Chương 1
Mở đầu:
Không khí của tòa nhà ngôi sao năm cánh ở vùng ngoại ô rất căng thẳng, sự trầm mặc bí mật nổi lên, chờ gậy ông đập lưng ông.
Chờ đợi rồi lại chờ đợi, cuối cùng “Quân” cũng bị lừa gạt trở về Đài Loan rồi.
Bóng dáng cao lớn bước vào tòa nhà, coi như không thấy sự nghênh đón cung kính của người làm. Tóc đen hỗn độn, con ngươi đen đầy tơ máu, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng, cảm xúc cuồng loạn, mất lý trí.
“Thượng Quan tiên sinh”. Trí giả Mắt Bạc đứng ở cửa, khuôn mặt cúi thấp không nhìn ra được vẻ mặt.
“Tôi nhận được tin cô ấy đã chết”. Thượng Quan Lệ nắm chặt quả đấm, trừng mắt nhìn trí giả, thân hình cao lớn căng cứng.
Hỏa Nhã Hoan đã chết?
Tin dữ truyền đến, anh không còn tỉnh táo, bỏ tất cả vội vàng chạy về Đài Loan. Lúc trước hắn không khống chế được kế hoạch nên rời khỏi Đài Loan, tưởng rằng thời gian và không gian có thể dập tắt ngọn lửa trong ngực.
Cô ấy đã chết?
Trụ sở chính của Tuyệt Thế ở Đài Loan truyền tin đến Hỏa Nhã Hoan bị người tình của BlackJack bắn chết. Nghe được tin tức này, tim Thượng Quan Lệ đau nhói như bị người ta khoét đi một nửa.
Trí giả ngẩng đầu lên, nhìn qua thấy Thượng Quan Lệ đang hoảng loạn. Khóe miệng của anh ta nở một nụ cười khó phát giác.
“Cô ấy đang ở bên trong”. Anh ta nói từ từ, không biến sắc.
Bóng đen thoáng qua, Thượng Quan Lệ nghiêng mình đi vào bên trong. Tim của anh rất đau, không tưởng tượng được nếu anh nhìn thấy thi thể cô thì lý trí của anh có bay mất không —— “Tiểu Hoan!”. Anh quát lên, giậm chân bước vào trong nhà, nhưng không hề thấy những đồ đạc liên quan đến tang lễ!
Bỗng chốc một bóng dáng nhỏ nhắn phi ra từ cửa nhảy vào trong ngực anh, đôi tay mảnh khảnh víu lấy gáy anh, đôi chân thon dài vòng trên hông của anh, cuốn lấy anh thật chặt. Phong cách thục nữ lịch sự nhã nhặn ném ra ngoài chín tầng mây.
Thượng Quan Lệ không kịp ứng phó, anh bị ôm chặt chẽ mới thấy rõ được khuôn mặt xinh đẹp, anh không nhúc nhích được chỉ có thể đứng tại chỗ mặc cô như con bạch tuộc bám chắc vào anh.
“Lệ!”. Cô ấy dùng cách gọi thân mật kêu tên của anh, đôi tay ôm lấy anh, ánh mắt trong suốt chớp chớp chứa đầy nước mắt vui mừng khi xa cách lâu ngày gặp lại nhau.
Người đẹp chủ động nhào tới yêu thương ôm ấp này đáng ra nên nằm trong quan tài, được Chúa gọi về, Hỏa Nhã Hoan. Lúc này cô ấy vui vẻ, má phấn đỏ thắm, khí sắc rất tốt, đứng nói là bị bắn chết mà nhìn toàn thân cô không có một vết thương nào.
Lý trí quay lại, anh lập tức hiểu được, tin cô ấy chết chỉ là một quỷ kế.
Vì muốn anh về Đài Loan mà Hỏa Nhã Hoan giả chết.
Anh trúng kế!
Vẻ mặt hoảng loạn biến mất thay vào đó là khuôn mặt nghiêm khắc lạnh lùng mà cô đã quen thuộc. Trong nháy mắt cảm xúc mãnh liệt lúc nãy hoàn toàn biến mất.
Ba năm không gặp, cô trổ mã ngày càng xinh đẹp động lòng người, thân thể mềm mại dán chặt vào anh cũng mượt mà mê người. Cô ấy bây giờ đã hoàn toàn là một người phụ nữ thành thục.
“Em không chết?”. Anh lạnh lùng nói, mặc cho cô ôm cũng không hề nhúc nhích.
Đây quả là một hình phạt tàn khốc, anh phải gào trong lòng: Không được đυ.ng vào thân thể của cô, không được vuốt ve mái tóc của cô, không được hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại —— Trời đánh! Ba năm không hề làm cho du͙© vọиɠ nguội lạnh đi, khát vọng với Hỏa Nhã Hoan có tăng mà không giảm. Khi mùi thơm thoang thoảng của cô bay vào chóp mũi thì khả năng tự kiềm chế của anh gặp nguy cơ.
“Chẳng lẽ anh hi vọng em chết?”. Hỏa Nhã Hoan nhẹ giọng hỏi, đôi tay vuốt vuốt đuôi tóc, vẻ mặt lạnh lùng của anh, thân thể mềm mại tiến đến gần anh.
Sự lạnh lùng của hắn có thể dọa thiên quân vạn mã nhưng không thể dọa cô.
Gò má phấn hồng ma sát da thịt thuộc về Thượng Quan Lệ, thân thể hơi thở, mùi vị và nhiệt độ đều là những gì cô quen thuộc không muốn rời xa.
Đôi môi đỏ mọng mềm mại không để ý anh đờ người, chủ động tìm đến môi mỏng, cố lấy dũng khí ấn xuống một nụ hôn.
