Chương 3

Thật ra thì, có đe dọa hay không không quan trọng, chủ yếu là tôi thích cảm giác kinh sợ.

Sau khi thay đổi đoạn kết, tôi cảm thấy tinh thần thoải mái dễ chịu.

Bùi Tịch cũng thu cây đao vào vỏ.

Đêm đó, tôi có một giấc mơ.

Tôi mơ thấy anh ấy trở lại trong sách, vì tôi đã thay đổi rất nhiều nên một cái kết tồi tệ hơn đã được an bài cho anh ấy.

Quan trọng nhất là không có ngoại truyện.

Sau khi tỉnh dậy, tôi ngồi dậy khỏi ghế sofa, mơ mơ màng màng thấy một người đang bán khỏa thân dùng bát múc nước trong bể cá đổ lên người.

Hả???

Hả!!!!!

Tôi lập tức tỉnh táo, không nhịn được hét lên: "Dừng tay - thả cá của tôi ra!"

Tôi bước hai, ba bước lao tới bể cá, nhìn Đại Mao, Nhị Mao, Tam Mao đang bơi lội bên trong.

Còn tốt, còn tốt, không thiếu đứa nào.

Tôi cũng không biết lấy dũng khí từ đâu mà giật lấy cái bát từ tay anh ấy, tức giận nói: "Bùi Tịch, có chuyện gì thì anh cứ nhắm vào tôi, đừng động vào cá của tôi!"

Hiếm thấy Bùi Tịch không có tức giận.

Anh ấy chỉ tay về phía mặt trời rực rỡ chói chang ngoài cửa sổ.

"...Trời nóng quá, ta chỉ muốn tắm, không làm tổn thương cá của ngươi."

Lúc này tôi mới phát hiện, không biết tối qua bị cúp điện lúc nào.

Máy điều hòa đã tắt.

Tôi cũng toát mồ hôi.

Tôi đẩy anh ấy vào phòng tắm, mở vòi hoa sen: "Sau này tắm ở chỗ này."

Sau khi ra ngoài, lấy điện thoại ra.

Vừa trả tiền điện xong thì chuông reo.

Điện thoại gọi đến chứng tỏ - biên tập thúc giục.

Tôi nhắm mắt nghe điện thoại.

"Thực xin lỗi, tôi sai rồi, tôi không nên thay đổi đoạn kết, anh có thể đánh tôi mắng tôi cũng được, ngàn vạn lần đừng trừ tiền nhuận bút của tôi!"

Nói xong một hơi, đầu bên kia điện thoại im bặt, sau đó là một tràng cười vang.

"Tôi gọi không phải là để trách tội."

Dừng một chút, bổ sung thêm: "Đường Tranh Tranh, chúc mừng cô!"

Đầu óc tôi mơ hồ.

"Cái kết cô mới sửa rất khéo léo, số liệu không tệ, phản hồi của độc giả cũng rất tốt. Sao cô lại nghĩ đến việc thay đổi kết cục vậy?"

Bị người ta cầm đao kề lên cổ bắt buộc đổi đấy ạ.

Tôi im lặng thở dài, lên tinh thần.

"Chỉ là một ý tưởng thôi, độc giả thích là tốt rồi."

Cúp điện thoại xong, đúng lúc Bùi Tịch từ trong phòng tắm đi ra.

Vừa rồi chỉ lo cho đám cá nên không để ý đến cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của anh ấy, cả người đầy những vết sẹo do đao kiếm gây ra.

Có một đường kéo dài từ bả vai đến thắt lưng, gần như là kéo dài toàn bộ phần lưng.

Tôi nhớ vết sẹo kia.

Là lúc Bùi Tịch vì thể hiện lòng trung thành với Thi Vân Phong, lấy được lòng tin của anh ta, nên không để ý tính mạng nguy hiểm mà thay anh ta cản một đao.

Một đao kia sâu đến tận xương, khiến tính mạng anh ấy gặp nguy hiểm.

Khi viết nó, chỉ cảm thấy anh ấy là người giấy, những khó khăn trắc trở đó đều là mở đường cho sự hắc hóa của anh ấy.

Bây giờ, anh ấy sống sờ sờ đứng trước mặt tôi, nhìn những vết sẹo đó thật là nhức mắt.

Đột nhiên một chiếc khăn che đầu tôi lại.

Tôi kéo xuống, giận dữ nhìn Bùi Tịch.

"Anh làm gì đấy!"

"Phi lễ chớ nhìn."

Anh ấy nhặt bộ đồ Phi Ngư phục ném trên ghế sofa lên, vừa mặc vừa nhìn tôi khinh thường.

"Nhìn chằm chằm vào một người đàn ông, nữ tử các ngươi ở nơi này đều vô liêm sỉ như vậy sao?"

"..."

Anh, anh ấy mắng tôi?

Anh ấy thực sự mắng tôi! ! !

Hừ, mắc công tôi còn đồng tình vết đao trên lưng anh chứ.

Sao lúc đấy, một đao kia không chém chết anh đi?