Chương 19: Gió lớn (2).

Ngày nghỉ nên Nguyễn Yếm không đi làm, thứ nhất bài tập nhiều, cô cũng phải học, thứ hai những trường khác được nghỉ vào ngày Quốc Khánh, Nguyễn Yếm vẫn theo quy tắc cũ, trước tiên nhất đinh phải làm bài tập về nhà được giao hoặc kiểm tra trước, sau đó làm những gì có thể… Dù sao cô cũng không có tiến bộ gì trong môn vật lý.

Vì đang nghỉ Quốc Khánh, Nguyễn Yếm cho phép mình ngủ nướng, nhưng đêm qua trời mưa suốt đêm không ngớt, mưa tạt vào cây chuối, hơi ẩm lạnh lẽo thấm dọc theo vách tường, khiến cho Nguyễn Yếm ngủ không yên giấc, cô lại sợ lạnh, nên hơn bảy giờ sáng đã dậy mặc thêm quần áo.

Về phía Nguyễn Thanh Thanh, Nguyễn Yếm nói rằng cô không đòi lại tiền — đương nhiên Nguyễn Chiêu Chiêu không đưa tiền cho cô, với tính tình của Nguyễn Thanh Thanh có thể chặn Nguyễn Chiêu Chiêu ở ngoài cửa không cho vào, như vậy trong khoảng thởi gian này có thể yên tĩnh.

Bà phải đi ra ngoài nên dậy sớm chuẩn bị cơm nước: “Yếm Yếm, có thể trưa nay mẹ không về, trong bếp còn một ít đồ ăn, con muốn làm gì thì làm, tối về mẹ sẽ mua thịt.”

Nguyễn Yếm rầu rĩ ậm ừ một tiếng: “Trời mưa mà mẹ vẫn ra ngoài sao?”

“Không sao, mưa cũng sắp tạnh rồi, mưa nhỏ hơn đêm qua.” Nguyễn Thanh Thanh mặc áo khoác, năm tháng đối xử với bà thật tốt, bà đã ngoài ba mươi tuổi nhưng trông trẻ hơn rất nhiều so với những người bạn cùng lứa tuổi với bà: “Mẹ sẽ đóng cửa sổ, nếu con cảm thấy lạnh thì lấy thêm chăn mà đắp…Hả? Bây giờ tại sao vẫn có người dầm mưa?”

Nguyễn Yếm đang nằm trên bàn làm bài tập, bàn của cô cạnh cửa sổ, nó rộng rãi mà lại sáng sủa, gió cũng nhẹ nhàng thổi tới đây, vì có cái bàn che tầm mắt nên cô không nhìn thấy tình huống ở dưới lầu, thuận miệng trả lời: “Chắc họ quên mang ô.”

Nguyễn Thanh Thanh cúi đầu nhìn một lát, do dự nói: “…Ừ, Yếm Yếm, người này có phải là bạn học của con không, mẹ nhìn thấy hơi quen.”

“Sao ạ?” Nguyễn Yếm có thể có bạn học nào? Phản ứng đầu tiên của cô chính là Hàn Băng Khiết đến tính kế mẹ của cô, cô nghi ngờ nhanh chóng chạy đến phòng của Nguyễn Thanh Thanh nhìn xuống dưới, cảnh tượng này khiến cô run lên: “Kỷ Quỳnh Thù?”

Cô gái không quan tâm đến việc có làm bài tập hay không, ngay lập tức cô cảm thấy anh bệnh cũ tái phát, nhanh chóng mặc quần áo và buộc tóc lên, cầm lấy chiếc ô chạy xuống, để lại Nguyễn Thanh Thanh gọi cô: “Đứa nhỏ này, con phải ăn cơm trước đã.”

Nguyễn Yếm chạy chậm cả quãng đường, suýt nữa vấp ngã, trong lòng cô không khỏi hoảng hốt, nhưng cô mặc kệ việc sắp xếp sự thay đổi cảm xúc của mình, cô gái nhỏ chen qua đống xe được phủ áo mưa đi đến che ô cho anh: “Anh làm gì mà ở đây dầm mưa vậy?”

Kỷ Quỳnh Thù dựa vào ghế sau của chiếc xe đạp, cúi đầu xuống, chết tiệt, trời lạnh như vậy mà anh ăn mặc phong phanh, áo khoác chỉ có một lớp ở bên trong, anh ướt sũng từ đầu đến chân, tóc bết lại dính trên trán. Nghe thấy tiếng cô, cũng chỉ ngẩng đầu liếc mắt qua, giống như một bình hoa màu xanh lam chằng chịt vết nứt, rõ ràng đã vỡ nát, vẫn còn muốn chống đỡ đến hơi thở cuối cùng.

