- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Cơn Gió Lớn Có Chốn Quay Về
- Chương 45: Liễu nhị công tử lần đầu mất ngủ
Cơn Gió Lớn Có Chốn Quay Về
Chương 45: Liễu nhị công tử lần đầu mất ngủ
Kỳ thật Liễu Huyền An không rõ tình hình trong thành Tam Thủy, nhưng lại biết rõ những khả năng có thể xảy ra trong thành, lại cẩn thận liệt ra phương pháp xử lý đối với từng tình huống cụ thể, cho nên toàn bộ kế hoạch mới dài như vậy. Nhưng chính vì kế hoạch quá dài không có cách nào nói cho xong, chỉ có thể khoa tay múa chân thể hiện độ dài, muốn dùng hiệu quả thị giác làm Kiêu Vương điện hạ tin phục.
Kết quả đương nhiên không có tác dụng gì.
Lương Thú quả quyết: “Không được đi.”
“Nhưng làm vậy có thể hạ thấp khả năng thương vong, đối với Diễm quân mặt nào cũng có lợi.” Liễu Huyền An nói, “Hơn nữa dù ta và A Ninh vào thành không thuyết phục nổi ai đi chăng nữa, ít nhất cũng tiết kiệm lương thực mấy ngày cho Vương gia.” Thế nên nói kiểu gì vẫn là một chuyến đi có lời.
Lương Thú không dự đoán được kế hoạch còn có thể thiết lập từ góc độ này. Đương nhiên hắn biết, Lữ Tượng tham ô dẫn đến lương thực trong quân khuyết thiếu nghiêm trọng, đây cũng là một trong những lý do cần tốc chiến tốc thắng đánh thành Tam Thủy. Nhưng chỉ vì thiếu mấy bát cơm mà phải chạy vào tận địch doanh ăn chực, lý do này cũng quá mức ly kỳ.
Hắn hỏi: “Ngươi có biết lưu dân trông như thế nào không?”
Liễu Huyền An đáp: “Biết, đầu bù tóc rối, cả ngày phải đi giành ăn, vừa hôi vừa bẩn thỉu. Nhưng Vương gia có thể phái thêm vài người đi theo ta, như vậy có thể tạo ra chút tác dụng kinh sợ, còn không dễ dàng bị người ta khinh nhục.”
“Nếu có người hỏi thân phận của ngươi thì tính sao?”
“Thì nói ta là người thôn Nhã Nhạc, vốn muốn đến thành Thanh Dương cậy nhờ thân thích.” Liễu Huyền An nói, “Tuy thôn Nhã Nhạc cũng bị lũ lụt ảnh hưởng nhưng lại cách thành Vạn Hòa rất gần, quan địa phương đã sớm di dời người trong thôn đi hết, không có ai lưu lạc bên ngoài, cho nên sẽ không ai vạch trần ta.”
“Một thôn dân dẫn theo A Ninh còn có thể nói là đệ đệ, các hộ vệ thì sao?”
“Thôn Nhã Nhạc vốn có rất nhiều đại phu, nơi đó là thôn của các y giả.” Liễu Huyền An nói, “Ta giả trang thành đại phu gia cảnh giàu có, dẫn theo đệ đệ và người hầu sẽ không có vẻ quá bất thường, Vương gia cũng đừng phái nhiều người quá.” Y tính toán, “Ba người là được.”
Lương Thú dở khóc dở cười: “Ta còn chưa có đáp ứng, ngươi đã sắp xếp xong nhân số cả rồi.”
“Nhưng sau khi Vương gia cân nhắc lợi hại, nhất định sẽ đáp ứng ta.” Liễu Huyền An nói đến khô cổ, không chờ y tìm nước, Lương Thú đã đưa cái chén qua, “Hành quân gấp gáp, chỉ có một chiếc.”
“Không sao.” Liễu Huyền An nói, “Hiền giả say sưa dưới rừng trúc sẽ không phân biệt chén của ai với ai, ta thường xuyên uống chung chén với bọn họ.” Y cúi đầu uống nước, cần cổ trơn nhẵn tuyệt đẹp như bạch hạc.