Anh cứng đờ như tượng đá, mà cô cũng không chùn bước, cố ý làm cho nụ hôn nóng bỏng sâu hơn. Mặc dù không không lưu loát nhưng đôi môi mềm mại kiên trì ma sát, cái lưỡi thơm ngượng ngùng thăm dò trong miệng anh, toàn tâm toàn ý hấp dẫn.
Giống như đã chờ đợi một thế kỉ, rốt cuộc Thượng Quan Lệ có phản ứng, hắn gầm nhẹ một tiếng không kiên trì nữa mà giơ cờ lên đầu hàng vì sự hấp dẫn ngây thơ của cô.
Bị động hóa thành chủ động, thủ đoạn hấp dẫn của cô không đủ dùng rất nhanh bị tước quyền khống chế. Dù sao thì nhiều lý luận suông cũng không thể đấu được với người kinh nghiệm phong phú như anh.
Eo nhỏ của cô bị bàn tay cầm, thân thể mềm mại bị ép trên tường. Anh cuồng nhiệt kí©ɧ ŧìиɧ, càn rỡ mãnh liệt, bàn tay to cũng thăm dò vào trong quần áo của cô, nắm lấy nơi non mềm tròn trịa, vuốt ve da thịt trơn mềm của cô.
Nhiệt đô tăng lên, tai nàng ù ù chỉ nghe được hắn gầm nhẹ và nhịp tim của mình.
Hỏa Nhã Hoan nhẹ giọng ưm một tiếng, nhắm chặt hai mắt, tùy cho hắn đòi hỏi và công kích, đôi môi đỏ mọng hiện một nụ cười thản nhiên.
Thượng Quan Lệ, lần này anh tuyệt đối không trốn thoát được đâu.
Lần đầu cô nhìn thấy Thượng Quan Lệ là lúc cô được chín tuổi.
Khi đó tên của cô không phải là Hỏa Nhã Hoan, cô nhớ mang máng những người đó gọi cô là “Đậu Đậu”.
Bỗng nhiên có một chiếc xe limouse lái vào trong khu ổ chuột đơn sơ chật hẹp làm mọi người xôn xao.
Một người đàn ông trẻ tuổi cao lớn từ từ bước xuống xe, con ngươi đen hung ác đảo qua, mọi người lập tức tránh ra, không dám nhìn nữa.
Anh ta ăn mặc rất nhẹ nhàng, tuổi còn rất trẻ nhưng không giấu được phong cách cao quý bẩm sinh, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể làm người ta run rẩy.
Đi bên cạnh anh ta là hai người đàn ông cẩn thận, có lẽ đó là thư kí của anh ta, bộ dạng cẩn thận, hầu hạ cung kính.
“Cô bé ở chỗ này?”. Người đàn ông trẻ tuổi hỏi, mắt lạnh liếc nhìn.
“Theo tài liệu điều tra ——”.
Con ngươi đen toát ra sự không kiên nhẫn, ánh mắt lạnh hơn.
“Tôi chỉ cần câu trả lời”. Giọng nói cao lên làm người ta không rét mà run.
Hai người cắn chặt răng mới có thể không bỏ chạy trước ánh mắt sắc bén đó: “Vâng, người mà ngài muốn tìm đúng là ở chỗ này”. Hai người lo sợ, mồ hôi chảy ròng ròng.
Thượng Quan Lệ chậm chạp gật đầu, xoay người bước vào căn nhà nhỏ hẹp. Bên trong nhà có một đôi nam nữ bỉ ổi, hai người thấy anh ta đến thì lập tức đứng dậy tiếp đón.
“Tiên sinh, hoan nghênh hoan nghênh, chúng tôi chờ ngài đã lâu”. Nữ nhân người đầy son phấn mở lời, nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Lệ, trong mắt lộ ra sự yêu thích. Người đàn ông đẹp trai như vậy lần đầu cô ta được gặp.
“Người đâu?”. Anh ta nhíu mày, vẻ mặt lộ vẻ không kiên nhẫn, đối với ánh mắt của hai người kia anh coi như không nhìn thấy.
“Đang để ở nhà trong đợi ngài tới đưa đi”. Người phụ nữ nhỏ giọng nói, liếc nhìn người bên cạnh, ý bảo đối phương mau mở miệng nói.
Người đàn ông nuốt nước miệng xoa xoa đôi tay đến gần: “Tiên sinh, về số tiền kia, có thể thương lượng ——”. Hắn ta ra vẻ muốn nói lại thôi, trong đáy mắt lộ rõ vẻ tham lam.
Thượng Quan Lệ cười lạnh một tiếng, không nói gì.
Thư ký nhanh chóng tiến lên, tức giận trừng mắt nhìn tên đàn ông bỉ ổi, trên trán đổ mồ hôi lạnh.
“Còn không mau mang người ra, tiên sinh không có thời gian đứng đây”. Anh ta nổi giận quát to, lo lắng nhìn Thượng Quan Lệ ở sau lưng. Chết tiệt! Hai người kia còn dám mở miệng đòi tiền, nếu làm Thượng Quan Lệ nổi giận thì anh ta làm sao có thể sống được.
“Dạ dạ dạ”. Người đàn ông rúm ró không dám lên tiếng, sợ đắc tội đến thần tài.
Mấy hôm trước có người đưa hai vali tiền mặt tới muốn đổi với con bé bẩn thỉu. Thái độ của đối phương rất thần bí không cho hắn hỏi nhiều, chỉ nói muốn mang Đậu Đậu đi. Sau khi hai bên bàn bạc thỏa thuận xong cũng không đến đây.