Nguyễn Yếm nhìn mà hoảng sợ, cô nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh: “Anh đứng ở chỗ này bao lâu rồi?”

Kỷ Quỳnh Thù tách tay cô ra, ho vài lần, giọng nói của anh trầm bổng như mưa: “Đừng chạm vào anh, rất lạnh, sẽ bị cảm đấy.”

“Anh còn biết sẽ bị cảm sao?”



Nguyễn Yếm khó chịu nhìn anh: “Anh làm sao vậy, sao ban ngày lại phát điên thế?”

Kỷ Quỳnh Thù nghe thấy những lời đó vậy mà lại cười, vừa cười vừa nghẹn, lông mi anh toàn nước,

nhìn không thấy cảnh vật trước mặt: “Anh không phải người điên sao, ai gặp anh rồi cũng vứt bỏ anh, mỗi ngày đều có người chết, tại sao không đến lượt anh cơ chứ?”

Nguyễn Yếm sờ trán anh, Kỷ Quỳnh Thù không cho cô sờ, chân tay anh đã tê dại vì lạnh cóng, nước mưa bám vào quần áo nặng như chì, kéo anh xuống địa ngục, chỉ cần nhúc nhích một chút là đau buốt.

Vừa thấy lạnh, nhưng cũng thấy nóng, Kỷ Quỳnh Thù không biết đâu mới là thực.

Nguyễn Yếm vừa giận vừa đau lòng, túm lấy đồng phục của anh, vắt hết nước, nước mưa lạnh lẽo nhỏ giọt xuống đất: “Không phải em đã đồng ý sẽ ở bên cạnh anh sao, nếu như anh chết, vậy anh muốn em làm gì, đi chết cùng với anh sao?”

Anh chắc chắn không mang điện thoại theo, nếu không chú Đinh đã tìm được anh từ lâu rồi, Nguyễn Yếm cũng không thể bỏ mặc anh được, ngẩng đầu gọi Nguyễn Thanh Thanh xuống lầu: “Mẹ ơi.”

Cuối cùng Kỷ Quỳnh Thù cũng có phản ứng, nhưng anh vẫn không động vào cô, giống như mình mắc bệnh truyền nhiễm, anh lắc lắc đầu không tỉnh táo: “Yếm Yếm.”

Nguyễn Yếm không biết anh gọi “Yếm Yếm” hay là “Yến Yến”, nếu anh nhìn thấy cái thứ hai thì tiêu đời rồi, cô lau nước trên mắt anh: “Anh có thấy rõ không, em là Nguyễn Yếm, anh còn muốn nuôi em như nuôi mèo cơ mà.”

“Yếm Yếm không phải mèo mà.” Anh nhẹ giọng nói, cả người toát lên vẻ ngây thơ không phù hợp với khí chất của anh. “Yếm Yếm là mùa xuân, đỏ đầy nhánh, xanh đầy cành.

Đỏ đầy nhánh, xanh đầy cành, đây là suy nghĩ của anh về ngoại hình của Yếm Yếm.

Rất nhanh Nguyễn Thanh Thanh đã xuống đến nơi, bà giật mình khi nhìn thấy bộ dáng của Kỷ Quỳnh Thù, Kỷ Quỳnh Thù tinh thần hoảng loạn, không để ý đến những gì đã được dạy dỗ, Nguyễn Yếm cũng không quan tâm, mượn điện thoại của mẹ để gọi cho chú Đinh: “Chú Đinh, bây giờ chú hãy đến đón Kỷ Quỳnh Thù đi ạ, anh ấy đang dầm mưa ở đây…. Mất tích một đêm ạ?”

Mẹ nó, anh ấy dầm mưa cả một đêm đấy à?

Những hạt mưa to như hạt đậu rơi tí tách trên mép ô, có chút mưa giống như mưa đá bắn vào mặt, Nguyễn Yếm không thể tưởng tượng được Kỷ Quỳnh Thù ở đây một đêm sẽ cảm thấy như thế nào, ngày hôm qua mưa còn lớn hơn so với hiện tại, cô chỉ muốn mắng anh là đồ điên, nhưng cũng không khỏi thắc mắc là ai đã kí©h thí©ɧ anh đến mức này?

Nhưng cũng tốt, thật may là anh vẫn nhớ tới cô, không trực tiếp đi tìm một cái cây để chết.

Nguyễn Thanh Thanh không khỏi thấp giọng hỏi cô: “Yếm Yếm, mối quan hệ của hai đứa rất tốt à?”

