có… ”
“Không cần lấy những lời tự an ủi ra để gạt anh.”
Nguyễn Yếm nghẹn ngào, cúi đầu và nắm lấy mép áo của mình: “Đúng, em thật hèn nhát, em không thể chịu đựng những hậu quả ngày càng trầm trọng hơn. Lý do này có được coi là miễn cưỡng không?”
Kỷ Quỳnh Thù quay đầu nhìn cô, mặc dù không nhìn thấy rõ nét mặt của cô, nhưng nghe giọng điệu thì bị chính lời nói của anh làm cho đau lòng: “Nếu như anh đoán không sai, em vay tiền mua máy nghe trộm và bút ghi âm để dùng trên người bọn họ, đó là lý do mà anh cho rằng em có kế hoạch nào đó, anh không cảm thấy em hèn nhát, Yếm Yếm, chẳng qua anh không biết tại sao em mãi mà không phản kích.”
Nguyễn Yếm cảm thấy rất khó chịu, hô hấp của cô dường như bị chặn lại bởi một cục bông: “Có một cô gái, tên là Hàn Băng Khiết, bố mẹ cô ta đã ly hôn, bố cô ta ở bên ngoài nuôi vợ bé, đó là khách của mẹ em.” Cô hít vào một hơi: “Sau đó mẹ cô ấy rất…., em không biết phải diễn tả như thế nào, tâm lý của mẹ cô ấy thực sự văn vẹo, chỉ cần Hàn Băng Khiết không nghe lời bà ta, thậm chí, bà ta còn đập phá và la mắng, ném đồ đạc, nhiều lần làm nổ tung cả máy nghe trộm của em nữa.”
“Cô ấy là người bắt nạt em nhiều nhất, nhưng gần đây cô ấy đã không đi học vì bố mẹ cô ấy cãi nhau, mẹ cô ấy đã nổi điên và nói rằng bà ta sẽ khiến ông ta hối hận suốt đời, và sau đó, sau đó bà ta đẩy con gái mình từ trên lầu xuống, em nghe được toàn bộ quá trình từ máy nghe trộm.”
“Em ghê tởm cô ấy, nhưng phản ứng đầu tiên của em khi có chuyện xảy ra là khó chịu, cô ấy bắt nạt em vì cô ấy biết rằng cha cô ấy là khách của mẹ em, sau đó trả thù em, đó là lỗi của cô ấy, nhưng đồng thời cô ấy cũng là nạn nhân, theo một cách nào đó, em cảm thấy cô ấy đáng thương.”
“Em không biết bây giờ cô ấy còn sống hay không, em nghĩ cô ấy đang bị quả báo.” Nguyễn Yếm vứt rác đi, dường như cô muốn nói nhiêu thêm nhưng rồi lại nhịn xuống, vẻ mặt của cô vừa hoang mang vừa có chút không cam lòng, “Em chưa từng tha thứ cho bất kỳ ai xúc phạm em, tốt nhất bọn họ nên chết đi ngay bây giờ, em chỉ là bởi vì chuyện này mà thay đổi một chút, sinh linh đều thống khổ, số phận đã định, cứ thuận theo thôi.”
Kỷ Quỳnh Thù khịt mũi: “Anh không nghĩ vậy.”
Nguyễn Yếm biết anh đang bất bình thay cô, thầm cười trong lòng: “Được rồi, em cố gắng không nghĩ đến chuyện đó nữa thì anh cũng đừng chọc vào vết sẹo của em. Mà này, tình trạng của anh thế nào rồi? Nó sẽ không tái phát nữa chứ.”
“…”
Kỷ Quỳnh Thù im lặng một lúc: “Không sao đâu, không tái phát nữa”.
Nhưng thoạt nhìn anh hình như còn đang che giấu cái gì, Nguyễn Yếm không thể tin được: “Thật sao?”
“Thật, rất tốt.” Kỷ Quỳnh Thù xoa đầu cô: “Em mau về nhà đi, cẩn thận ngày mai lại không dậy nổi.”