Chương 32

Ăn không ngồi rồi, lười cực kỳ lười

Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn

__________

Những người làm đang dỡ dược liệu cũng không hề đoán được công việc nặng nhọc này lại thu hút Kiêu Vương điện hạ đích thân tới xem, nhất thời ai cũng hoảng sợ. Liễu phu nhân cũng đang ở đó, bà mặc áo khoác bằng vải thô, lấy một mảnh vải che tóc, che kín luôn cả mặt chỉ chừa mỗi hai con mắt, tay cầm một chồng sổ đăng ký dày cộp, đang vội vàng kiểm kê số lượng gói thuốc.

"Mẹ." Liễu Huyền An lại gần, "Sao người lại làm những việc này, Li thúc đâu ạ?"

"Đang ở đây, ta không cho bọn họ qua đây, muốn đích thân kiểm tra." Liễu phu nhân thấy Lương Thú cũng đang đi sang bên này, lập tức tháo vải che mặt xuống, sửa sang lại y phục rồi tiến lên hành lễ. Trên tay bà có không ít vết thương nhỏ, hình như là bị cành dược liệu khô quệt qua, Lương Thú nói: "Liễu phu nhân vất vả rồi."

Liễu Huyền An buồn bực: "Dược liệu gì thế ạ, sao lại nhiều gai nhọn vậy?"

Liễu phu nhân khẽ nói: "Việc này kể ra thì dài lắm, có lẽ cần cha con ra mặt, chỗ này nhiều bụi, con cũng đừng ở đây góp vui nữa, dẫn Kiêu Vương điện hạ đến chỗ khác đi dạo đi."

Liễu Huyền An nhìn Lương Thú, Lương Thú hiểu ý y: "Liễu phu nhân, lô dược này có vấn đề gì sao?"

Nếu Vương gia đã tự mở lời, Liễu phu nhân chỉ đành thở dài, đáp: "Thực ra cũng không phải vấn đề gì lớn."

Đang nói chuyện, một nhóm người làm cách đó không xa có người nâng lệch khiến một bao dược liệu lớn lăn xuống mặt đất. Bao tải lăn xuống rách toạc ra, một loạt quả khô màu đen 'xào xào' tràn hết ra ngoài. Liễu Huyền An lại gần nhặt lên một nắm, là táo dại đen thường dùng để thanh nhiệt giải độc, nhưng cực kỳ bẩn, chưa hề được lựa sạch, bên trong bao chắc cũng phải lẫn vào hai phần đất vàng, ba phần táo và cành khô, thêm một phần hao phí thông thường, còn lại e rằng chẳng dùng được đến một nửa.

Chẳng trách người ở đây tay đều bị thương. Liễu Huyền An hỏi: "Lô hàng lần này là biểu huynh đích thân mua về ạ?"

Liễu phu nhân vốn không muốn nhắc đến chuyện này, nhưng thấy Vương gia cũng đang chờ được nghe thêm, bà đành phải kể lại ngắn gọn ngọn nguồn sự việc lần này.

Liễu Huyền An có một vị biểu huynh xấp xỉ tuổi y, tên là Phương Cẩm Nguyên, từ nhỏ đã được gửi nuôi tới chỗ Liễu phu nhân ở Bạch Hạc sơn trang, đi theo đệ tử Liễu gia rèn văn luyện võ học y thuật —— nhưng cũng chẳng học ra được thành tựu gì, không đủ tư cách lên ngồi xem bệnh cho người ta, cho nên Liễu phu nhân để hắn ta phụ trách chọn mua một vài dược liệu. Thực ra trước giờ hắn ta vẫn làm rất tốt, nhưng mà vài lần mua táo dại đen gần đây lại xảy ra chút vấn đề.

"Đây mới chỉ là hai lô đầu tiên, cơ mà chắc những lô sau cũng giống vậy thôi, không được lô nào ổn. Biểu huynh con vẫn đang ở thành Thanh Giang, đợi sau khi nó mang lô hàng cuối cùng về, ta lại tới hỏi nó."

Bên ngoài lại dồn dập bận rộn đẩy vào bảy tám chiếc xe, tất cả đều cần kiểm tra, Liễu phu nhân phải làm việc tiếp, Lương Thú cũng nhặt lên một nắm táo dại đen dưới mặt đất, chà xát trong tay: "Biểu huynh ngươi làm à?"

"Ta không thân với huynh ấy lắm." Liễu Huyền An nói, "Nhưng mà dù táo dại đen có đắt đỏ đến đâu thì cũng chỉ là một loại dược liệu thông thường, không thể nào quý hơn được những loại dược liệu quý hiếm, biểu huynh ta chắc chẳng đến nỗi sẽ động tay động chân vào chuyện này, nếu không danh tiếng bị huỷ hoại, đã thế còn chẳng được miếng lợi nào, mất nhiều hơn được."

