Câu hỏi này thực sự đang hỏi Kỷ Quỳnh Thù, cô có thể làm gì cho anh đây? Cái gì anh cũng không cần, thậm chí còn không muốn sống, nếu như cô hỏi anh sớm hơn một tháng, anh chắc chắn sẽ trực tiếp đưa dao cho cô, để cô đâm chết anh, thế là kết thúc mọi chuyện.
Nhưng không phải lúc này, mối quan hệ bây giờ của anh đã có thêm cô nữa, sống vì người khác thì mệt lắm, nhưng ít nhất cũng phải có chút mong muốn.
Nguyễn Yếm có thể nhìn thấy anh đang nghĩ gì từ biểu hiện trên khuôn mặt của anh, cảm thấy rằng chính mình đang hỏi một vấn đề rất ngu ngốc. Cô thật sự không giúp được gì cho anh, bác sĩ tâm lý còn hiệu quả hơn cô, vậy sao cô lại còn tự đi chuốc lấy xấu hổ chứ?
“Quên đi…” Cô muốn nói về chuyện sau này, trả tiền có lẽ là dễ hơn trả nhân tình.
Kỷ Quỳnh Thù ngắt lời cô rồi thở dài một tiếng, mọi thứ xung quanh yên tĩnh làm Nguyễn Yếm nghe thấy tiếng bước chân sột soạt, thiếu niên không có thời gian để nói chi tiết, anh ôm Nguyễn Yếm đến dưới bàn học gần cửa sổ, hai người chen chúc nhau bên trong không gian chật hẹp, cân nhắc đến việc trong phòng học không có lò sưởi, Kỷ Quỳnh Thù càng ôm chặt cô vào lòng hơn: “Đừng cử động.”
Nguyễn Yếm rất nghe lời, Kỷ Quỳnh Thù nói không cử động thì cô sẽ không cử động. Vì chỉ cần cô ngẩng đầu lên thì đầu của Kỷ Quỳnh Thù sẽ bị đập vào mặt bàn.
Hơi thở của hai người quyện vào nhau, tựa như hơi nước mà hòa vào nhau.
Nhưng tư thế này khiến cô dính chặt vào anh, nửa người trên coi như bỏ qua, không chạm vào bộ phận quan trọng, nhưng khi cô co chân, trung tâm cơ thể tận lực dời xuống, khiến cô không tránh khỏi cọ sát vào eo và hông của anh.
Muốn trốn, nhưng lại không nhúc nhích được.
L*иg ngực của anh phập phồng, những nhịp tim đập hỗn loạn trong lòng bàn tay cô. Dù sao cô cũng rất hỗn loạn, trong lòng như thể có cọng lông đang ngoe nguẩy, toàn thân tê dại vì nó, cũng không quan tâm là anh đang giở trò gì.
Tiếng bước chân bước vào lớp 12/13, giày da nặng nề đạp trên sàn, không rời đi ngay lập tức, thậm chí có chiều hướng ngày càng gần.
Rất gần, ánh trăng mờ ảo chiếu vào cửa sổ, dưới chân Nguyễn Yểm là cái bóng đen trắng rõ ràng, uốn cong thành hình thù kỳ quái trên bàn ghế, nhưng khoảng cách anh và cô quá gần, bước chân dường như cũng càng ngày càng gần, có tiếng nói chuyện không rõ ràng vang lên, rõ ràng là giáo viên tới kiểm tra đột xuất, làm sao anh có thể gần gũi với cô đến thế, nhưng mà —
Nguyễn Yếm khẽ mở môi, giọng nói như sắp phát ra, Kỷ Quỳnh Thù liền đỡ lấy gáy cô, có gì đó rất mãnh liệt trong mắt anh, anh cắn lấy môi cô.
Lúc đầu chỉ cắn môi, sau đó là hôn cô.
Nguyễn Yếm mơ hồ, lờ mờ nhận ra đó là một nụ hôn.
Trái tim của Nguyễn Yếm gần như ngừng đập, sợ hãi cào móng tay lên bảng đen ở sau lưng của cô, có thể còn có những vật khác, nhưng Kỷ Quỳnh Thù đang hôn cô.