“Coi như là tốt, con nợ cậu ấy rất nhiều.” Bản thân Nguyễn Yếm vẫn còn mơ hồ không rõ, nên đã né tránh những điểm quan trọng và nói: “Nếu không nhờ anh ấy thì con đã bị Nguyễn Chiêu Chiêu đánh chết rồi, anh ấy còn mua quần áo mới cho con, còn kéo con ra khỏi sòng bạc nữa.”



Chú Đinh chạy đến trước cửa nhà Nguyễn Yếm, Kỷ Quỳnh Thù đã kiệt sức, hiện tại ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, Nguyễn Yếm lén lút sờ lên trán anh, nóng như núi lửa phun trào, xác định là đang sốt cao.

Nguyễn Thanh Thanh thấy Nguyễn Yếm cùng lên xe, trong lòng lo lắng không yên: “Con cũng đi theo sao?”

Làm sao bà có thể yên tâm để con gái của mình đi cùng một đám người lai lịch không rõ ràng?

“Không sao đâu, con ghé qua bệnh viện rồi sẽ về.”

Quả thật là vậy, dù đối phương là học sinh cấp ba. Nhưng vẫn còn lo lắng. Nguyễn Thanh Thanh đưa điện thoại cho cô, dặn dò: “Có việc gì con phải gọi điện thoại cho dì Trương ngay, nghe không?”

Nguyễn Yếm gật đầu: “Mẹ đừng lo, con không đi lâu đâu.”

Cô nói ngay lập tức, bởi vì cô ấy cảm thấy Kỷ Quỳnh Thù sốt cao, cô sẽ đợi cho đến khi cơn sốt giảm xuống là được, nhưng thật sự đưa người ướt sũng đến bệnh viện, đo nhiệt độ 39,2℃, bác sĩ kiểm tra cho anh, nói: “Bệnh nhân bị cảm dẫn đến viêm phổi, viêm phổi dẫn đến bệnh nhân sốt cao, may là đưa đến kịp thời, trước tiên tôi sẽ tiêm và kê thuốc kháng sinh, mỗi ngày phải tới bệnh viện kiểm tra.”

Chú Đinh đi làm thủ tục, Nguyễn Yếm túc trực ở bên cạnh Kỷ Quỳnh Thù, cậu thiếu niên đang được truyền nước, nhưng nhiệt độ cơ thê giảm rất chậm, rõ ràng là anh đang đổ mồ hôi, nhưng tay chân lại lạnh buốt, Nguyễn Yếm không biết Kỷ Quỳnh Thù mơ thấy gì, nhưng bị sốt cao cùng với chứng trầm cảm chắc chắn sẽ rất khó chịu, nghĩ đến đây, Nguyễn Yếm cảm thấy mình cũng không được thoải mái.

Truyền hết chai nước, nhiệt độ cơ thể vẫn trên 38℃, bác sĩ đổi thuốc kháng viêm, thấy Nguyễn Yếm với vẻ mặt lo lắng: “Sốt không giảm nhanh được, sốt nhẹ là hiện tượng bình thường.”

“…” Nguyễn Yếm trong lòng lo lắng. “Bác sĩ, anh ấy có tiền sử bị trầm cảm, lúc sốt cao thì phát bệnh, anh ấy có thể đồng thời uống thuốc trầm cảm được không?”

Thông thường, thuốc trầm cảm và thuốc kháng viêm không xung đột, nhưng thuốc trầm cảm thuộc về khoa tâm thần, vì lý do an toàn, bác sĩ cũng không đồng ý cho dùng: “Tốt hơn hết vẫn nên uống riêng, ngoài ra thuốc trầm cảm không phải lĩnh vực chuyên môn của tôi, cháu có thể đi hỏi bác sĩ khoa tâm thần”.

Nguyễn Yếm nói cảm ơn, chờ chú Đinh quay lại, cúi đầu mở miệng hỏi: “Chú ơi, anh ấy có chuyện gì vậy, tại sao lại chạy ra ngoài dầm mưa thế?”

Ngoài cửa sổ mưa đã tạnh, nhưng bầu trời vẫn âm u, chú Đinh đánh giá vị trí của Nguyễn Yếm trong lòng Kỷ Quỳnh Thù, ông hiểu rõ tính cách của Kỷ Quỳnh Thù: “Bố của cậu ấy đến và yêu cầu cậu ấy học y.”

Chỉ như vậy thôi ư?

Chú Đinh hiểu vẻ mặt của Nguyễn Yếm: “Cậu ấy không nói cho cháu biết sao, gia đình cậu ấy rất lớn, bố của cậu ấy ở rể, cậu ấy là đứa trẻ được sinh ra do nhờ người khác mang thai hộ.”