Lương Thú ném nắm táo về: "Ta không hiểu về dược liệu."

Liễu Huyền An tiếp tục giải thích cho hắn nghe. Táo dại đen không thể trồng nhân tạo được, hầu như chỉ sinh trưởng ở vùng núi ẩm ướt phía nam Đại Diễm, sau một trận mưa sẽ sinh trưởng rất mạnh, kết trái sum xuê, cho nên không được tính là hàng hiếm. Nếu quý thì chỉ quý ở khâu nhân lực, muốn ngắt được nó rất tốn công.

"Thành Thanh Giang rất gần thành Bạch Hạc, được coi là vùng sản xuất lượng lớn táo dại đen, vào khoảng thời gian này mỗi năm, quan phủ đều sẽ tổ chức cho hương dân vào núi ngắt táo, phơi khô sau đó bán cho các dược thương ở mọi nơi." Liễu Huyền An nói, "Bình thường ta cũng không quan tâm chuyện này lắm, nhưng nếu người khác đặt mua dược liệu cũng bị như thế, vậy có lẽ quan địa phương đang giở trò."

Lương Thú buồn cười: "Ngươi vậy mà rất biết bênh vực người nhà đấy, biểu huynh nhà mình không có vấn đề gì, lại một mực khẳng định quan viên được triều đình cắt cử có vấn đề."

Lại có thêm mấy bao táo dại đen được mở ra, còn kém hơn cả mấy bao trước, bên trong chưa phơi khô hết, mốc meo, dẫn tới cả bao lớn đều không dùng được, chỉ đành đốt bỏ đi. Liễu phu nhân thấy vậy lập tức phừng phừng lửa giận, tức đến mức đau răng, nhưng điều khiến bà tức giận hơn vẫn còn ở phía sau, một người làm từ xa chạy lại, thở hổn hển thưa lên: "Biểu thiếu gia đã trở về rồi ạ, chỉ có mình ngài ấy về, nói là những người còn lại đều đã bị quan phủ thành Thanh Giang giam giữ ạ."

Liễu phu nhân kinh hãi: "Hả?"

Mọi người cũng ra phía trước nghe ngóng, Phương Cẩm Nguyên đang bưng một bình trà, thoạt nhìn có vẻ hơi chật vật, môi khô nứt, hình như mặt cũng chưa kịp rửa. Liễu phu nhân đau lòng oán trách: "Tính tình con trước giờ vẫn luôn ổn trọng, sao tự dưng lại xảy ra xung đột với quan phủ?"

Một người thành thật như Phương Cẩm Nguyên lúc tức giận cũng khó lường trước được, gân xanh trên cổ nổi hết lên, cứng đầu nói: "Gã họ Trương kia khinh người quá đáng, ban đầu gã đùn đẩy nói là người dân cố tình đưa dược liệu giả, kết quả A Sướиɠ không tin, nửa đêm lén tới thăm dò, người dân cái gì chứ, chính là do đám quan phủ ấy giở trò."

Các dược phường tới thành Thanh Giang thu mua táo dại đen không chỉ có một nhà, không ai tình nguyện gánh chịu tổn thất này, cũng không ai sẵn lòng làm người dẫn đầu lên tiếng, cho nên đã xúi Phương Cẩm Nguyên mở lời, họ nghĩ rằng gia nghiệp của Bạch Hạc sơn trang khổng lồ, lại được hưởng hoàng ân, dù có là quan địa phương cũng phải chừa ra chút mặt mũi, Phương Cẩm Nguyên cũng tưởng thật, ai ngờ đối phương thực sự tức giận ra mặt, khăng khăng phủ nhận mọi chuyện, ngược lại còn quở trách dược thương không biết tốt xấu, không biết sự vất vả của người dân, sau đó dứt khoát lấy tội danh "Gây sự quấy rối", giam giữ toàn bộ người của Bạch Hạc sơn trang.

Phương Cẩm Nguyên nói tiếp: "Dì ơi, con thực sự chưa nói ra lời nào quá đáng, A Sướиɠ cũng rất khiêm tốn, không ai hy vọng xa vời rằng bọn họ sẽ không trộn lẫn thêm thứ gì, nhưng ít nhất cũng phải trộn thế nào để mua về đổ ra còn lựa được chứ? Cành khô lá héo thì thôi đi, đến cả nhọ nồi mà cũng trộn vào được, chẳng biết bọn họ cạo từ đâu ra nữa."

Lương Thú hỏi: "Nếu loại dược liệu này không đủ đáp ứng nhu cầu, phải tranh nhau mua, vậy sao quan phủ không tăng giá mà lại làm giả?"