Không có ai khác, anh dùng đầu ngón tay xoa nhẹ khóe môi cô, lúc đầu thì áp môi lên môi cô một cách quy củ, một lúc lâu sau, Nguyễn Yếm thở không ra hơi, anh từ từ mυ"ŧ lấy miệng cô, khi tách ra giữa môi và răng có tiếng “chụt” rõ ràng, Nguyễn Yếm nghe được liền đỏ mặt, nhưng cô không thể đỏ mặt thêm nữa, mơ màng nhìn anh.
Kỷ Quỳnh Thù nhìn thẳng vào cô, lông mi hơi rũ xuống.
Anh có chút ảm đạm, Nguyễn Yếm nghĩ vậy, nhưng trong đôi mắt lúc này như đang tỏa ra ánh sáng, cô không miêu tả được đó là gì vì chưa từng nhìn thấy. Bốn hướng đều là hình ảnh mơ hồ, chỉ có dáng vẻ của Kỷ Quỳnh Thù là rõ ràng, anh nâng cằm cô, hôn một lần nữa.
Anh thử rất nhiều cách, cắn và liếʍ, khám phá đôi môi mềm mại không hề biết mệt mỏi, Nguyễn Yếm phản ứng lại, cô không biết là nên theo cơ thể hay trái tim mình, cô biết như vậy là sai, nhưng cô tin rằng Kỷ Quỳnh Thù sẽ không tiến thêm bước nữa, nếu, nếu…..
“Yếm Yếm, ngoan nào, há miệng ra.”
Mặc dù giọng anh đã hạ thấp xuống, nhưng đó không phải là giọng trầm, ngược lại còn có chút non nớt, cô biết giọng anh rất dễ nghe, nhưng hóa ra anh cũng có thể thì thầm vào tai cô một cách nhẹ nhàng và rõ ràng như vậy.
Cô mê giọng nói này, quả nhiên cô là người mê giọng nói.
Kỷ Quỳnh Thù ôm cô, những vì sao ở bên ngoài sáng đến chói mắt, hay là mặt trăng? Dù sao thì ánh sáng của màn đêm chiếu sáng, Kỷ Quỳnh Thù ôm cô lên trên bệ cửa sổ, quay lưng về phía ánh trăng, cả căn phòng sáng tối trước mắt, Kỷ Quỳnh Thù tinh tế mở miệng quấn lấy cô, anh đưa đầu lưỡi vào.
Nguyễn Yếm không nhớ rõ mình có làm theo hay không, nhưng cô đã nếm được mùi vị ẩm ướt và sự vướng víu của đầu lưỡi, anh khó khăn tách lưỡi cô ra, bọn họ phát ra tiếng nước còn dính hơn cả tiếng “chụt”
Âm thanh phát ra khiến Nguyễn Yếm cảm thấy xấu hổ, nó giống như âm thanh khi làʍ t̠ìиɦ vậy.
Anh nắm lấy hông cô, đốt ngón tay siết chặt hai bên eo cô, một tư thế chỉ cần dùng chút lực là hoàn toàn có thể độc chiếm cô.
Chân của Nguyễn Yếm cảm giác như có cái gì đó đang phồng to lên, cách một lớp quần áo đè vào giữa chân cô, có thể nói cô chưa từng trải qua tình huống như thế này, Nguyễn Yếm ướt, giống như kỳ kinh nguyệt kinh khủng nhất, một thứ gì đó nóng hổi chảy ra từ âʍ đa͙σ của cô.
Nguyễn Yếm cảm thấy vạt áo được vén lên, có thứ gì đó ấm áp dán lên eo mình, lòng bàn tay của anh thăm dò bên trong áσ ɭóŧ cô, tiếp xúc với làn da trần của cô, ấn vào hình dáng xương của cô, chỉ có thịt trắng mịn ở eo, Kỷ Quỳnh Thù nhéo một cái, không khống chế được tiếp tục đi lên trên.
Đi lên – mép áσ ɭóŧ của cô, bộ ngực trắng trẻo và gợϊ ȶìиᏂ của cô run lên dưới lớp vải.