Lương Thú thân là thống soái, đương nhiên biết vào thời điểm chiến sự này, nếu có người trà trộn được vào thành Tam Thủy bày trò xúi giục chỉ có lợi vô hại, hơn nữa Liễu Huyền An thật sự có năng lực làm được hết thảy.
Nhưng biết là một chuyện, phải tự tay nhét y vào giữa bầy lưu dân, vào thành Tam Thủy lại là một chuyện khác. Lương Thú nhìn Liễu Huyền An, chờ cho y uống hết nước mới hỏi: “Còn biện pháp nào tốt hơn không?”
Liễu Huyền An lắc đầu: “Không có.”
Lương Thú đọc qua bao nhiêu binh pháp cũng biết là không có, đây đã là cách công phá địch tốt nhất bọn họ có thể nghĩ đến, nhưng vẫn bất mãn nhíu mày như cũ: “Ngươi sống bốn vạn tám ngàn năm tuổi, vì sao đến một biện pháp tốt hơn cũng không nghĩ ra được?”
Liễu Huyền An cảm thấy người này thật biết cách vô cớ gây sự, nhưng vẫn dùng thái độ ôn hòa mà có lệ hắn, ừm, đúng rồi đấy.
Lương Thú vừa tức vừa buồn cười, duỗi tay vẫy: “Lại đây.”
Liễu Huyền An buông chén nước đi qua. Hai tay Lương Thú thuận thế nắm eo y, muốn tranh thủ thời khắc ánh nến lung lay, nhân tâm cũng lung lay này mà gần y thêm một chút, cũng càng thân thiết hơn một chút. Kết quả nhu tình nhộn nhạo và lo lắng tràn đầy chưa kịp mở, ngón tay đã nhói lên một cái như bị mèo cắn: “Á!”
Liễu Huyền An vội vàng dịch tay hắn ra: “Có kim châm, ta chưa kịp cất vào túi.”
Lương Thú chìa tay: “Chảy máu rồi.”
Một giọt máu tròn tròn treo trên đầu ngón tay, chỉ to hơn vết muỗi cắn một chút, nhưng Liễu Huyền An vẫn rất phối hợp giúp hắn băng bó, dùng khăn tay của chính mình long trọng thắt một cái nút.
Lương Thú hỏi: “Có thể tự bảo vệ bản thân không?”
Liễu Huyền An gật đầu: “Ừm.”
Lương Thú thở dài: “Ta sẽ điều động ba tên cao thủ đi theo bảo hộ ngươi, một khi có nguy hiểm, không cần quản chuyện gì nữa, lập tức quay trở về.”
Liễu Huyền An đáp: “Được.”
Một lát sau lại dặn dò: “Lúc ta không có ở đây, Vương gia phải uống thuốc đúng giờ đấy.”
Thật ra y không quá muốn vào thành Tam Thủy, không phải là không thể chịu khổ, cũng không sợ hiểm nguy, mà trộn lẫn rất nhiều cảm xúc trong sách hay gọi là “không nỡ”. Tóm lại vào thời khắc hiện tại, giữa hai người không có không khí nghiêm trọng của nhiệm vụ đơn độc phá vòng vây địch, nhưng lại có vài phần hòe yên liễu trường đình lộ, một tấc xót xa mấy phần ly biệt. Liễu Huyền An thở hắt ra, tuy đối với y, trong ba ngàn thế giới cũng có một Kiêu Vương điện hạ, muốn gặp lúc nào cũng được, nhưng dù sao cũng không giống với người trước mắt.
Đêm đã rất khuya.
Thời điểm này không quá thích hợp để nói chuyện yêu đương, mặc dù rất muốn kéo tiên ngủ từ trên chín tầng mây về lại hồng trần, Lương Thú cũng muốn đứng dưới một quốc gia phồn hoa cẩm tú tiếp được y, mà không phải là một mảnh non sông đầy thương tích, đêm ngày ly biệt, cho nên đành nuốt ngược những lời muốn nói vào bụng.
A Ninh đang ngồi ngủ gật trong lều, nghe thấy tiếng động bên ngoài liền chạy đi xem, vừa vặn bắt gặp Vương gia đưa công tử nhà mình trở về.