"Nếu tăng giá lên gấp hai gấp ba bị phía trên thậm chí là triều đình biết được, khó tránh khỏi việc gã sẽ bị gán cho tội đầu cơ trữ hàng độn giá, chi bằng làm như bây giờ, dù sau này có xảy ra chuyện cũng có thể đùn đẩy nói rằng người dân làm việc ngu dốt, phủi sạch mối liên quan đến gã." Phương Cẩm Nguyên xoay người, thấy Lương Thú lạ mắt, bèn hỏi biểu đệ, "Vị huynh đài này là bạn của đệ à?"

Liễu Huyền An gật đầu, đúng vậy, là bạn của ta.

Liễu phu nhân khẽ mắng: "Mau hành lễ với Kiêu Vương điện hạ."

Kiêu Vương điện hạ? Phương Cẩm Nguyên sững sờ tại chỗ, vội vàng buông tay áo xuống, Lương Thú ngăn lại: "Phương công tử không cần đa lễ, ngươi kể tiếp chuyện ở thành Thanh Giang đi, nếu bổn vương nhớ không lầm, quan địa phương ở đó hình như tên là Trương Quảng Hà đúng chứ?"

"Đúng là gã ạ." Phương Cẩm Nguyên nói, "Gã mới nhậm chức năm ngoái, luôn miệng nói là phải liêm khiết phụng sự việc công, ngày nào cũng giả vờ giả vịt dựng một cái lều lắng nghe ý dân, nhưng sau lưng lại âm thầm phá hoại thanh danh của dược liệu thành Thanh Giang, sau hai năm lại được điều chuyển một lần, gã có thể phủi mông thăng quan, không cần bận tâm đến cục diện rối rắm này nữa."

Liễu phu nhân lại hỏi: "Gã Trương đại nhân kia giam giữ người và hàng của chúng ta, chỉ thả con về, thế gã có nói định giải quyết như thế nào không?"

"Có nói ạ." Nhắc tới chuyện này, Phương Cẩm Nguyên lại càng giận đùng đùng, "Gã nói là phải để đích thân dượng (*) tới lãnh người. Gã muốn bày trò chỉnh đốn chúng ta đây mà, lại còn để tất cả dược thương chứng kiến, ngay cả Bạch Hạc sơn trang cũng không làm gì được gã, sau này đương nhiên sẽ không còn ai tới kiếm chuyện."

(*) 'dượng' tức là chồng của 'dì'

Theo lý mà nói, đến cả Hoàng thượng cũng phải nể mặt Bạch Hạc sơn trang vài phần, một gã quan viên không thể nào lại kiêu ngạo đến mức đó được, nhưng vấn đề ở đây là vài phần ưu ái Hoàng thượng thực sự quá kín kẽ, một không ban thưởng hai không khen ngợi, thậm chí đến bảng hiệu cũng là do tiên đế đích thân viết vào mười mấy năm trước. Vất vả lắm mới rộ lên hôn sự cùng công chúa, lại bị Lương Dục lấy thái độ kiên quyết gạt đi, ồn áo huyên náo đến nỗi khắp nơi ai cũng biết, sau đó tuy có Lương Thú tới thành Bạch Hạc, nhưng chẳng ai biết ý hắn thế nào, hơn nữa mới dạo chơi trong thành nửa ngày đã chạy lấy người, đủ loại thêm mắm dặm muối, khó tránh khỏi việc bị thiên hạ đồn đoán, thánh sủng của Bạch Hạc sơn trang đã không còn được như năm đó nữa.

Vì thế, Trình Tố Nguyệt đang lang thang đi dạo quanh sơn trang đã nhận được nhiệm vụ mới, đi cùng Phương Cẩm Nguyên tới thành Thanh Giang cứu người.

Chắc cả đời này Trương Quảng Hà nằm mơ cũng không nghĩ tới bản thân mình sẽ có ngày được tận mắt nhìn thấy lệnh bài Cửu Long, gã hoảng sợ tới mức ngồi phịch xuống đất, run run rẩy rẩy khóc không thành tiếng. Thực ra sự nghiệp tham ô của gã chỉ vừa mới bắt đầu thôi, chưa rút được bao nhiêu tiền, cũng không phải tội chết, nhưng, nhưng đó là Kiêu Vương điện hạ, đầu gã còn giữ lại được không đây? Dứt khoát đâm đầu đi chết cũng được.

Cho nên gã đứng dậy lập tức muốn đâm đầu vào cột, kết quả bị Trình Tố Nguyệt giơ chân đạp về chỗ cũ, khóc còn dữ dội hơn.