Chạm vào đi, sau đó cô ấy sẽ là của anh, anh nghĩ như vậy.
Anh lần mò lung tung để tìm nút cài áo, thứ này so với Cửu Liên Hoàn* còn phiền phức hơn, anh dứt khoát buông tha, chen vào từ sự mềm mại giòn tan của cô, vân vê lấy quả anh đào nhỏ cô.
*: là một trò chơi trí tuệ truyền thống có nguồn gốc từ Trung Quốc. Nó bao gồm chín chiếc nhẫn giống hệt nhau và một “thanh kiếm”, và mục tiêu của trò chơi là bật hoặc tắt tất cả chín chiếc nhẫn.
Đầu óc hỗn loạn của Nguyễn Yếm phát ra chuông cảnh báo, nó kéo cô ra khỏi cảm xúc thuận theo, trầm mê thậm chí là khao khát, tách cô khỏi nụ hôn ướŧ áŧ của thiếu niên, khiến cô chìm vào trong thế giới đầy kinh hoàng và sợ hãi.
Cô đè tay anh lại, Kỷ Quỳnh Thù dường như nhận thấy sự thay đổi của cô, ý thức được bản thân hơi quá đáng, anh cần phải khắc chế rất lớn tách khỏi người cô, nhưng đầu lưỡi cô dường như vẫn còn luyến tiếc, khi anh rời đi cô còn đuổi theo đầu lưỡi của anh, hai chân cô vô thức khép chặt – đó là du͙© vọиɠ do anh đưa tới, anh biết.
Âm thanh càng làm tăng thêm bầu không khí ái muội, màn đêm bao trùm lấy mắt anh.
Kỷ Quỳnh Thù ghé vào tai Nguyễn Yếm, trêu chọc cô: “Yếm Yếm, em thật nhiều nước.”
Nguyễn Yếm sững sờ một lúc, đôi mắt lập tức đỏ lên, một dòng nước mắt len
lén trào ra.
“Anh bắt nạt tôi.” Cô nghẹn ngào: “Tôi chưa bao giờ bị người khác hôn.”
Cô rất tủi thân, nhưng không phải là bởi vì bị hôn, tìиɧ ɖu͙© và tình yêu có thể tách rời, chẳng lẽ đàn ông chơi gái và phụ nữ tìm trai bao là vì yêu sao? Tất nhiên là không phải, chỉ là phụ nữ bị đóng khung trong khuôn khổ của sự xấu hổ về tìиɧ ɖu͙©, rất khó để bộc lộ nhu cầu của mình, họ chỉ tìm kiếm tình yêu như một trò lừa bịp mà thôi – đây là suy nghĩ của Nguyễn Yếm, nhưng cô không nên trở thành nạn nhân của tìиɧ ɖu͙©.
“Anh biết.” Kỷ Quỳnh Thù lau nước mắt cho cô, anh có chút không kiềm chế được, huống hồ cô không thích tiếp xúc với đàn ông cho lắm: “Anh xin lỗi, xin lỗi, anh không nên đột ngột hôn em, không nên cởϊ qυầи áo của em. Là anh lỗ mãng, thật xin lỗi, sau này sẽ không như vậy nữa.”
Anh chưa dứt lời, Nguyễn Yếm càng tức giận hơn, nước mắt lần thứ hai lại rơi xuống, cô đẩy anh ra, trong lòng lạnh lẽo: “Đúng vậy, làm sao anh có thể tùy tiện hôn tôi được chứ. Hôn có thể nói lời xin lỗi là không sao, đáng đời tôi bị tước đoạt quyền làm chủ.”
Lời nói của cô lộn xộn, Kỷ Quỳnh Thù sững sờ nghe, đúng là anh muốn ở bên cô, lúc này thiếu niên nhanh trí nói: “Yếm Yếm, em cho rằng anh hôn em vì em là con gái của một gái điếm, cảm thấy em dễ dãi nên mới hôn em sao?”