“Nghỉ ngơi sớm đi.” Lương Thú nói, “Chờ ta sắp xếp người xong lập tức đưa các ngươi vào thành.”
Liễu Huyền An gật đầu, nhìn theo bóng Lương Thú đi khuất mới cùng A Ninh chui vào lều.
A Ninh hỏi: “Vương gia đáp ứng cho công tử đi thành Tam Thủy rồi?”
Liễu Huyền An đáp: “Đúng vậy.”
“Thế vì sao công tử lại không vui chút nào thế?”
“Bởi vì ta không quá muốn đi thành Tam Thủy, nhưng lại không thể không đi.” Liễu Huyền An nhận khăn lau mặt, “Hơn nữa ta không muốn rời khỏi Vương gia.”
A Ninh đánh giá: “Nửa câu sau của công tử nghe quái quái thế nào ấy.”
Liễu Huyền An lại không cảm thấy kỳ quái chỗ nào, y qua loa rửa mặt xong liền nằm vào ổ chăn cùng A Ninh tính toán ngày tháng. Nếu hết thảy đều tiến hành theo kế hoạch, dưới tình huống mọi việc thuận lợi, Diễm quân cũng phải mất ít nhất nửa tháng mới có thể công phá thành.
Nửa tháng, thật sự rất lâu.
A Ninh nghi hoặc: “Lâu lắm à? Trong sách sử viết, đánh nửa tháng xong một trận đã xem là rất nhanh chóng rất lợi hại. Hơn nữa trước đây công tử thường xuyên ngẩn người, ngẩn một lần hết nửa tháng, hoàn hồn trở về còn gật gù đắc ý nói chỉ mới trôi qua giây lát.”
Liễu Huyền An lại nói: “Không giống nhau.”
A Ninh dò hỏi đến cùng, là không giống chỗ nào?
Liễu Huyền An không giải thích được là khác biệt ở đâu, hình như chỗ khác duy nhất chính là nhiều thêm một Lương Thú. Y suy nghĩ một lát, lại nói với A Ninh: “Trên người Kiêu Vương điện hạ có rất nhiều vết thương.”
“Hành quân đánh giặc, tất cả mọi người đều bị thương.” A Ninh nói, “Có một lần Vương gia bị loan đao đâm trúng xương sườn, nghe nói hôn mê suốt mười ngày, các quân y bó tay không có cách. Cao phó tướng sốt ruột đến phát điên, chỉ thiếu nước chạy vào sa mạc tìm đồng cốt về chiêu hồn.”
“Sao ngươi biết nhiều chuyện thế?”
“Bởi vì gần đây công tử luôn cưỡi ngựa cùng Vương gia, ta không có chuyện gì làm, đành đi tìm người khác nói chuyện phiếm.”
Mọi người đều yêu thích A Ninh, thấy cậu thông minh cần mẫn lại có năng lực, dung mạo trắng trẻo đáng yêu, vì thế kể rất nhiều chuyện trên đường hành quân đánh giặc cho cậu nghe. Liễu Huyền An dặn dò: “Vậy ngươi phải ghi nhớ hết, đừng quên, chờ sau này rảnh rỗi thuật lại những chuyện liên quan đến Vương gia cho ta.”
A Ninh hỏi: “Chỉ nghe chuyện của Vương gia thôi sao? Nhưng chuyện của những người còn lại cũng thú vị lắm.”
Liễu nhị công tử quyết đoán cự tuyệt: “Ta không muốn nghe những người khác.”
A Ninh nghẹn họng, thôi thế thế thế cũng được.
Cậu tắt đèn đi, chui vào một góc lều khác, chìm vào giấc ngủ rất nhanh, không hề vì chuyện sắp vào thành Tam Thủy mà lo sợ căng thẳng, vẫn yên ổn ngủ thẳng đến sáng sớm ngày hôm sau. Bên ngoài lêu vang lên tiếng lanh canh lộc cộc, cậu mở mắt, nhẹ nhàng xốc chăn lên, tính toán chuẩn bị đồ dùng rửa mặt lại đi đánh thức công tử.
Kết quả vừa bò dậy được một nửa đã nghe thấy một giọng yếu ớt truyền từ phía sau: “Tối hôm qua ta không ngủ được.”