Đây cũng là lần đầu tiên Phương Cẩm Nguyên chứng kiến tình huống này, trong lòng vì thế mà kính nể biểu đệ mình hơn rất nhiều, sau khi trở lại Bạch Hạc sơn trang, chuyện đầu tiên hắn ta làm đó chính là tự tay tặng y hai gói trà ngon, một bọc điểm tâm.

Liễu Huyền An lấy pha một ấm: "Vương gia nếm thử nhé?"

Lương Thú lúc này gần như đã quên đi giấc mộng hoang đường kia —— cố gắng để quên đi, hắn nhận lấy tách trà: "Hôm qua ta nghe Liễu phu nhân nói, tuỳ tùng mà biểu ca ngươi dẫn đi lần này tên là Lưu Hằng Sướиɠ, làm người khôn khéo, y thuật khá tốt, lại có chút võ công."

Liễu Huyền An lắc đầu: "Ta không quen hắn, trong sơn trang này có rất nhiều người mà ta chưa gặp bao giờ."

Lương Thú nói: "Ta đã sai người đi tìm hắn."

Liễu Huyền An khó hiểu: "Vì sao phải tìm hắn?"

Lương Thú đặt tách trà xuống: "Ngươi đoán xem."

Liễu Huyền An nằm bò ra bàn lười biếng, ta không đoán, ta rất mệt. Dù sao thì cũng chắc chắn không phải vì tra án, chuyện ở phủ Thanh Giang còn chưa có tư cách để Vương gia đích thân thẩm vấn, cũng không phải vì xem bệnh, tuy y thuật của A Sướиɠ rất khá nhưng chưa tới trình độ có thể lướt qua cha ruột y để xem bệnh cho Vương gia.

Lương Thú nói: "Nếu hắn ta thực sự thông minh, ta muốn dùng hắn để dụ hai kẻ bắt cóc ngươi ra."

"Hửm?" Liễu Huyền An ngồi thẳng dậy, "Phượng Tiểu Kim?"

Lương Thú gật đầu.

Liễu Huyền An ngẫm nghĩ, chuyến này hai kẻ bắt cóc kia lên phương bắc chính là để tìm thần y trị bệnh, dùng A Sướиɠ làm mồi nhử quả thực rất thích hợp. Y phỏng đoán: "Cho nên Vương gia muốn lợi dụng chuyện thu mua dược liệu lần này xảy ra vấn đề, phân ra một nửa trách nhiệm để A Sướиɠ gánh chịu, đuổi gã ra khỏi Bạch Hạc sơn trang, dụ Phượng Tiểu Kim và Vân Du chủ động hiện thân?"

"Phải." Lương Thú nói, "Hôm ấy ngươi bảo đã khám mạch qua cho Phượng Tiểu Kim, nhiều nhất gã đó còn sống được thêm ba năm nữa."

"Gần như là vậy." Liễu Huyền An nhớ lại, "Thân thể tổn hại quá nhiều, cộng thêm bị độc tố quấy nhiễu, quả thực hắn ta phải được chạy chữa sớm. Có điều hai người đó đều cực kỳ hung tàn, A Sướиɠ đang sống tốt ở Bạch Hạc sơn trang, chưa chắc đã đồng ý yêu cầu của Vương gia, dù sao nếu đổi lại là ta, chắc chắc cũng sẽ không đồng ý."

"Ngươi tưởng ai cũng giống ngươi chắc, được ăn không ngồi rồi, lười cực kỳ lười." Lương Thú lại bắt đầu kiếm chuyện không đâu, "Không được ăn!"

Liễu Huyền An có tai như điếc, nhanh tay bẹo một miếng điểm tâm trên mâm, Lương Thú gõ nhẹ lên khớp xương chỗ khuỷu tay y một cái, toàn bộ cánh tay của Liễu nhị công tử lập tức tê dại, điểm tâm cũng bị cướp mất, Lương Thú thuận thế nâng cánh tay y lên, Liễu Huyền An vươn dài tay, nửa thân trên nghiêng ngả, một bên tay khác vì để giữ thăng bằng mà nên không thể không chống lên vai đối phương.

Lưu Hằng Sướиɠ vừa bước vào cửa đã nhìn thấy một màn thân mật này, vội vàng rũ mắt xuống, đứng sang một bên cung kính chờ đợi.

Kiêu Vương điện hạ hình như khác xa với lời đồn thổi nhỉ.

Không chỉ không tàn nhẫn khát máu, mà khi cười lên còn cực kỳ thư thái tuấn lãng.

+++++++

Toi sắp phải học thực vật dược òi T_T

09/09/2023

Truyện chỉ đăng tại https://truyenhdt.com/tac-gia/hoacuc_dualeo_555