“Không phải sao?” Nguyễn Yếm đã ngừng khóc, mặc dù khóc đã kìm hãm cô lại, nhưng nó cũng cho cô một không gian thở để sắp xếp lại lời nói của mình. “Anh đối với tôi xuất hiện phản ứng, đương nhiên dùng tôi để thỏa mãn nhu cầu tìиɧ ɖu͙©, nếu không phải tôi thì cũng là người khác, tôi là một con điếm nhỏ, chi phí mà anh phải trả tương đối thấp, cho nên anh mới hôn tôi, không phải sao?”
Không phải, tất nhiên là không phải, tại sao cô lại có suy nghĩ như thế được?
“Em không phải là con điếm nhỏ, anh cũng không có người khác, Yếm Yếm, em nghĩ sai rồi.”
Hoàn cảnh lớn lên của cô khiến cô có suy nghĩ về quan hệ tìиɧ ɖu͙© một cách rất chủ quan, Kỷ Quỳnh Thù gần như ngay lập tức đã hiểu được nguồn gốc tính cách khó chịu của cô, một khi anh hiểu rõ nguồn gốc vấn đề của cô, anh sẽ rất dễ dàng giải quyết, may mắn thay, anh không phải người mà cô tránh xa với sự trầm mặc ít nói của mình.
Kỷ Quỳnh Thù ôm cô vào trong lòng, cô đối với loại hành vi này không có vấn đề gì, anh trực tiếp nhìn cô: “Là em khiến anh bị kí©h thí©ɧ, không phải anh tìm em khi có nhu cầu tìиɧ ɖu͙©, những người này là người sau, cho nên họ có thể tìm người khác, anh thì khác họ, Yếm Yếm, em là em.”
Anh vậy mà có thể bình tĩnh nói với cô nhiều như vậy, Nguyễn Yếm cảm thấy rất bất ngờ, điều đáng ngạc nhiên hơn là tâm trí cô đã hiểu được nội hàm trong lời nói của anh. Thiếu niên đem tìиɧ ɖu͙© và tình yêu trộn lẫn vào nói chuyện. Anh là loại người dùng đạo đức và cảm xúc để kiềm chế sinh lý của mình. Hành vi của anh không liên quan đến xuất thân của cô. Chỉ vậy thôi đã đủ đánh tan đi suy nghĩ của cô.
“Tôi đã nghĩ…”
Nguyễn Yếm không nói tiếp, vì cô đối với đàn ông vốn luôn có thành kiến, lại suy nghĩ lung tung rất nhiều, nhưng cô không muốn nói với Kỷ Quỳnh Thù về điều đó, không cần thiết làm cho người khác ghét bỏ, vì vậy, anh hôn cô vì anh thích cô sao?
Cô sẽ không hỏi, vì vấn đề này liên quan đến rất nhiều thứ, cô không muốn tự tìm việc cho mình.
“Nhưng anh nên hỏi ý kiến
của em trước.”
“Anh xin lỗi.”
Nhưng Nguyễn Yếm đã tha thứ cho anh từ lâu, cô vịn tay anh xuống: “Vừa rồi là thầy giáo mới tới kiểm tra sao? Không phát ra hiện anh chứ?”
“Không có, đến để xem những người xin nghỉ phép không đi xem phim có thật là có việc bận hay không, tiến vào dạo một vòng rồi đi luôn.” Bọn họ ẩn trong bóng tối, không bị chú ý, mặc dù đúng là anh đang làm những việc không có đạo đức dưới con mắt của giáo viên nhưng cũng đủ cho Kỷ Quỳnh Thù kí©h thí©ɧ rất lớn.
“Vậy tôi cũng phải về thôi, tôi lén chạy ra ngoài, sợ bị phát hiện.”
“Yếm Yếm”. Kỷ Quỳnh Thù nắm lấy tay cô, vẻ mặt rối như tơ vò, ngập ngừng: “Em vừa mới hỏi anh, em có thể vì anh làm cái gì… Lời này có còn hiệu lực không?”
Nguyễn Yếm gật đầu, cô còn nợ anh, đương nhiên giữ lời.
“… Ở bên cạnh anh, ý trên mặt chữ.” Kỷ Quỳnh Thù hỏi cô một cách chân thành. “Có được không?”