A Ninh chưa chuẩn bị tinh thần, bị dọa suýt thì giật bắn: “Công tử!”
Liễu Huyền An bọc chăn, dùng giọng mũi “ừ’ một cái.
Tim A Ninh nhảy kinh hoàng không kịp hoãn xuống, nhưng chưa hoãn cũng không ngăn được cảm giác khϊếp sợ: “Mất ngủ?”
Liễu Huyền An chậm rãi gật đầu.
A Ninh trợn mắt xác nhận lại một lần nữa, công tử mà cũng có ngày mất ngủ, y là kẻ đi dạo bên hồ nước cũng lăn ra ngủ được đấy! Vì thế cậu cực kỳ lo lắng nhấc cổ tay y lên thử mạch nửa ngày, không phát hiện ra dị thường, lại kéo y ra khỏi lều kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới. Cao Lâm trông thấy từ đằng xa, buồn bực hỏi Vương gia nhà mình: “Đang làm gì thế nhỉ?”
Lương Thú nghiêng đầu liếc: “Thì ngươi tự mình đi hỏi đi?”
“Ta đi hỏi ngay.” Cao Lâm cất bước muốn đi, lại bị Lương Thú gọi giật: “Lăn ngay về.”
Cao Lâm ôm tay chép miệng, xem đi, ta biết hết, sau này càng phải tị hiềm.
Lương Thú không muốn nhiều lời vô nghĩa: “Đi gọi ba người Vương Phồn, Vương Quan và Chu Nghị đến đây.”
“Ba người bọn họ?” Cao Lâm thu vẻ trêu cợt, “Sao vậy, xảy ra chuyện gì rồi?”
“Không phải việc lớn, cũng không tính việc nhỏ.” Lương Thú nhìn về phía Liễu Huyền An, “Y muốn đi thành Tam Thủy.”
Cao Lâm hơi sửng sốt, sau đó mới lấy lại phản ứng, không tin được thốt lên: “Thế mà Vương gia chịu đồng ý? Đó không phải chỗ tốt lành gì, tuy huynh đệ họ Vương và Chu Nghị đều là cao thủ nhất đẳng, nhưng trong thành có mấy vạn phản quân và lưu dân, bọn họ còn hận Diễm quân thấu xương, nếu lỡ bất cẩn… Hay là vẫn thôi đi.”
“Ngươi đi khuyên thử xem.” Lương Thú nói, “Khuyên được ta sẽ ghi công đầu, nhà to ruộng tốt muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
Cao Lâm: “……”
Hắn hãy còn nhớ rõ lần trước đi tìm A Ninh, đối phương vỗ ngực hùng hồn “Đệ tử Bạch Hạc Sơn Trang sao có thể thấy khó mà lui”, quả thực là đứng trên đỉnh đạo đức giẫm mình xuống dưới bùn. Đến bây giờ cảm giác hổ thẹn đó vẫn chưa tiêu tan, mơ màng ngủ gật vẫn nghe thấy dư âm vang vọng, cho nên hắn lập tức đổi đề tài: “Vào thành Tam Thủy làm gì, lung lay bá tánh?”
Lương Thú gật đầu.
“Đúng là biện pháp tốt.” Cao Lâm nói, “Ta thấy Liễu nhị công tử thật sự có bản lĩnh không cần đánh vẫn khuất phục được kẻ địch, họ Hoàng kia tàn bạo tự cao, không phải người có đầu óc, chắc là dễ tẩy não thôi. Nói không chừng trận này chúng ta không cần ra tay, đối phương đã chủ động hàng phục rồi.”
Lương Thú hỏi: “Sao hả, ngươi thấy trận này không quá nguy hiểm, không muốn khuyên nữa?”
Cao Lâm nói, nguy hiểm đúng là nguy hiểm, nhưng không phải đến cả Vương gia cũng khuyên không được đó sao.
Nếu ta đi mà không khuyên được, quá bằng không đi.
Nếu ta đi mà khuyên được, chẳng phải còn lợi hại hơn ngài rồi?
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Cơn Gió Lớn Có Chốn Quay Về
- Chương 45: Liễu nhị công tử lần đầu mất ngủ